Xe sắp tới cửa dịch quán. Ngày đông sắc trời đều mờ mịt, thoạt nhìn canh giờ không sớm. Ngô Củ thực sự không chống cự nổi cơn buồn ngủ, cuối cùng bất tri bất giác phải dựa vào Tề Hầu ngủ say sưa.

Đến nơi, Tề Hầu không có đánh thức, mà là đem người ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xuống truy xe.

Thiệu Hốt, Đông Quách Nha cùng mọi người cũng chờ tại cửa dịch quán nghe kết quả. Một đám người đốt lửa sáng trưng, nhìn thấy Tề Hầu ôm Công tử Củ xuống xe, còn tưởng rằng lại bị làm sao. Kết quả là Công tử Củ đang ngủ. Hai người có mang về thuốc giải, tất cả mọi người đều yên tâm.

Tề Hầu ôm Ngô Củ rất vững vàng đi đến phòng, đem đặt ở trên giường. Sau đó hắn nhẹ giọng dặn dò Tử Thanh mang thuốc giải đi cho y quan kiểm tra, kiểm tra xong lại cho Công tử Củ dùng.

Ngô Củ ngủ rất ngon, nằm ở trên giường liền trở mình, đè chăn, sau đó lại đem chăn ôm vào trong ngực liền ngủ.

Rất nhanh Tử Thanh liền trở về. Y quan đem thuốc giải nấu thành chén thuốc, nóng hầm hập vừa vặn uống. Thuốc giải không có vấn đề, còn được cho thêm một ít thuốc bổ, vừa vặn thích hợp cho thâm thể suy yếu.

Ngô Củ tựa hồ ở trong mộng ngửi thấy được một mùi hương, nhíu nhíu mày, đem chăn trùm lên trên đầu, phảng phất như đứa bé không hài lòng.

Tề Hầu vừa nhìn đã cười, liền vội vàng đem chăn kéo xuống, đem người đào ra, nhẹ giọng dụ dỗ.

"Nhị ca ngoan, mau uống thuốc, sao lại giống trẻ con như vậy."

Ngô Củ muốn ngủ, cau mày không uống thuốc. Tề Hầu đem người ôm lên dựa vào trong ngực. Chén thuốc bưng đến trước mặt, Ngô Củ gắt gao nhắm mắt lại thà chết không uống, căn bản không chịu tỉnh lại.

Tề Hầu nắm chóp mũi, Ngô Củ vẫn lắc đầu không mở mắt. Tử Thanh cùng Yến Nga nhìn, chỉ cảm thấy đôi mắt muốn đau, cũng không dám nhìn, vội vã quay đầu đi.

Tề Hầu thấy Ngô Củ ngủ đến hồ đồ rồi chơi xấu không uống thuốc. Hắn liền thấp giọng ở bên tai Ngô Củ cười khẽ nói:

"Nhị ca nếu không uống thuốc, Cô liền hôn ngươi."

Ngô Củ nghe được mơ mơ màng màng, còn không có phản ứng lại, liền cảm giác lỗ tai nóng lên, lại bị cái gì mềm mịn nóng cọ vào. Ngô Củ nhất thời giật mình, cơn buồn ngủ toàn bộ đều biến mất.

Lỗ tai bị Tề Hầu liếm!

Ngô Củ giật mình, trợn to hai mắt, suýt nữa đụng rơi chén thuốc. Vẫn là Tề Hầu tay mắt lanh lẹ, cầm chén thuốc vững vàng.

Ngô Củ không thể tin tưởng che lỗ tai của chính mình, đầy mặt kinh ngạc. Hai má màu hồng nhạt cũng biến thành đỏ sẫm một mảnh, lan cả xuống cổ.

Ngô Củ rụt cổ, một đôi mắt phượng hẹp dài trợn lên tròn trịa. Vốn lạnh nhạt giờ cũng bị mất. Ngẩng đầu nhìn, đôi mắt tròn vo thực đáng yêu.

Tề Hầu không nhịn được cười một tiếng, nói:

"Nhanh uống thuốc sẽ ngủ ngon."

Ngô Củ nhìn Tề Hầu cười, liền biết Tề Hầu là cố ý chọc ghẹo mình, vội vã dùng sức xoa xoa lỗ tai. Sau đó cẩn thận đoạt lấy chén thuốc, một hơi đem thuốc uống cạn.

Bên trong là thứ gì đó rất đắng còn cay xen lẫn chút ngọt. Không nói ra được là tư vị gì, thực sự quá khó nuốt. Ngô Củ thiếu chút nôn khan ra.

Tề Hầu vội vã nói Tử Thanh và Yến Nga đem quả ướp muối đưa cho Ngô Củ ăn. Ngô Củ nhai vài quả. Đắng làm nước mắt sinh lý chảy xuống, ăn quả lúc này mới khá hơn một chút.

Tề Hầu nói người cầm chén đi, cười nói:

"Nhị ca uống thuốc giải rồi ngủ đi, Cô cũng đi về."

Ngô Củ lúc này đã hoàn toàn tỉnh rồi, nhanh chóng cúi chào Tề Hầu. Tề Hầu cười híp mắt đi ra ngoài, cảm thấy Công tử Củ khi say rượu cùng khi vừa tỉnh ngủ quả nhiên là đáng yêu cực kỳ. Một khi tỉnh táo liền biến đàng hoàng trịnh trọng, trái lại tràn ngập một phong cách cấm dục, thật biết điều, càng thú vị.

Tề Hầu cười hớn hở, Ngô Củ nhìn mà cả người nổi da gà. Hắn đi ra ngoài, Ngô Củ thở phào một hơi, liền vội vã rút về trong chăn, dùng sức xoa xoa lỗ tai của chính mình. Vẫn cảm thấy không thoải mái, lỗ tai rát, thật giống bén lửa, Ngô Củ vội vã ngồi dậy, nói:

"Tử Thanh, Yến Nga, nhanh lấy nước nóng cho ta, ta muốn tắm rửa!"

Tử Thanh cùng Yến Nga vô cùng không có biện pháp.

Công tử mới trở về, trời gần sáng không đi ngủ, mà muốn tắm rửa. Tính ưa sạch sẽ cũng quá cực điểm rồi.

Ngô Củ tắm rửa xong, ngã xuống giường liền ngủ. Ngủ cả một ngày. Trong thời gian đó, Tề Hầu có đến xem nhiều lần. Nghĩ Công tử Củ lại không tốt, kết quả thấy ngủ quá ngọt ngào liền nghĩ có lẽ là do mệt, ngủ bù cũng là chuyện tốt.

Ngô Củ ngủ đến quên trời đất, sáng sớm ngày thứ hai mới tỉnh lại. Cũng bởi gì không có chuyện gì làm, cho nên Ngô Củ ngủ thoải mái. Còn tưởng rằng mình ngủ một chốc, nhưng nhìn bên ngoài thấy sáng choang, Ngô Củ chậm rãi xoay người, cảm thấy đói bụng.

Ngô Củ vừa ngồi dậy, Tử Thanh cùng Yến Nga liền chào đón. Yến Nga nói:

"Công tử, ngài có thể tỉnh rồi!"

Ngô Củ kỳ quái nói:

"Chỉ ngủ một hồi, sao nói có thể tỉnh rồi?"

Yến Nga kỳ quái nhìn, nói:

"Công tử, ngài ngủ cả một ngày, tại sao là ngủ một hồi, không tin ngài hỏi Tử Thanh."

Tử Thanh cũng gật gật đầu. Ngô Củ sợ hết hồn, khó trách bụng đói như vậy. Vội vã rửa mặt, sau đó ăn sáng.

Bên ngoài đã hạ tuyết.

Ngô Củ vốn là người phía nam, bất quá sau khi biến thành Công tử Củ chính là người phương bắc. Nhưng từ khi tới đây cũng chưa từng thấy tuyết rơi, không nghĩ đến tới Chu quốc lại nhìn thấy tuyết rồi.

Hôm nay khí trời đặc biệt lạnh, bên ngoài tuyết rơi nhiều. Ngô Củ nhất thời vui mừng, đem bát đũa bỏ lại, chạy đến phía trước cửa sổ xem tuyết.

Tử Thanh một mặt kỳ quái. Yến Nga cũng là tính trẻ con yêu thích tuyết rơi, vội vã chạy cùng xem, đồng thời chỉ chỉ trỏ trỏ, nói:

"Công tử mau nhìn! Ai nha thật là đẹp, rơi thật nhiều tuyết nha. Công tử, chúng ta đi chơi tuyết thôi!"

Tử Thanh liền vội vàng nói:

"Yến Nga, trước hết để cho Công tử dùng bữa."

Yến Nga lúc này mới nhớ tới, liền có chút ngượng ngùng. Ngô Củ cũng muốn đi ra ngoài chơi tuyết, vội vàng đi ăn cho xong.

Ăn xong, Yến Nga thu dọn bát đũa đi ra ngoài. Tử Thanh đi tìm một cái áo choàng thật dày cho Ngô Củ, để chuẩn bị ra ngoài chơi tuyết HunhHn786.

Ngô Củ đưa lưng về phía cửa, cúi đầu sửa sang lại đai lưng của chính mình, nghe có người mở cửa đi tới, liền cười nói:

"Tử Thanh, áo choàng tìm được rồi sao?"

Người kia không lên tiếng đi tới, sau đó đem một áo choàng dày rộng khoác lên trên người Ngô Củ. Phủ xong lại không rời đi, trái lại từ phía sau vòng tới ôm lấy Ngô Củ, đem người ấn vòng trong lòng chắc chắn.

Ngô Củ sợ hết hồn. Tử Thanh không thể cao như vậy. Vội vã quay đầu nhìn lại, phát hiện là Tề Hầu, Ngô Củ nhanh chóng lui lại một bước, cùng Tề Hầu kéo rộng khoảng cách.

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Nghe nói Nhị ca muốn đi ra ngoài chơi tuyết?"

Ngô Củ lúng túng ho khan một tiếng, nói:

"Phải."

Tề Hầu cười nói:

"Vậy vừa vặn, Cô cũng muốn đi ra ngoài dạo một chút, cùng đi thôi?"

Ngô Củ nghĩ thầm.

Cùng đi? Cùng Tề Hầu ném tuyết? Một quả cầu tuyết ném tới đầu Tề Hầu, đó không phải là tội tru di cửu tộc sao? May mắn mình bị tru di cửu tộc cũng sẽ kéo Tề Hầu theo!

Ngô Củ muốn uyển chuyển từ chối, Tề Hầu đã kéo tay Ngô Củ, nói:

"Mặc nhiều một chút nữa. Nhị ca thân thể yếu đuối, cũng đừng để lại nhiễm phong hàn. Cô sẽ đau lòng."

Ngô Củ sợ hết hồn.

Tề Hầu ngày thường nói chuyện dinh dính nhơm nhớp thì thôi đi, hôm nay sao nói chuyện đặc biệt buồn nôn vậy?

Ngô Củ còn tưởng rằng Tề Hầu sáng sớm ăn cái gì không sạch sẽ nữa.

Tử Thanh cùng Yến Nga rất nhanh đã chuẩn bị xong. Ngô Củ vừa ra khỏi cửa, phát hiện bọn họ tựa hồ không phải đi chơi ném tuyết, mà là đi xa nhà. Ngoài cửa có truy xe, cũng không ít người đi cùng. Ngô Củ kinh ngạc nói:

"Quân thượng, đây là..."

Tề Hầu cười nói:

"Không có gì, hôm nay hiếm thấy tuyết rơi. Cô chuẩn bị mang Nhị ca đi vùng ngoại ô ngắm cảnh một chút."

Ngô Củ chỉ muốn ném tuyết, đắp người tuyết. Thế nhưng Tề Hầu nhất định phải lôi kéo đi xem tuyết. Không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là lên xe.

Ngô Củ lên xe, lại không thành thật, vẫn luôn nâng mành nhìn ra phía ngoài.

Hôm nay hạ tuyết lớn, tuyết rơi đánh vòng tiến vào trong cửa sổ xe. Tề Hầu cũng cảm thấy có chút lạnh. Hai má Ngô Củ bị đông đến đỏ bừng, lại không có ý thả mành xuống, hưng phấn nhìn bên ngoài. Ngô Củ còn đưa tay ra ngoài hứng hoa tuyết.

Tề Hầu thấy Công tử Củ bộ dạng tính trẻ con chưa tiêu tan, không khỏi nở nụ cười, nói:

"Nhị ca, đừng để bị lạnh."

Ngô Củ coi như không nghe thấy, kéo tay áo phủ lên bàn tay hứng hoa tuyết. Khi ống tay áo đầy hoa tuyết, lúc này Ngô Củ mới rút về, hưng phấn đưa Tề Hầu xem.

"Xem nè, thật nhiều tuyết rơi, còn có hình cánh hoa đây."

Tề Hầu thấy như vậy, liền duỗi tay tới. Bàn tay to che trên ống tay áo. Gặp nhiệt độ cao hoa tuyết trong nháy mắt tan chảy. Sắc mặt Ngô Củ cứng đờ, hưng phấn còn bị đông cứng trên mặt, kết quả khóe miệng lại co quắp hai lần.

Tề Hầu liền muốn giở trò đùa dai, kết quả nhìn thấy sắc mặt kia, nhất thời cười ha hả, nói:

"Nhị ca thật là thú vị."

Ngô Củ thấy Tề Hầu đùa dai, còn đem ống tay áo mình làm ướt, lúc này không cao hứng phủi phủi ống tay áo.

Tề Hầu thấy Công tử Củ mất hứng, vội vã chịu tội.

"Nhị ca, xiêm y ướt, thay cái mới thôi, đừng để bệnh cảm lạnh."

Ngô Củ thật muốn ném cho hắn ánh mắt khinh thường.

Biết xiêm y sẽ ướt, mà còn dùng tay che ống tay áo. Đầu Tề Hầu khẳng định có hố rồi. Trước mắt còn muốn đổi quần áo!

Tề Hầu đem rèm cửa sổ buông xuống hết, sau đó lấy ra y phục mới cho Công tử Củ thay đổi.

Xe đi rất nhanh đã đến vùng ngoại ô. Vùng ngoại ô, tuyết so với trong thành còn muốn lớn hơn. Ngô Củ vừa xuống xe, liền choáng váng.

Nước sông đóng băng, trên mặt băng nổi tầng tầng tuyết. Cây cối bên bờ sông không còn lá, lại đổi thành tuyết phủ trắng xóa, thoạt nhìn thực đẹp.

Ngô Củ nhanh chóng nhảy xuống xe. Tề Hầu ở phía sau nói:

"Nhị ca cẩn thận một chút, đừng để té ngã."

Bất quá Ngô Củ không chú ý, xuống xe, chạy đến dưới gốc cây, ngước mặt hướng lên trên nhìn.

Tề Hầu theo ở phía sau. Đột nhiên hắn đặc biệt muốn đưa tay rung cành cây. Hắn muốn đem tuyết rơi xuống đầy đầu đầy mặt Công tử Củ, xem người nọ có phản ứng gì. Tất nhiên sẽ nổi giận, rồi lại ẩn nhẫn, sẽ thú vị lắm.

Nhưng Tề Hầu nghĩ đến thân thể đối phương nếu bị vùi trong tuyết, e rằng sẽ sinh bệnh, liền miễn cưỡng nhịn.

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng, quả thực nhìn chăm chú có thể xuyên ra hai cái lỗ to.

Cả người Ngô Củ cảm thấy tê dại khó chịu. Ngô Củ quay đầu lại liếc mắt nhìn, lòng tràn đầy ngờ vực. Bất quá thời điểm Ngô Củ quay đầu, Tề Hầu đã đem ánh mắt dời đi chỗ khác, làm bộ nhìn chằm chằm tuyết trên cây.

Trên đất tuyết đã rất dầy, Ngô Củ muốn ngồi chồm hỗm xuống nặn cầu tuyết. Tề Hầu lại ngăn cản.

"Nhị ca thân thể yếu đuối, vẫn là đừng đụng tuyết sẽ tốt hơn, với lại tuyết trên đất không sạch sẽ."

Ngô Củ một mặt kinh ngạc nhìn Tề Hầu.

Thói ở sạch của Tề Hầu so với mình còn nghiêm trọng hơn. Tuyết trên đất không sạch sẽ, vậy làm sao nặn cầu tuyết chơi? Thời đại này cũng không có găng tay, không thể nắm tuyết?

Tề Hầu thấy Công tử Củ rất muốn chơi tuyết, liền động thủ. Hắn thân hình cao lớn, đưa tay liền đủ đến trên cành cây cao.

Nhẹ nhàng lấy xuống tuyết sạch sẽ, sau đó nắm ở trong tay, đem tuyết tạo thành một khối hình bầu dục. Lại làm hai khối tuyết nhỏ dài. Đem hai khối tuyết vừa làm xong kết dính hai bên khối hình cầu. Phía trước tìm hai viên đá nhỏ nhấn vào làm mắt. Một con thỏ tuyết hoàn thành, thoạt nhìn rất ra dáng.

Tề Hầu nắm thỏ tuyết, tìm một cái khăn dày trải trên bàn tay Ngô Củ, sau đó đem thỏ tuyết đặt vào.

Ngô Củ không nghĩ tới Tề Hầu còn có loại năng lực này. Thỏ tuyết nhìn rất giống bánh bao nhân đậu đỏ mà Ngô Củ đã làm trước đây.

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Thế nào? Vô cùng giống Nhị ca phải không?"

Ngô Củ mới vừa định cám ơn hắn, kết quả sững sờ, lời nói nghẹn ở cuống họng. Khó chịu vì mình tại sao giống con thỏ, thực sự không giống nha!

Tề Hầu lại một hơi làm một sọt cầu tuyết, tay cóng đến đều đỏ lên. Nhiệt độ bàn tay vốn cao đã trở nên lạnh lẽo.

Hai người tại vùng ngoại ô chơi đến buổi trưa.

Bọn họ có mang cơm trưa đến, mặc dù đã được giữ ấm, thế nhưng hôm nay Lạc Sư đặc biệt lạnh, vùng ngoại ô càng lạnh hơn, cho nên tất cả đồ ăn đều nguội lạnh, lấy ra nhìn có chút kết đông.

Ngô Củ thấy Tề Hầu bị lạnh mặt đỏ au, tay cũng là đỏ chót. Trời lạnh ăn đồ lạnh, Ngô Củ cũng không quá tình nguyện, liền có một ý tưởng.

Ngô Củ nói người về dịch quán lấy nguyên liệu cùng dụng cụ nấu ăn đến, sau đó tại bờ sông nhóm lửa chuẩn bị làm món ngon.

Rất mau đồ vật được mang tới, cũng không có gì mới mẻ, chỉ là một khối bột, một vại nước trong, một khối mỡ lợn, thịt nạt, đương nhiên còn có gia vị.

Ngô Củ đem nước đổ vào trong nồi đung sôi luộc thịt. Trong thời gian này, Ngô Củ bắt đầu đem bột ra nhồi, chuẩn bị kéo sợi, một chốc định nấu mì ăn. Trời lạnh ăn món mì nước liền ấm áp.

Ngô Củ vén tay áo lên, đem bột vò tới vò lui.

Tề Hầu thấy kỳ quái, lại thấy Công tử Củ đem bột càng kéo càng dài, hơn nữa có thể kéo đến hai cánh tay mở rộng cũng không đứt đoạn, không khỏi rất là thán phục. Tề Hầu xem mà lòng vô cùng ngứa ngáy muốn thử, liền nói:

"Nhị ca làm cái gì vậy?"

"Cái này gọi là mì sợi."

Tề Hầu càng xem càng cảm thấy mới mẻ. Hơn nữa thời điểm nấu ăn, Ngô Củ cũng không có tự ti, trái lại trên mặt có một loại ánh sáng không diễn tả được. Điều này làm cho Tề Hầu cảm thấy rất thần kỳ, cũng rất mới mẻ, không khỏi muốn thử một chút.

Ngô Củ nghe hắn nói muốn thử kéo mì, đôi mắt trợn to. Bất quá Ngô Củ cũng không có từ chối, liền cho Tề Hầu một khối bột nhỏ để chơi.

Tề Hầu cũng học bộ dạng Ngô Củ, đem khối bột vò vò, thế nhưng vừa bắt đầu liền không thành công. Bột mì rất dính, rất nghịch ngợm, dính vào lòng bàn tay Tề Hầu làm sao cũng bỏ xuống không được.

Tề Hầu lấy một tay ấn, chỉ cảm thấy bột nhỏ biến thành lớn.

Ngô Củ làm xong phần bột của mình, chỉ còn thiếu bỏ vào nồi nước sôi, quay đầu nhìn lại, sợ hết hồn. Bột trên tay Tề Hầu sắp thành thạch cao, thoạt nhìn chật vật dị thường. Ngô Củ vội vàng lấy phần bột của hắn lại.

Tề Hầu phát hiện bột này hình như biết nhận diện người. Nếu không phải thì tại sao ở trong tay Công tử Củ liền ngoan ngoãn, cũng không dính ở trên tay, mà trong tay hắn liền dính không lấy ra được.

Ngô Củ đem bột nhào lại, rồi kéo thành sợi. Tề Hầu còn muốn thử kéo sợi. Kết quả không thể thực hiện được. Kéo một chút liền đứt đoạn.

Ngô Củ trơ mắt nhìn Tề Hầu đem mì phân thây, một sợi dài biến thành từng khúc ngắn, còn dính vào nhau, bên ngươi có ta bên ta có ngươi. Không chỉ như vậy, Tề Hầu như là tay chân vụng về trong chiến đấu, trên áo bào đâu đâu cũng có bột. Bột mì còn tiến vào trong đôi mắt. Tề Hầu hô lên:

"Nhị ca, mau tới giúp Cô, bột tiến vào đôi mắt rồi."

Trên tay Tề Hầu đều là bột, cũng không thể chạm mắt. Ngô Củ không nghi ngờ, nhìn Tề Hầu như vậy liền nhanh chóng đến gần.

"Đừng lấy tay chạm vào, thổi thổi một chút là tốt rồi."

Tề Hầu liền vội vàng nói:

"Nhị ca, ngươi nhanh thổi cho Cô."

Tề Hầu quá cao, Ngô Củ cần nhón chân mới tới. Tề Hầu liền hơi khom người xuống, để Ngô Củ thổi mắt cho hắn.

Ngô Củ căn bản không phát hiện khóe miệng Tề Hầu cong lên mang theo tươi cười, chỉ nghe Tề Hầu nói:

"Vẫn đau, vẫn đau, thổi thổi một chút."

Ngô Củ suýt nữa thổi đến choáng váng đầu. Liền phát hiện đôi tay đầy bột của Tề Hầu ôm eo mình, Ngô Củ nhanh chóng lui về sau một bước, nói:

"Quân thượng, trên tay ngài đều là bột. Có muốn mù không?"

Tề Hầu vội vã rút tay về, cười nói:

"Dù sao Cô không thấy rõ, chung quy phải có chỗ dựa vào."

Những người khác đứng ở một bên. Tử Thanh bất đắc dĩ chết đứng nhìn tình cảnh này. Yến Nga là đầy mặt ngây thơ cùng kỳ quái.

Ngô Củ dùng hết hơi thở đời này mới thổi sạch bột bay vào trong mắt Tề Hầu. Cảm giác có thể thổi bay con ngươi ra. Tề Hầu cuối cùng cũng coi như đôi mắt không còn đau.

Ngô Củ vội vàng đem mì sợi muốn bị phơi khô bỏ vào nồi. Trong nồi thả một khối mỡ lợn, đánh mấy quả trứng gà, đồng thời còn thả vài miếng thịt heo, cuối cùng nêm gia vị.

Một nồi nước nóng hầm hập, bên trong có mấy quả trứng gà, không có rau, mặt trên che kín thịt. Thịt nạt giống như là tầng tầng bạch ngọc. Nước mì có ván mỡ, thoạt nhìn không quá béo, trái lại dị thường đẹp mắt, khiến nhìn vào liền thèm ăn nhỏ dãi.

Đừng thấy chỉ là nước luộc, thế nhưng có nêm gia vị.

Ngô Củ đem mì sợi múc ra tô, dội nước canh đã thêm một cái trứng gà, gắp thịt heo để ở phía trên, đưa cho Tề hầu.

Tề Hầu dùng đũa nhẹ nhàng đẩy miếng thịt giống như bạch ngọc ra. Miếng thịt toàn bộ là nạt, to như bàn tay. Xốc thịt lên, phía dưới là sợi mì dài tinh tế. Mỗi một sợi lớn nhỏ bằng nhau, mỗi một sợi đều phi thường dài.

Trên mì có mỡ, còn có trứng gà, thoạt nhìn thật đáng yêu.

Tề Hầu dùng đũa gắp mì lên, đưa vào trong miệng nếm, nhất thời trên mặt lộ ra biểu tình kinh diễm. Sợi mì nhỏ cũng không nát, mềm dai, vào miệng liền trượt thật sảng khoái, phảng phất trực tiếp hướng cuống họng chạy vào bên trong. Nước dùng mặc dù có mỡ, lại có thịt heo, thế nhưng không có nửa phần béo ngậy. Thịt nạt vào trong miệng cũng không có nửa phần cứng.

Tề Hầu không biết thịt này đã được Ngô Củ đem luộc trước, sau đó thái lát mỏng cho vào mì. Thời điểm luộc thịt có bỏ thêm một ít dầu, khiến thịt luộc mềm ngọt mà không dai cứng.

Ngô Củ mới vừa múc cho mình một tô mì, kết quả tô của Tề Hầu đã trống, một chút nước cũng không có. Hắn đem tô đưa cho Ngô Củ, cười híp mắt nói:

"Nhị ca, mì này ăn ngon, nhanh cho Cô thêm một tô."

Ngô Củ phát hiện, Tề Hầu có khả năng bị bỏ đói lâu ngày. Vóc dáng cao to rắn chắc chẳng lẽ là do ăn mà ra? Cũng không phải luyện tập!

Ngô Củ chỉ luôn tò mò nhìn. Tề Hầu thậm chí ăn ba tô lớn. Ngô Củ sợ hắn quá thừa dinh dưỡng HunhHn786.

Cuối cùng Tề Hầu thấy Công tử Củ chưa có ăn, chỉ tò mò nhìn mình. Công tử Củ thực cực khổ, mà trong nồi chỉ còn chút mì sợi, hắn lại ăn thì không còn gì. Lúc này hắn mới để đũa cùng tô xuống, rất có phong độ dùng khăn lau miệng cùng hai tay, nhìn chằm chằm Công tử Củ bắt đầu ăn mì.

Không thể trách Tề Hầu ăn mì nước tựa như dân chạy nạn, dù sao thời đại này không có mì sợi. Ngô Củ dạy người làm ra cối đá xong mới phát triển một ít. Nếu không muốn có mì trước tiên phải bắt đầu mài bột.

Ngô Củ ăn mà áp lực rất lớn vì Tề Hầu nhìn chằm chằm bằng ánh mắt thèm thuồng. Đem tô mì của mình ăn sạch hết. Nói thật ra, lượng mì trong tô rất nhiều, Ngô Củ một mình ăn cảm giác bụng no sắp chết, vậy mà Tề Hầu ăn ba tô còn chưa đã.

Hai người ăn xong, Ngô Củ bụng căng muốn chết, muốn đi dạo một chút lại trở về, liền thuận theo bờ sông đi về phía trước. Những người khác ở lại yên lặng chờ.

Ngô Củ cùng Tề Hầu đi không xa, thình lình nghe phía trước có âm thanh.

"Bộp bộp bộp"

"Ha ha ha"

"Bộp bộp bộp..."

Tiếng bước chân, tiếng cười vui, một chút cũng không khoa trương khi nói giống cùng gà đẻ trứng. Một tràng cười dài, hơi thực sự là kinh người.

Ngô Củ hiếu kỳ nhìn sang, kết quả vừa nhìn nhất thời đầy mặt kinh ngạc. Bởi vì Ngô Củ thấy được người quen, chính là đặc sứ Vệ quốc Công tử Ngoan.

Hơn nữa người quen không chỉ là Công tử Ngoan, còn có một người quen cũ hơn, là người ngày ấy tại Lương Khâu đẩy Ngô Củ xuống nước, Lương Ngũ.

Lương Ngũ vốn là người Vệ quốc. Thiếu Vệ cơ bởi vì hoài nghi Công tử Củ cùng Tề Hầu có gian tình, còn ôm hận Công tử Củ khiến Công tử Nguyên mất mặt mũi, cho nên tìm tới một bế đồng có mấy phần giống Công tử Củ, đến thân cận Tề Hầu, sau đó châm ngòi ly gián.

Bất quá Lương Ngũ chưa hoàn thành nhiệm vụ, liền bị Ngô Củ phát hiện. Hơn nữa còn thẩm tra ra Thiếu Vệ cơ, cuối cùng Tề Hầu dưới cơn nóng giận, đem Thiếu Vệ cơ trả về nước. Lương Ngũ cũng bị đi cùng.

Tề Hầu còn tưởng rằng Vệ Hầu đã xử trí Lương Ngũ. Kết quả không nghĩ tới ở nơi này lại gặp được Lương Ngũ.

Tề Hầu chưa quên, ngày ấy chính mình thiếu chút chết đuối. Tuy là Tề Hầu tự mình nhảy xuống nước, nhưng nếu không phải do Lương Ngũ đẩy Công tử Củ xuống nước, Tề Hầu sao có khả năng sốt ruột làm như vậy.

Bây giờ nhìn thấy Lương Ngũ, hơn nữa Lương Ngũ còn dị thường vui vẻ, làm sao có khả năng không tức giận?

Lương Ngũ đi theo Công tử Ngoan, cũng rất thân mật. Hắn cười híp mắt chạy trong tuyết. Cố ý chạy trốn rất chậm, cuối cùng bị Công tử Ngoan ôm vào trong ngực. Hai người còn hôn nhau.

Ngô Củ đầy mặt kinh ngạc. Tuy nói có chút ngượng ngùng vì nhìn hai người kia hôn nhau. Bất quá vẫn là rất kinh ngạc. Công tử Ngoan không phải cưới quốc mẫu Vệ quốc Tuyên Khương, còn dám ở bên ngoài cùng bế đồng ăn vụng? Nói hắn nhu nhược, thật ra lá gan kỳ thực cũng rất lớn.

Lương Ngũ cùng Công tử Ngoan hôn nhau phát ra tiếng, quả thực khí thế hừng hực. Hôn một trận xong, Lương Ngũ ngượng ngùng nói:

"Công tử, Ngũ Nhi biểu diễn một màn cho ngài coi có được hay không vậy?"

Công tử Ngoan vừa nghe, cười nói:

"Được, tất nhiên được, là cái gì?"

Lương Ngũ khanh khách cười duyên, nói:

"Công tử, ngài nhìn kỹ Ngũ Nhi nha."

Lương Ngũ thiên kiều bá mị nói, đi mấy bước, cũng không có đi xa. Ngô Củ liền thấy hắn nhấc một cái rương lớn đi tới, bên trong tựa hồ rất nhẹ, không biết chứa cái gì.

Bên ngoài rương bao bọc một tầng vải bố dày. Rất nhanh, Lương Ngũ liền đem vải bố ra, sau đó mở nắp rương. Phút chốc, nắp mở ra, có đủ mọi màu sắc từ trong rương lao ra.

Công tử Ngoan suýt nữa giật mình, kết quả kinh ngạc hô to một tiếng. Là bươm bướm. Rất nhiều bướm từ trong rương nhanh chóng trào ra. Bọn chúng bay ra ngoài, cũng không bay đi xa, trái lại tụ tập trên người Lương Ngũ, vòng tới vòng lui.

Công tử Ngoan bị cảnh tượng này làm kinh ngạc, cười nói:

"Chuyện này... là sao làm được?"

Lương Ngũ cười nói:

"Công tử, ngài ngửi một cái. Ngũ Nhi có phải là rất thơm. Đây là mùi cơ thể Ngũ Nhi, có thể thu hút bướm tới đây."

Ngô Củ vừa nhìn.

Thì ra là bươm bướm. Khó trách phải dùng vải bao bọc lại, nhất định là muốn giữ ấm. Lương Ngũ vì lấy lòng Công tử Ngoan, cũng thực sự nhọc lòng rồi.

Ngày đông không có bươm bướm, nguyên nhân là khí trời quá lạnh. Đặc biệt hôm nay giá rét, còn có tuyết rơi. Lương Ngũ cũng không biết từ nơi nào mang đến nhiều bươm bướm như vậy, đặt ở trong rương giữ ấm, sau đó thả ra.

Bươm bướm được thả ra không có bay đi, tất nhiên không phải là bởi vì Lương Ngũ có mùi thơm cơ thể. Bươm bướm cũng không ngửi được mùi hương cơ thể, mà là bởi vì Lương bôi mật lên tóc.

Lương Ngũ lấy chút mật ong bôi trên tóc, như vậy buom bướm bay ra ngoài, mặc dù có vài con bay đi, thế nhưng đại đa số quay chung quanh Lương Ngũ không đi.

Bất quá ngày đông quá lạnh, bươm bướm được thả ra vây quanh Lương Ngũ vài vòng, chẳng mấy chốc sẽ chết rét rớt xuống đất, rơi vào trong tuyết liền bất động.

Công tử Ngoan cao hứng, kết quả nhìn thấy bươm bướm trong nháy mắt chết một mảnh, không khỏi kinh ngạc nói:

"Chuyện này... Chuyện gì thế này? Bươm bướm đều chết hết?"

Lương Ngũ ngược lại phản ứng cơ trí, cười khúc khích, nói:

"Công tử, tất cả đều vì Ngũ Nhi mà khuynh đảo rồi đó. Công tử, ngài nói đi, Ngũ Nhi đẹp hay không đẹp?"

Công tử Ngoan vừa nghe, đột nhiên cười rộ lên, đem Lương Ngũ ôm vào trong ngực, nói:

"Đẹp! Tất nhiên là đẹp."

"Ai nha... Công tử chớ nóng lòng như thế. Ngài làm đau Ngũ Nhi, nhẹ chút."

Lương Ngũ xinh đẹp. Ngô Củ thực sự là bội phục. Giọng điệu của hắn so với nữ nhân còn hay hơn gấp trăm lần. Khi nói chuyện có chút thở gấp. Ngô Củ không biết kia có gọi là thở gấp...

Lương Ngũ cùng Công tử Ngoan rất nhanh liền ngã vào tuyết, bắt đầu kéo xiêm y. Bởi vì thực sự bất nhã, Ngô Củ liền không nhìn nổi, muốn quay đầu rời đi. Bất quá Ngô Củ vẫn chưa đi, liền nghe Lương Ngũ yểu điệu nói:

"Công tử, Ngũ Nhi nghe nói Công tử gần đây có chuyện phiền lòng, có thể nói Ngũ Nhi nghe một chút được không?"

Công tử Ngoan nghe hắn nhắc cái này, cau mày nói:

"Thực phiền lòng, không nói cũng được!"

Lương Ngũ làm nũng nói:

"Công tử, nói đi nói đi, Ngũ Nhi không chừng còn có thể giúp Công tử đó!"

Công tử Ngoan bị hắn dây dưa, không thể làm gì khác hơn là nói: "Còn không phải vì Tề Hầu!"

Tề Hầu vừa nghe, thì ra nói đến mình.

Không nghĩ tới nghe chân tường, còn nghe có người ở sau lưng nói xấu mình.

Công tử Ngoan oán giận nói:

"Quốc quân lệnh ta đi dự đám tang vốn là không có ý tốt. Hiện tại hay rồi, vừa đến Tề Hầu liền hướng ta làm khó dễ. Ta có thể làm gì sao. Trước mắt Thiên tử cũng thân cận Tề quốc. Ngày mai liền phải dự đám tang tiên Vương, đi dự đám tang xong còn có buổi tiệc. Nếu ở yến tiệc, Tề Hầu đối với ta làm khó dễ, ngươi nói đi, ta phải làm như thế nào cho phải? Ta cũng đường đường là Công tử một quốc gia lại không duyên cớ chịu sỉ nhục?"

Tề Hầu lành lạnh nở nụ cười, nghĩ thầm.

Công tử Ngoan thì ra tính khí còn rất lớn?

Liền nghe Lương Ngũ nói:

"Công tử, xin bớt giận, có cái gì khó?"

Công tử Ngoan vừa nghe, kinh ngạc nói:

"Ngươi có thể giải quyết?"

Lương Ngũ cười duyên nói:

"Công tử, Ngũ Nhi có một kế sách. Hay là... thừa dịp ngày mai đi dự đám tang, ở yến tiệc, đem Ngũ Nhi... hiến cho Chu Thiên tử."

Lương Ngũ vừa nói như vậy, Công tử Ngoan không cao hứng nói:

"Thì ra ngươi chủ động đi theo ta dự đám tang là bởi vì coi trọng Chu Thiên tử? Còn muốn với cao?"

Lương Ngũ vội vã ủy khuất nói:

"Công tử, ngài oan uổng người ta! Ngũ Nhi tại sao là tiểu nhân. Ngũ Nhi toàn tâm toàn ý thích Công tử, nguyện ý vì Công tử làm bất cứ chuyện gì. Công tử, ngài ngẫm lại xem, Chu Thiên tử thân cận Tề quốc, Công tử chỉ có thể vẫn luôn bị bắt nạt. Nếu đem Ngũ Nhi hiến cho Chu Thiên tử, từ đây Ngũ Nhi ở bên Chu Thiên tử hầu hạ, cũng có thể vì Công tử nói tốt. Công tử một mặt có thể thoát khỏi áp lực Tề quốc, ở phương diện khác cũng có thể bộc lộ tài năng ở trước mặt Chu Thiên tử, không cần nhìn sắc mặt Vệ Hầu, sao lại không làm chứ?"

Công tử Ngoan tựa hồ thấy được tương lai tốt đẹp, có chút động tâm, cau mày nói:

"Nhưng mà... ở Lạc Sư mỹ nữ như mây, ta coi như dâng ngươi, Thiên tử cũng không nhất định tiếp thu a."

Lương Ngũ tựa hồ đã sớm chuẩn bị, cười nói:

"Công tử, ngài đã thấy Ngũ Nhi vừa nãy mê đảo bươm bướm kia như thế nào a?"

Công tử Ngoan nói:

"Tất nhiên hay."

Lương Ngũ nói tiếp:

"Ngày mai đi dự đám tang xong, ở yến tiệc Công tử liền nói là dâng vũ trợ hứng cho Thiên tử, để Ngũ Nhi ra ca vũ. Thời điểm đó Ngũ Nhi dùng bươm bướm hỗ trợ, lo gì không khiến Thiên tử động tâm chứ?"

Công tử Ngoan vừa nghĩ. Quả thật là hay, tựa hồ cũng không tồi.

Ngô Củ vừa nghe, thì ra Lương Ngũ nghĩ đến còn rất xa, muốn coi Công tử Ngoan là ván cầu, dựa vào Công tử Ngoan để bay cao?

Ngô Củ vừa nghe như thế liền cười khẽ một tiếng. Tề Hầu bên cạnh nhíu mày, nói:

"Nhị ca lại nghĩ ra ý đồ xấu gì?"

Ngô Củ nhíu mày, nhẹ giọng nói:

"Lương Ngũ muốn trèo cao Thiên tử, e rằng có chút khó khăn."

Tề Hầu nghe "thừa nước đục thả câu" không nói, cũng chỉ là khẽ mỉm cười, cũng không có hỏi tiếp.

Bởi vì khí trời càng ngày càng lạnh, tuyết càng lúc càng nhiều, Tề Hầu liền mang Ngô Củ về dịch quán.

Ngày hôm sau chính là đi dự đám tang. Ngô Củ nghỉ ngơi rất sớm, cũng dậy thật sớm, tỉ mỉ rửa mặt, đem tất cả chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ, mới rời phòng lên xe ngựa tiến cung dự đám tang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play