Hôm nay là Trọng Nhĩ đăng cơ trở thành Tấn Hầu.
Trọng Nhĩ tuổi không lớn thế nhưng đã trở thành quốc quân. Trọng Nhĩ mặc hướng bào đen rất ra dáng, bên hông là một bội kiếm, nói cho đúng là dài hơn dao găm một chút.
Bên cạnh Trọng Nhĩ còn có một đứa bé nhỏ hơn một chút. Đứa bé kia cũng mặc trường bào, nhìn rất đáng yêu. Mắt to sáng ngời, hàng mi dài cong vút, chớp mắt có thể thổi bay trái tim người. Đôi mắt long lanh vô hại, thoạt nhìn rất ngoan hiền.
Chính là Giới Tử Thôi.
Tử Thôi cùng Trọng Nhĩ rất vui vẻ.
Hôm nay Trọng Nhĩ đăng cơ, những người khác đều đi uống rượu, nhưng Trọng Nhĩ quá nhỏ, bởi vậy không thể uống rượu. Tiệc rượu đối với trẻ con mà nói rất là tẻ nhạt. Trọng Nhĩ cùng Tử Thôi lén lút chạy ra ngoài hoa viên chơi.
Tử Thôi chạy ở phía sau, nhìn thấy bên cạnh đen thùi, liền nói:
"Công tử, Công tử..."
Trọng Nhĩ xoay người lại nói:
"Ngươi thật là đần, hiện tại bổn Công tử... À, không, Cô không còn là Công tử. Ngươi phải gọi Quân thượng."
Tử Thôi chớp mắt to, lập tức gật gật đầu, nói:
"Vâng, Quân thượng."
Trọng Nhĩ chắp tay sau lưng, nâng cằm, nói:
"Khanh có chuyện gì a?"
Tử Thôi vẫn là chớp mắt to, nói:
"Quân thượng, chúng ta trở lại thôi! Nơi này quá tối."
Trọng Nhĩ phất tay nói:
"Sợ cái gì. Không phải sợ, nam tử hán đại trượng phu còn sợ tối sao? Đi theo Cô."
Trọng Nhĩ nói, lôi Tử Thôi chạy về phía trước. Hai đứa bé chạy tới bên hồ. Xuân về hoa nở, ở bên hồ cũng không lạnh, Trọng Nhĩ ngồi xuống, cũng lôi Tử Thôi ngồi xuống.
Trọng Nhĩ từ trong lồng ngực móc ra một cái túi vải, bên trong chính là bánh, đưa cho Tử Thôi, nói:
"Cô hôm nay kế vị, mời ngươi ăn."
Tử Thôi thích ăn món ngọt, nhìn thấy bánh đôi mắt trong trẻo như phát sáng. Rất cảm kích, Tử Thôi tiếp nhận túi vải, tay chân vụng về mở ra, ngọt ngào nói:
"Tạ... tạ ơn Công tử! Không không không, không phải Công tử..."
Trọng Nhĩ thấy Tử Thôi gãi đầu khó xử, cười nói:
"Vậy cũng không nhớ, ngươi thật là ngốc!"
Thấy Tử Thôi có chút đáng thương, Trọng Nhĩ nói:
"Ngươi ngốc như vậy, thoạt nhìn rời khỏi ta là không được. Nhất định sẽ chết vì dốt nát! Được rồi như vậy đi, ngươi liền cả đời ở cùng ta. Chờ ngươi lớn rồi, ta phong ngươi làm Thượng đại phu, có được hay không?"
Tử Thôi bây giờ còn chưa có ý thức được Thượng đại phu là cái gì, cười híp mắt nhìn Trọng Nhĩ, ngọt ngào nói:
"Chỉ cần có thể ở cùng Công tử, làm cái gì cũng được!"
Trọng Nhĩ nghe cảm thấy hài lòng.
Người Tấn xác thực ủng hộ Trọng Nhĩ kế vị, một mặt là bởi vì Sở Vương nâng đỡ Trọng Nhĩ. Sở quốc thật là mạnh mẽ, còn liên kết Tề quốc, bởi vậy người Tấn không trêu chọc nổi. Mặt khác là bởi vì Trọng Nhĩ tuổi còn nhỏ, rất dễ khống chế.
Trọng Nhĩ kế vị, mấy ngày nay rất nhiều quan chức đến thỉnh cầu thăng quan. Bọn họ nghĩ Trọng Nhĩ tuổi còn nhỏ, liền muốn lừa gạt, còn tưởng rằng Trọng Nhĩ không hiểu gì.
Trọng Nhĩ đã trải qua nhiều sự việc lừa gạt, bây giờ nghe Tử Thôi thành thật nói câu này có chút cảm động.
Trọng Nhĩ đột nhiên ôm lấy Tử Thôi, làm Tử Thôi sợ hết hồn. Một khối điểm tâm vừa muốn đưa vào trong miệng liền rơi ra ngoài.
Tử Thôi bị Trọng Nhĩ ôm vào trong ngực, oan ức cúi đầu nhìn điểm tâm, nói:
"Công tử... Không phải, Quân thượng, điểm tâm rơi mất rồi!"
Trọng Nhĩ không buông tay nói:
"Ngươi thật dốt nát. Đó chỉ là miếng bánh, có quan trọng hơn ta không! ?"
Nghe nói như vậy, Tử Thôi không dám nói tiếp nữa, oan ức nhìn Trọng Nhĩ. Trọng Nhĩ nói:
"Ngươi chỉ cần cả đời ở cùng ta, ta sẽ cho ngươi rất nhiều rất nhiều, ăn đếm ngươi căng bụng!"
Tử Thôi mở to hai mắt, trong đôi mắt phảng phất có cả biển sao sáng loá, cả khoảng không phải ảm đạm phai mờ.
Tử Thôi bi bô nói:
"Thật a!"
Trọng Nhĩ nói:
"Ta khi nào đã lừa gạt ngươi? Ngươi thật dốt nát! Hay là chúng ta ngoéo tay!"
Tử Thôi đưa tay, cùng Trọng Nhĩ ngoéo ngón tay. Trọng Nhĩ nói:
"Ồ đúng rồi, còn phải tìm tín vật. Mọi người hay dùng tín vật."
Tử Thôi không hiểu cái gì là tín vật, bởi vậy liền nhìn Trọng Nhĩ đi tìm kiếm. Rất nhanh Trọng Nhĩ liền trở về. Tử Thôi mặt dính bột bánh, chớp mắt to nhìn.
Trong tay Trọng Nhĩ là một cục đá xấu xí bị mẻ cạnh còn dính rất nhiều đất cát.
Trọng Nhĩ đem cục đá đặt ở trong tay Tử Thôi, nói:
"Ngươi xem, cục đá giống ngươi như đúc!"
Tử Thôi ngoẹo cổ, vẻ mặt không hiểu. Trọng Nhĩ cười nói:
"Ngươi nhìn đi. Ngươi ngốc vô dụng như cục đá, vừa nát bét vừa cứng đầu đúng không?"
Tử Thôi vẫn không có nghe hiểu, bất quá là Trọng Nhĩ đưa cho, vội vã cất vào trong lồng ngực, còn vỗ vỗ ngực nhỏ, cười nói:
"Tạ... tạ ơn Công tử... À không Quân thượng!"
Trọng Nhĩ bị chọc phát cười, nói:
"Chờ lớn rồi, liền phong ngươi làm Thượng đại phu, phụ tá ta. Cho ngươi ăn thật nhiều thịt, thật nhiều thật nhiều điểm tâm."
Tử Thôi nghe được như hiểu mà không hiểu. Chỉ là biết lớn rồi sẽ ăn thật nhiều thịt, thật nhiều điểm tâm, trong lòng có chút ngóng trông.
Mười mấy năm trôi qua.
Trọng Nhĩ từ một đứa bé khoẻ mạnh kháu khỉnh thành một quốc quân cao to cường tráng.
Mười mấy năm qua những sĩ phu muốn lừa gạt khống chế Trọng Nhĩ không hiểu chuyện, chỉ là bọn họ đều chưa thành công.
Trọng Nhĩ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng hiểu sự tình rất nhiều. Tử Thôi tuy rằng đơn thuần đáng yêu, nhưng năng lực cũng rất mạnh. Hai người cũng coi như là hỗ trợ phối hợp rất tốt, đám sĩ phu trong triều cũng không có cách.
Mười mấy năm, Trọng Nhĩ cũng không còn nói câu "ngươi dốt nát". Mà Tử Thôi ngô nghê đơn thuần không biết nói chuyện đã trở thành Thượng đại phu Tấn quốc, danh sĩ nổi tiếng Đại Chu, không thua kém quốc tướng Quản Di Ngô của Tề quốc.
Sắc trời còn mờ mịt, chưa có sáng. Bây giờ đã vào mùa đông rét đậm, hừng đông muộn. Hôm nay buổi sáng có thảo luận, bởi vậy Trọng Nhĩ cần phải dậy sớm.
Trọng Nhĩ còn đang trong giấc mộng, thế nhưng mười mấy năm nay tính cách của hắn trở nên cảnh giác đa nghi, coi như ngủ cũng sẽ cảnh giới. Thình lình nghe tiếng động, tựa hồ có người từ bên ngoài đi vào tẩm cung.
Trọng Nhĩ nghỉ ngơi không muốn người gác, bởi vì hắn không tín nhiệm cung nhân. Có thể đi vào tiểu tẩm cung, chỉ có một người...
Trọng Nhĩ nhắm mắt. Người trẻ tuổi đã từ bên ngoài đi vào. Hắn mặc quan bào đen, làn da trắng tạo thành sự đối lập rõ ràng. Nếu lần đầu tiên nhìn thấy sẽ khiến người ta kinh ngạc.
Từng chi tiết trên khuôn mặt cũng rất là bình thường, chỉ là kết hợp cùng nhau lại đẹp lạ thường. Mắt một mí khá to. Sống mũi không quá cao lại nhỏ. Đôi môi không mỏng không dày có viền rõ ràng. Làn da trắng cơ hồ không tỳ vết.
Người trẻ tuổi kia khí chất nhã nhặn, xuất thân văn nhân. Hắn chậm rãi đi tới bên giường, nhìn thấy Trọng Nhĩ còn đang ngủ, liền nhẹ giọng nói:
"Quân thượng, nên dậy sớm, một chốc liền bắt đầu lâm triều."
Hắn nói như vậy, Trọng Nhĩ tựa hồ không tỉnh, vẫn là nhắm mắt, hô hấp đều đặn, như ngủ rất ngon.
Người trẻ tuổi kia phải tiếp tục gọi.
"Quân thượng, nên dậy thôi."
Trọng Nhĩ còn không tỉnh, thấy canh giờ sắp đến, người trẻ tuổi tựa hồ có hơi sốt ruột, rốt cục duỗi tay tới nhẹ nhàng lay Trọng Nhĩ, nói:
"Quân thượng, a..."
Âm thanh đột nhiên biến đổi. Kỳ thực Tử Thôi đi vào, Trọng Nhĩ đã tỉnh rồi, dù sao tính cảnh giác của hắn rất cao, vẫn chờ Tử Thôi đưa tay ra.
Tử Thôi duỗi tay, Trọng Nhĩ một phát bắt được cổ tay của hắn, kéo một cái. Tử Thôi kêu một tiếng kinh hãi, liền bị túm lên giường. Trọng Nhĩ trong nháy mắt xoay người đè lên Tử Thôi.
Tử Thôi thốt lên, nằm ngửa trên giường, giật mình nhìn Trọng Nhĩ phía trên. Trọng Nhĩ nở nụ cười. Khuôn mặt tuấn mỹ, mang theo nét kiên cường, trên cằm còn có chút râu, thoạt nhìn thành thục khí thế.
Trọng Nhĩ cười nhẹ một tiếng. Không chờ Tử Thôi phản ứng, hắn cúi đầu hôn một cái trên trán Tử Thôi, cười nói:
"Sớm như vậy đã tới rồi, Tử Thôi."
Tử Thôi bị hôn lên trên trán, mặt có chút đỏ lên, nhanh chóng đẩy Trọng Nhĩ, ngồi dậy cung kính nói:
"Hôm nay có lâm triều, bởi vậy Tử Thôi cố ý đến gọi Quân thượng dậy sớm. Quân thượng dậy thôi."
Trọng Nhĩ lại không dậy, đưa tay chụp tới, trái lại đem Tử Thôi lôi nằm xuống. Hắn cười híp mắt ôm người vào trong ngực, nói:
"Không dậy. Ngươi xem còn sớm, không bằng chúng ta..."
Hắn nói, đột nhiên ngậm môi Tử Thôi. Tử Thôi kinh ngạc đưa tay đẩy Trọng Nhĩ. Chỉ là không đẩy được, vùng vẫy không ra, một lúc liền mềm nhũn phối hợp cùng Trọng Nhĩ.
Hai người môi lưỡi quấn quýt, Trọng Nhĩ rất nhanh liền có dục vọng, động tác có chút thô bạo, muốn kéo quan bào ra. Tử Thôi lúc này vội vã ngăn cản.
Trọng Nhĩ thở ồ ồ, ánh mắt như là thú hoang nhìn chằm chằm Tử Thôi, thấp giọng nói:
"Tử Thôi, ngươi còn không nguyện đi theo Cô ?"
Tử Thôi thở hổn hển, ánh mắt có chút loé lên, cười nói:
"Quân thượng bên cạnh mỹ nhân đâu chỉ ngàn vạn, không thiếu một Tử Thôi."
Trọng Nhĩ nói:
"Nhưng Cô chỉ muốn Tử Thôi."
Tử Thôi nói:
"Quân thượng, vì sao phải nói lời đó chứ? Bây giờ sĩ phu đều đang muốn chọn phu nhân cho ngài. Tử Thôi bất quá là nô lệ."
"Được rồi, không nên nói nữa."
Trọng Nhĩ tựa hồ có hơi không vui, bầu không khí đều bị Tử Thôi làm hỏng. Hắn vươn mình ngồi dậy, tự mình đi mặc quần áo.
Tử Thôi biết là chọc Trọng Nhĩ không thích, đứng ở một bên chờ Trọng Nhĩ mặc xiêm y. Sau đó Tử Thôi lại giúp hắn buộc tóc, chỉnh lý mũ miện cùng phối sức.
Hai người chuẩn bị xong, liền đi lâm triều. Tử Thôi mặc dù ở tiểu tẩm cung, bất quá vẫn là đi trước, ra bên ngoài đi vòng đến Lộ Tẩm cung. Trọng Nhĩ là từ tiểu tẩm cung trực tiếp đi tới Lộ tẩm cung.
Trọng Nhĩ đi vào Lộ Tẩm cung, sĩ phu dồn dập làm lễ. Trọng Nhĩ nhìn lướt qua mọi người. Tử Thôi cũng đứng ở trong đám người. Hắn ngồi ở vị trí cao, thế nhưng cũng không có đắc chí ý, trái lại vô cùng cung kính.
Tử Thôi luôn cung kính, mười mấy năm như một ngày. Chỉ là Tử Thôi tuy rằng cung kính, thế nhưng vẫn cứ vẫn chọc Trọng Nhĩ không vui.
Trọng Nhĩ bây giờ vẫn chưa có hậu cung. Nhóm sĩ phu thường đưa tới mỹ nhân. Khi Trọng Nhĩ còn không biết mình thích Tử Thôi, từng đem mỹ nữ thưởng cho Tử Thôi. Lúc đó Tử Thôi biểu tình rất kỳ quái, bất quá vẫn là tạ ơn.
Trọng Nhĩ nhìn biểu tình Thôi, đột nhiên cảm thấy chính mình cũng rất kỳ quái. Thế nhưng hắn chẳng hề biết kỳ quái là vì cái gì. Sau đó Tử Thôi có ý định xa lánh Trọng Nhĩ, Trọng Nhĩ vô cùng nóng nảy, vẫn cứ không hiểu vì cái gì.
Một lần sau tiệc rượu, Tử Thôi say, Trọng Nhĩ liền trực tiếp mang hắn về tiểu tẩm cung. Trọng Nhĩ cũng không biết là quỷ thần xui khiến hay là vì uống nhiều rượu, lại cảm thấy Tử Thôi rất là dễ nhìn, so với những nữ tử sĩ phu đưa còn dễ nhìn hơn. Buổi tối ngày hôm ấy, hai người đã thân mật cùng nhau. Tử Thôi không có từ chối. Chỉ là Trọng Nhĩ chưa từng làm qua cùng nam nhân, bởi vậy Tử Thôi bị thảm rồi. Tử Thôi rơi nước mắt, nhìn kỹ còn đổ máu. Có thể do sợ hãi Trọng Nhĩ đành phải bỏ dở nửa chừng.
Sau đó, Trọng Nhĩ tựa hồ hiểu ra mình thích Tử Thôi. Nhưng Tử Thôi không có lại cùng Trọng Nhĩ thân mật, nhiều lắm là hôn một chút, đều là Trọng Nhĩ cưỡng bách.
Trọng Nhĩ biết Tử Thôi có lo lắng, trong lòng hắn cũng rõ ràng. Dù sao Trọng Nhĩ là một người thông minh, chỉ là tính cách tương đối bảo thủ độc đoán. Tử Thôi là làm trái ý hắn, hắn cũng sẽ không cao hứng.
Trọng Nhĩ ngồi xuống, nói:
"Chư vị ái khanh có chuyện gì bẩm báo?"
Tất cả mọi người không có chuyện gì. Bây giờ Tấn quốc đang khôi phục, cục diện trong nước được ổn định, cũng coi như là bách tính an cư lạc nghiệp. Chính đang thong thả từng bước mạnh dần lên.
Trọng Nhĩ thấy mọi người không nói lời nào, chính mình liền nói:
"Các ái khanh không có gì bẩm báo. Cô ngược lại có chuyện muốn cùng mọi người thương lượng một chút."
Trọng Nhĩ lên tiếng, sĩ phu nhất định phải nghe. Liền nghe Trọng Nhĩ cười nói:
"Bây giờ nước Tấn ta đã mạnh mẽ hơn. Quốc gia chung quanh cũng đang rục rà rục rịch. Những tiểu quốc phía tây Tần quốc trước kia vốn thần phục Tấn quốc ta, đều chạy theo Tần quốc giàu có..."
Trọng Nhĩ vừa nói như thế, mọi người đã rõ. Quân thượng là muốn cùng Tần quốc khai chiến!
Tử Thôi vừa nghe, nhíu nhíu mày.
Trọng Nhĩ cười nói:
"Tấn quốc trải qua mười mấy năm phục hồi, vẫn luôn không tham dự bất kỳ tranh đấu nào, e rằng đã bị người xem thường. Bây giờ tiểu quốc chung quanh không tiến cống Tấn quốc, trái lại chạy tới chỗ Tần quốc. Thật sự là Tấn quốc không nhịn nổi nữa."
Nhóm sĩ phu hai mặt nhìn nhau, rồi nhìn về Tử Thôi. Tử Thôi là Thượng đại phu, còn là tâm phúc của Trọng Nhĩ. Bởi vậy mọi người muốn nhìn phản ứng của Tử Thôi để định đoạt làm gì tiếp. Dù sao đánh trận là chuyện lớn.
Hơn nữa Tần quốc cùng Tấn quốc đều là quốc gia lớn. Bây giờ cách gọi Tần Tấn còn chưa có xảy ra. Tần quốc cùng Tấn quốc bởi vì gần nhau, thực lực ngang hàng, chiến tranh không ngừng, quan hệ có thể nói tương đối giằng co.
Tử Thôi nhíu nhíu mày, không nói gì, thoạt nhìn là không đồng ý. Những người khác nhìn thấy Tử Thôi không đồng ý, cũng cũng không dám đứng ra, tất cả đều cúi đầu.
Trọng Nhĩ nói xong một mảnh sân khấu vắng lặng, quả thực muốn lúng túng chết rồi. Hắn vội vàng hướng Tử Thôi nháy mắt. Tử Thôi lại không để ý tới hắn, coi như không nhìn thấy, Trọng Nhĩ càng lúng túng.
Trọng Nhĩ nhìn quần thần không nói lời nào, nhất thời trong lòng có chút phẫn nộ. Hắn đương nhiên thấy được ánh mắt mọi người trước tiên nhìn về phía Tử Thôi.
Những năm qua, Tử Thôi đã từ một đứa bé nói chuyện không rõ lột xác thành một danh sĩ. Tử Thôi có sức ảnh hưởng rất lớn, rất nhiều quốc gia chạy tới lén lút lôi kéo muốn mời Tử Thôi đến quốc gia bọn họ. Trọng Nhĩ cũng biết thanh danh của Tử Thôi rất vang dội.
Nhưng cho dù danh tiếng cao Tử Thôi chỉ là đại phu, Trọng Nhĩ đến cùng vẫn là quân vương. Bây giờ tất cả mọi người xem sắc mặt Tử Thôi làm việc, Trọng Nhĩ tất nhiên là không cao hứng.
Trọng Nhĩ hừ lạnh một tiếng, tất cả mọi người vẫn không dám nói lời nào. Vào lúc này một sĩ phu đứng lên, cười híp mắt, nói:
"Quân thượng, Hồ cảm thấy được. Có thể được! Nước Tấn bây giờ phát triển không ngừng có thể sánh ngang Tề quốc Sở quốc. Tần quốc dù mạnh cũng không phải đối thủ của Tấn quốc. Quân thượng có chí cao là lúc thực hiện kế hoạch lớn, hay là dẫn dắt chúng thần làm một sự nghiệp lẫy lừng, cũng thử làm một quốc gia bá chủ."
Trọng Nhĩ nhìn về phía người kia. Người đứng lên nói chuyện độ tuổi trung niên, chiến tích cùng bộ dạng bình thường không có gì lạ. Hắn gọi là Đào Hồ, bởi vì sắp xếp hàng thứ hai cũng gọi là Đào Thúc Hồ.
Đào Thúc Hồ hưởng ứng Trọng Nhĩ, Trọng Nhĩ mới thoải mái một chút.
Tử Thôi ngẩng đầu nhìn về phía Trọng Nhĩ, ánh mắt lộ ra ý muốn ngăn cản. Thế nhưng lúc này đến phiên Trọng Nhĩ không nhìn hắn.
Trọng Nhĩ không nói tiếp nữa, chỉ nói là:
"Đào khanh nói thật hay, một chốc tan triều, Đào khanh đến tiểu tẩm một chuyến. Cô cùng ngươi nói cụ thể công việc."
Đào Thúc Hồ thụ sủng nhược kinh, liền vội vàng nói:
"Vâng! Vâng, tạ ơn Quân thượng ân điển!"
Tan triều một đống người đi chung với nhau thương lượng, cũng không biết Trọng Nhĩ là ý tứ thế nào. Còn có người tìm Tử Thôi, chắp tay nói:
"Đại Thứ Trưởng, chuyện này... Quân thượng là có ý gì? Chẳng lẽ là quyết tâm muốn tấn công Tần quốc ?"
Tử Thôi không nói gì, ánh mắt có chút trầm xuống, nói:
"Các vị đại phu, Tử Thôi đi trước."
Hắn nói, nhanh chóng ra khỏi Lộ Tẩm cung đến tiểu tẩm cung.
Trọng Nhĩ ở trong tiểu tẩm cung cùng Đào Thúc Hồ thương nghị tấn công Tần quốc. Đào Thúc Hồ vốn không có tài năng, không biết đánh trận, cũng không biết sắp xếp đồ quân nhu như thế nào, bởi vậy chỉ có thể phụ họa Trọng Nhĩ.
Trọng Nhĩ thấy Tử Thôi phản đối, bây giờ nghe được tán thành, hơn nữa Đào Thúc Hồ rất biết nịnh hót, cảm thấy tâm tình khá hơn nhiều.
Bất quá liền khi tâm tình của hắn biến tốt, tự nhân vào nói:
"Quân thượng, Đại Thứ Trưởng cầu kiến."
Trọng Nhĩ sắc mặt cứng một chút, Đào Thúc Hồ sắc mặt càng cứng hơn. Trọng Nhĩ suy nghĩ một chút, vẫn là nói:
"Mời vào."
Tử Thôi từ bên ngoài đi vào, liếc mắt nhìn Đào Thúc Hồ, lập tức cung kính làm lễ Trọng Nhĩ.
Trọng Nhĩ lúc này mới không nhanh không chậm nói:
"Đại Thứ Trưởng xin đứng lên đi."
Tử Thôi đứng lên, Trọng Nhĩ biết rõ còn hỏi:
"Không biết Đại Thứ Trưởng đến đây có chuyện gì?"
Tử Thôi liếc mắt nhìn bản đồ địa hình trên bàn, liền nói:
"Vì ngăn cản Quân thượng sắp bị đánh bại."
Hắn vừa nói như thế, Trọng Nhĩ hỏa khí liền vọt lên. Hắn vỗ một cái, thiếu chút hù chết Đào Thúc Hồ.
"Rầm!"
Trọng Nhĩ quát:
"Đánh bại? ! Cô vẫn chưa có đánh trận, Đại Thứ Trưởng liền nói là đánh bại, cũng quá hạ nhục chí khí người khác, diệt uy phong mình thôi phải không? !"
Đào Thúc Hồ nhanh chóng nói:
"Vâng vâng vâng, đúng vậy. Đại Thứ Trưởng, ngài sao... sao càng ngày càng hồ đồ vậy?"
Tử Thôi rất bình tĩnh, nói:
"Quân thượng, không phải Tử Thôi ăn nói bừa bãi, mà là xác thực có đạo lý. Tấn quốc trải qua mười mấy năm nghỉ ngơi lấy sức, mới vừa có phát triển lên, bách tính an cư lạc nghiệp, vẫn chưa tới mức có thể đánh trận. Quân thượng suy nghĩ một chút. Nếu nước Tấn tùy tiện xuất binh tấn công Tần quốc, đối với Tần quốc mà nói, chính là xâm lược. Tần quốc bởi vì bảo vệ thổ địa cùng tôn nghiêm sẽ dùng hết toàn lực. Thời điểm đó nước Tấn hao binh tổn tướng là khó tránh khỏi. Nếu vào lúc này người Địch cùng người Nhung quấy nhiễu, Quân thượng có nghĩ đến khả năng này. Bên trong nước còn có phe đảng Dực cùng Khúc Ốc tranh triều đình. Áp lực nhiều mặt liệu Tấn quốc có chịu nổi?"
Tử Thôi từng bước ép sát, Trọng Nhĩ nhất thời liền không thể nói. Hắn là người thông minh, tuy rằng tức giận thế nhưng hắn rõ ràng Tử Thôi nói là chính xác.
Đào Thúc Hồ đảo mắt một vòng, nói:
"Lớn mật! Đại Thứ Trưởng, ngươi sao nói chuyện cùng Quân thượng như vậy? Khẩu khí của ngươi quá lớn! Còn nữa, Quân thượng trước đây muốn thảo phạt Sở quốc, ngươi liền mượn cớ Quân thượng đã đồng ý 'nhượng bộ lui binh' ngăn cản. Bây giờ muốn thảo phạt Tần quốc, Đại Thứ Trưởng lại nhiều phiên ngăn cản, còn nói lời bất kính. Đại Thứ Trưởng ngươi rắp tâm gì đây?"
Đào Thúc Hồ nói lời này là muốn lấy lòng Trọng Nhĩ. Trọng Nhĩ nghe vẫn cứ không lên tiếng. Tử Thôi chắp tay nói:
"Quân thượng, Tử Thôi nói từng chữ đều xuất phát từ phế phủ, cũng là vì cơ nghiệp nước Tấn."
Hắn vừa mở miệng, Đào Thúc Hồ lại nói:
"Giỏi cho Đại Thứ Trưởng, ý của ngươi chính là Quân thượng không vì cơ nghiệp nước Tấn ? !"
Tử Thôi liếc mắt nhìn Đào Thúc Hồ, ánh mắt lạnh như băng. Đào Thúc Hồ chẳng biết vì sao không dám nói tiếp nữa.
Tử Thôi liền đưa ánh mắt chuyển hướng Trọng Nhĩ, chắp tay, nói:
"Tử Thôi thân là bề tôi, một lòng vì Quân thượng. Nếu không phải vì Quân thượng, vừa rồi trong triều đình, Tử Thôi đã nói lời này ra."
Trọng Nhĩ vừa nghe, cười lạnh nói:
"Sao, còn muốn Cô cảm tạ ngươi vừa nãy cho Cô mặt mũi?"
Tử Thôi nhàn nhạt nói:
"Tử Thôi không dám."
Trọng Nhĩ lạnh lùng nói:
"Cùng Tần quốc đánh một trận bắt buộc phải làm, bằng không các tiểu quốc chung quanh sẽ khinh thường Tấn quốc ta. Chuyện này, Đại Thứ Trưởng đi suy nghĩ đồ quân nhu làm sao đi đầu, hai ngày sau định ra một cái kế hoạch cho Cô."
Đào Thúc Hồ mừng cười tít mắt, nói:
"Đại Thứ Trưởng, còn không lĩnh chiếu tạ ân?"
Tử Thôi không nói gì, chỉ là liếc mắt nhìn Trọng Nhĩ, giơ tay lên một chút, lập tức xoay người rời đi.
Trọng Nhĩ nhìn Tử Thôi rời đi trong lòng căng thẳng, nhất thời cảm thấy chính mình nói có chút quá đáng. Hắn muốn ngăn cản Tử Thôi, chỉ là Đào Thúc Hồ còn ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa:
"Đại Thứ Trưởng thái độ cao ngạo đều là Quân thượng quá cưng chìu Đại Thứ Trưởng. Nếu trong triều đình sĩ phu cũng đều như Đại Thứ Trưởng, chẳng phải thiên hạ đại loạn rồi! ?"
Trọng Nhĩ nghe Đào Thúc Hồ nói bước chân liền dừng lại, cảm thấy phải lưu chút uy nghiêm, dù sao hắn là quốc quân.
Từ lúc Tử Thôi rời tiểu tẩm cung, Trọng Nhĩ đã hai ngày không thấy Tử Thôi, trong lòng có chút thấp thỏm. Hắn không biết Tử Thôi có ghi hận mình nói chuyện khó nghe. Hôm nay vừa vặn đến hai ngày, Trọng Nhĩ cho tự nhân đi truyền Tử Thôi tiến cung, liền mượn cớ quốc quân muốn xem kế hoạch vận chuyển đồ quân nhu.
Tự nhân đi rất lâu mới trở về. Trọng Nhĩ thấy tự nhân tiến vào, liền hỏi.
"Đại Thứ Trưởng đến ?"
Vẻ mặt tự nhân có chút sợ sệt, vội vã quỳ xuống, dập đầu lạy nói:
"Quân... Quân thượng, Đại Thứ Trưởng..."
Trọng Nhĩ sợ hết hồn, còn tưởng rằng Tử Thôi xảy ra chuyện gì, đứng lên, hỏi:
"Đại Thứ Trưởng làm sao? Là bị bệnh?"
Tự nhân lắc đầu nói:
"Không không không! Quân thượng, Đại Thứ Trưởng... từ quan đi rồi..."
Tự nhân nói, đem một cái mũ quan để xuống. Chính là mũ quan Đại Thứ Trưởng Tấn quốc.
Trọng Nhĩ vừa nghe, sửng sốt. Tự nhân nói hắn đi đến phủ Đại Thứ Trưởng không thấy ai, hạ nhân đã phân tán, không có bất kỳ người nào. Trên bàn có một phong thư, dùng mũ quan đè lên.
Trọng Nhĩ vội vàng mở thư ra. Một tấm da dê nhỏ, số chữ rất ít.
Tử Thôi rất không nỡ rời xa Quân thượng. Chỉ là bây giờ không còn có thể giúp đỡ bất kỳ cái gì, trái lại thành gánh nặng cho Quân thượng. Nên đến lúc thoái ẩn. Mong Quân thượng bảo trọng thân thể, nghe nhiều khuyên can. Quân thượng chính là nhân tài kiệt xuất, tất nhiên có thể trở thành bá chủ.
Trọng Nhĩ nhìn tấm da dê trong lòng nhất thời không biết là tư vị gì, lung ta lung tung. Hắn siết lấy da dê trong tay. Tử Thôi từ quan trực tiếp rời đi là bởi vì hắn khăng khăng muốn tấn công Tần quốc.
Trọng Nhĩ trong lòng kinh hoàng, tay run rẩy. Hắn đã sống hai mươi mấy năm, có thể nói mỗi một ngày đều có Tử Thôi bên cạnh, không có một ngày vắng Tử Thôi. Bây giờ Tử Thôi đột nhiên từ quan rời đi, Trọng Nhĩ cảm thấy trời sắp sụp.
Trọng Nhĩ quát lên:
"Chuẩn bị quân, đi tìm Đại Thứ Trưởng về. Không quản Đại Thứ Trưởng ở nơi nào, cũng phải tìm ra cho Cô!"
Tự nhân sợ hãi, liên tục lăn lộn chạy đi tìm người.
Đại Thứ Trưởng đột nhiên biến mất, cơ hồ tất cả quân bị điều động đi tìm. Quả thực là tìm tòi mọi ngóc ngách, dưới nước hay trên cạn mỗi một tấc đất Tấn quốc đều phải xem xét, phong tỏa các cửa thành.
Bởi vì Trọng Nhĩ hạ lệnh, toàn thể binh lính bị điều động, rất nhanh liền tìm ra Tử Thôi. Có người nhìn thấy Tử Thôi ẩn cư trên núi Miên Sơn.
Trọng Nhĩ nhận được tin tức, ngay lập tức liền tự mình đi tới Miên Sơn, muốn đem Tử Thôi về.
Đào Thúc Hồ vừa nghe, liền cảm thấy không tốt. Nếu Tử Thôi trở về, hắn không phải thành nịnh thần? Như vậy cách cái chết cũng không xa.
Bởi vậy Đào Thúc Hồ thành khẩn thỉnh cầu đi cùng Trọng Nhĩ.
Trọng Nhĩ bởi vì sốt ruột đi tìm Tử Thôi, căn bản không nghĩ nhiều, cũng liền mang theo Đào Thúc Hồ.
Trọng Nhĩ cố gắng đi càng nhanh càng tốt, căn bản phi ngựa không ngừng nghỉ. Đến dưới chân núi, hắn lại nhanh chóng lên núi. Đường núi không dễ đi, hắn phải xuống ngựa đi bộ lên. Binh lính Tấn quốc theo phía sau, suýt nữa bị bỏ rơi theo không kịp. Đào Thúc Hồ thì càng khỏi phải nói, mệt sắp chết.
Trọng Nhĩ một đường xông lên núi. Binh lính đi trước báo cáo chính là nhà cỏ kia. Không thể chờ đợi được nữa hắn đẩy cửa đi vào trong, bên trong lại trống rỗng không có ai.
Đống tro vẫn còn ấm, phòng lại không người, trên bàn có một tấm da dê, trên đó viết một câu.
"Có long vu phi, chu khắp thiên hạ."
Trọng Nhĩ cầm tấm da dê lên, nâng ở trong lòng bàn tay. Không nghĩ tới Tử Thôi cố chấp như vậy, biết hắn muốn tìm đến đây, liền đi.
Đào Thúc Hồ thấy thế, vội vã nịnh bợ nói:
"Quân thượng, đống lửa vẫn nóng, Đại Thứ Trưởng khẳng định ở phụ cận."
Trọng Nhĩ lúc này mới tỉnh hồn lại, liền vội vàng đem da dê nhét vào trong lòng, nói:
"Nhanh, cho người đi tìm, phong tỏa Miên Sơn! Cần phải tìm ra Đại Thứ Trưởng cho Cô!"
"Vâng!"
Đào Thúc Hồ lệnh người đi phong tỏa Miên Sơn. Con ngươi đảo một vòng, hắn cười híp mắt nói:
"Quân thượng, coi như phong tỏa Miên Sơn, vạn nhất Đại Thứ Trưởng cố ý trốn tránh ngài, e rằng Quân thượng cũng không tìm được Đại Thứ Trưởng."
Trọng Nhĩ vừa nghe, sắc mặt có chút khó coi. Đào Thúc Hồ lập tức nói:
"Quân thượng, tiểu nhân có một kế sách."
Trọng Nhĩ lập tức nói:
"Kế sách gì?"
Đào Thúc Hồ nói:
"Hay là... Quân thượng hạ lệnh phóng hỏa đốt núi!"
"Đốt núi? !"
Trọng Nhĩ vừa nghe, nhíu mày. Đào Thúc Hồ vội vã giải thích.
"Đúng đúng, đốt núi, sau đó lệnh binh lính phong tỏa Miên Sơn. Cứ như vậy, chờ lửa cháy lớn, Đại Thứ Trưởng tuyệt đối không thể trốn ở trong núi, nhất định phải xuống núi. Thời điểm đó Quân thượng tuyệt đối liền có thể tìm được Đại Thứ Trưởng."
Trọng Nhĩ cau mày nói:
"Nếu như hắn không ra thì sao?"
Đào Thúc Hồ nở nụ cười, nói:
"Quân thượng, người trong thiên hạ nào có ai không yêu quý tính mạng của mình chứ?"
Hắn vừa nói vừa cười có chút hèn mọn, thấp giọng nói:
"Quân thượng, tiểu nhân biết ngài sủng ái Đại Thứ Trưởng. Kỳ thực ngài chính là quá cưng chìu Đại Thứ Trưởng, nâng ở lòng bàn tay sợ tan mất. Nếu cứng rắn với Đại Thứ Trưởng một chút, e rằng Đại Thứ Trưởng đã sớm cầu xin tha thứ, cũng sẽ phục tùng nghe theo ngài."
Trọng Nhĩ híp mắt, tựa hồ cân nhắc. Đào Thúc Hồ nói tiếp:
"Quân thượng, phóng hỏa cũng chỉ là làm dáng một chút, sẽ không tổn thương đến Đại Thứ Trưởng."
Trọng Nhĩ không lên tiếng, suy tư một chốc, rốt cục gật gật đầu.
Đào Thúc Hồ đại hỉ, vội vã đi tìm người phóng hỏa, trên mặt lộ ra sự tàn nhẫn.
Trọng Nhĩ đứng ở dưới chân núi. Rất nhanh trên núi đã đốt lửa. Rừng cây rậm rạp, thêm vào trời đông hanh khô thế lửa lan tràn rất nhanh. Ban đầu không phải lửa lớn, thế nhưng dần dần lửa lan rộng, khói dày đặc vô cùng khủng khiếp.
Đốt gần nửa canh giờ không thấy có người chạy ra, Trọng Nhĩ dần dần nóng nảy. Nhìn lửa đầy trời, hắn có chút đợi không được.
Trọng Nhĩ gầm lên.
"Không phải nói làm dáng một chút, tại sao lại lửa lớn như vậy?"
Đào Thúc Hồ vội vã dập đầu lạy nói:
"Chuyện này... Khả năng là khí trời quá khô hanh mà thôi!"
Trọng Nhĩ phẫn nộ nói:
"Cho người dập lửa!"
Các binh sĩ bắt đầu dập lửa. Nhưng bởi vì ngày đông không có nguồn nước, lại thêm gió mạnh, thế lửa lan tràn rất nhanh, khó có thể khống chế. Cây cối phát ra âm thanh rắc rắc, bị đốt hầu như không còn.
Trọng Nhĩ nhìn lửa tràn ngập cùng khói đặc, trong lòng lạnh lẽo. Đào Thúc Hồ nói:
"Quân thượng, thế lửa quá lớn. Xin quân thượng di giá, Quân thượng! Tiểu nhân thấy, chỉ sợ là ĐạiThứ Trưởng..."
Trọng Nhĩ nghe đến lời này, đột nhiên xoay đầu lại đánh vào mặt Đào Thúc Hồ. Đào Thúc Hồ kinh ngạc không có thốt nên lời, bị đánh ngã xuống đất liền ngất đi.
Trọng Nhĩ phẫn nộ. Nhìn thấy binh lính nhấc thùng nước chạy lại đây, hắn lập tức đoạt lấy. Hắn đem thùng nước đổ từ trên đầu xuống, trong nháy mắt cả người ướt đẫm.
Lập tức Trọng Nhĩ lấy mảnh vải ướt che mũi miệng của chính mình, vọt vào trong ngọn lửa.
"Quân thượng! !"
"Quân thượng! Nhanh ngăn cản Quân thượng!"
"Quân thượng! !"
Trọng Nhĩ không quản những binh sĩ hô to. Hắn che lại miệng mũi chạy vọt vào trong núi. Trong núi lửa lan tràn, khói dày đặc, khó nhận ra phương hướng. Trọng Nhĩ vừa chạy vừa hô to:
"Tử Thôi! ! Tử Thôi! !"
Trọng Nhĩ xông vào trong biển lửa, cảm giác rất nóng, ho khan không ngừng, thế nhưng vẫn cứ hô to:
"Tử Thôi! ! Ta van ngươi, ngươi trả lời đi, Tử Thôi! !"
Trọng Nhĩ vẫn luôn chạy vào bên trong, cũng không biết phương hướng. Đột nhiên dưới chân bị có gì đó vướng chân làm hắn mất thăng bằng. Bởi vì khói đặc, Trọng Nhĩ không thấy rõ dưới chân. Hắn cúi đầu nhìn thấy một người!
Người kia nằm ở bên cạnh một thân cây, tựa hồ đã bị sặc ngất đi rồi.
Chính là Tử Thôi!
Trọng Nhĩ chấn động trong lòng, vội vã ngồi xuống, vỗ vỗ má Tử Thôi. Tử Thôi cũng không có phản ứng. Nếu không phải là có hơi thở yếu ớt, Trọng Nhĩ đã cho là hắn đã chết.
Trọng Nhĩ liền vội vàng ôm Tử Thôi lên, nhanh chóng chạy đi. Hắn thấy không rõ lắm phương hướng, căn bản không biết đường xuống núi.
Khói đặc cùng lửa càng lúc càng lớn, Trọng Nhĩ ôm người chạy. Trên đường Tử Thôi tỉnh lại, nhìn thấy Trọng Nhĩ tựa hồ hết sức kinh ngạc. Hắn quá yếu rồi, mê mang trừng mắt, nói:
"Ta chết rồi sao? Lại nhìn thấy Quân thượng..."
Trọng Nhĩ nói:
"Tử Thôi, kiên trì một chút, kiên trì một chút. Ngươi sẽ không chết! Tử Thôi, là ta sai rồi, là lỗi của ta! Cầu ngươi đừng ngủ, kiên trì một chút!"
Trọng Nhĩ nói, càng chạy nhanh hơn, cứ chạy về phía trước. HunhHn786 Thôi tựa hồ có chút không chống đỡ được, tay thả lỏng, lâm vào hôn mê. Trọng Nhĩ sợ đến sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, vừa lúc này đột nghe có tiếng la.
"Quân thượng! !"
"Quân thượng! "
Trọng Nhĩ lập tức hướng về phía âm thanh chạy tới, quả nhiên thấy được rất nhiều binh sĩ đang tìm kiếm. Binh sĩ nhìn thấy Trọng Nhĩ cùng Tử Thôi, thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ vội vã hộ tống hai người xuống núi.
Mọi người đem Trọng Nhĩ cùng Tử Thôi đến nông trại gần đó ngủ lại, y quan nhanh chóng đến trị liệu.
Tử Thôi hít khói dẫn đến hôn mê, bất quá cũng không có nguy hiểm tính mạng. Trọng Nhĩ bởi vì bảo vệ Tử Thôi, cánh tay bị bỏng, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn. Y quan nhanh chóng bôi thuốc cho Trọng Nhĩ. Vì vết bỏng không thể băng bó, ống tay áo cũng cuốn lên, để cánh tay trần.
Trọng Nhĩ không rời đi, nhất định muốn nhìn Tử Thôi tỉnh lại, vẫn trông coi ở bên cạnh. Mãi cho đến đêm khuya, Tử Thôi mới chậm rãi chuyển tốt. Hắn ho khan vài tiếng, từ từ mở mắt ra.
Trọng Nhĩ nghe tiếng ho khan, vội vàng nhẹ nhàng vỗ lưng Tử Thôi, nói:
"Tử Thôi! Tử Thôi? Ngươi đã tỉnh?"
Tử Thôi mơ hồ nghe thấy có người đang gọi mình, âm thanh ôn nhu. Có chút không thể tin tưởng, hắn mê man mở mắt ra, liền thấy được vẻ mặt quan tâm của Trọng Nhĩ.
Trọng Nhĩ thấy hắn tỉnh rồi, cao hứng vô cùng, ôm lấy người vào trong ngực, nói:
"Tử Thôi, ngươi đã tỉnh? Ngươi làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết..."
"Quân... thượng?"
Tử Thôi một trận mê man, bị Trọng Nhĩ ôm thật chặc vào trong ngực, bên tai đều là giọng nói ôn nhu của Trọng Nhĩ, có chút không phản ứng kịp.
Trọng Nhĩ nói:
"Là ta sai rồi, là lỗi của ta. Tử Thôi, ngươi theo ta trở lại được chứ?"
Tử Thôi không nói gì, chỉ là nhìn cánh tay Trọng Nhĩ bị bỏng, nói:
"Quân thượng, cánh tay của ngài..."
Trọng Nhĩ nói:
"Không cần lo lắng. Ngược lại là ngươi, ngươi sao đần như vậy, ngu như vậy, cháy lớn còn không chạy ra. Ngươi có biết hay không, thiếu chút hù chết ta. Nếu không tìm thấy ngươi, ta thật không biết nên làm thế nào..."
Tử Thôi cười cười, giọng bị khói đặc hun đến khàn khàn, nói:
"Quân thượng, ngài không phải đã nói rồi sao? Ta vừa nát bét vừa cứng đầu như cái này..."
Hắn nói, mở lòng bàn tay của chính mình. Trọng Nhĩ cúi đầu nhìn. Trong tay Tử Thôi có đồ vật, vật kia nho nhỏ thiếu chút lăn xuống đất.
Là một cục đá bề ngoài xấu xí!
Mười mấy năm trước, ngày Trọng Nhĩ kế vị trở thành Tấn Hầu, đã cùng Tử Thôi ngoéo tay, đưa tín vật. Cục đá xấu xí đó là tín vật.
Trọng Nhĩ nhìn thấy cục đá, tim muốn nứt ra, trong lòng đau xót, đôi mắt đỏ lên. Hắn ôm thật chặt Tử Thôi, nói:
"Là ta sai rồi. Ngươi vẫn như năm đó, mà ta đã không xứng."
Tử Thôi chậm rãi giơ tay lên, cẩn thận tránh né chỗ bỏng, thấp giọng nói:
"Quân thượng, ngài nói mê sảng cái gì vậy. Trong lòng Tử Thôi, ngài là Công tử tốt nhất trên đời này, cũng là quốc quân tốt nhất, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi."
Đôi mắt Trọng Nhĩ càng đỏ hơn, giọng khàn khàn nói:
"Tử Thôi, ta biết sai rồi, cùng ta trở về được không? Nước Tấn không thể không có Đại Thứ Trưởng."
Tử Thôi rất lâu không nói gì, tựa hồ suy nghĩ. Trọng Nhĩ dán vào lỗ tai của hắn, nhẹ giọng nói:
"Ta cũng không thể không có Tử Thôi."
Mắt Tử Thôi cũng đỏ, sờ môi, nhẹ nhàng gật đầu hai cái, thấp giọng nói:
"Tử Thôi... không phải cũng vậy?"
Đến đây đã kết thúc tác phẩm này rồi. Số chương và PN bản chuyển ngữ khác bản gốc, do có chương quá dài được chia ra hay có chỗ thấy quá dài dòng đã cắt bớt lại. Ngoài ra có những phần thêm vào để giải thích rõ nghĩa hay mở rộng thông tin câu chuyện.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi cho tới nay. Chúc các bạn luôn vui vẻ.
--------HẾT------‐