Sâu trong Uyên Sơn, có độc trùng có hung thú, nguy hiểm khắp nơi.
Chỉ cần sai lầm một chút, coi như là tiên thiên cao thủ, cũng sẽ bỏ mạng lại nơi này.
Cho nên, trước khi đi vào Uyên Sơn, bọn họ đã nghe ngóng tình huống cụ thể ở trong Uyên Sơn một chút.
Trong đó, bọn họ cũng đọc qua những nơi nguy hiểm mà người thường không được bén mảng.
Tuyệt Linh Chi Địa, Vạn Chu Sơn, sâu trong thung lũng Vạn Độc Sơn, Thiên Lang Nhai, …
Những nơi này, mức độ nguy hiểm cao hơn những nơi khác nhiều, nên mấy người rất để ý.
Mà trong đó, có một nơi rất đặc biệt.
Đó chính là Vạn Xà Quật!
Tuy nơi này có nhiều rắn độc, nhưng đối với tiên thiên cao thủ, thì một chút rắn độc cũng chẳng nguy hiểm gì.
Duy chỉ có mấy năm gần đây, nơi này bị một vị tuyệt thế hung nhân chiếm giữ, coi như là tiên thiên hậu kỳ cao thủ, cũng không dám tới gần.
Vị hung nhân này, chính là Bách Hoa Tông Tôn Hằng Tôn trưởng lão!
Có tin đồn, nơi này nuôi mấy ngàn con Thiên Hạt Cổ hung tàn, những con cổ này không gì không cắn nuốt, coi như là tiên thiên cao thủ, cũng bị chúng nó gặm sạch.
Xung quanh Vạn Xà Quật, là địa bàn của Tôn Hằng.
Hắn cũng từng tuyên bố, không cho phép người lạ đi vào nơi này.
Những năm nay, không biết có bao nhiêu người, ngây thơ vô tri đi vào Vạn Xà Quật, kết quả là bị cắn nuốt tới cả cặn bã cũng không còn!
Đương nhiên, trong chuyện này có rất nhiều hiểu lầm.
Sợ là có người vu oan giá họa, giết người thủ tiêu, xong đổ lỗi cho Vạn Xà Quật.
Dù sao trong Uyên Sơn này, người mất tích rất nhiều.
Nhưng Tôn Hằng cũng không có giải thích.
Cho nên, trong Uyên Sơn, tin đồn về hắn ngày càng nhiều, cũng ngày càng khủng khiếp.
Dần dần, Vạn Xà Quật, cũng là một nơi cấm địa của người ngoài!
Chỉ nhớ lại những tin đồn này, trên mặt của vợ chồng Vương Đỉnh Xương đã trắng bệch,
Không còn một chút máu.
"Được, được!"
Lúc này, vị Độc đại sư kia cũng phục hồi tinh thần lại, ánh mắt mang theo sự sợ hãi nhìn về phía Tôn Hằng.
Hiển nhiên, hắn cũng không nghĩ tới, người trẻ tuổi này, lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Lập tức tiến một bước, gật đầu nói: "Nếu như nơi này là địa bàn của các hạ, vậy thì chúng ta đi ra ngoài, ra ngoài rồi tính tiếp!"
Hắn lạnh lùng nhìn đoàn người của Vương Đỉnh Xương, buồn bục nói: "Hai vị, không thấy chủ nhà không chào đón chúng ta sao, còn không mau rời khỏi!"
"Này..."
Cơ thể của Vương Đỉnh Xương cứng đờ.
Quay đầu nhìn về người có mối thù giết con Độc đại phu, rồi nhìn vị hung danh hiển hách nói một tiếng là có thể khiến cho Độc đại phu hoảng sợ Tôn Hằng.
Ánh mắt của hắn phức tạp, một lúc sau mới than nhẹ một cái, dẫn đoàn người bước xuống núi.
Đánh một trận với Độc đại sư, còn có một chút phần thắng.
Nếu không, thì cũng có thể tranh thủ thời gian cho mấy đứa đệ tử chạy trốn.
Nhưng nếu chọc giận Tôn Hằng…
Sợ là giống như trong tin đồn, chết đến không còn cặn bã!
Hai nhóm người một trước một sau, tránh đi đỉnh núi của Tôn Hằng, chậm chạp bước xuống dốc núi.
"Đứng lại!"
Đột nhiên, Tôn Hằng đang đứng trên đỉnh núi mở miệng nói, khiến cho đoàn người dừng bước nhìn lên.
"Không biết tiểu huynh đệ có chuyện gì, muốn phân phó?"
Hai má của Độc đại phu giật giật, cố gắng nở một nụ cười.
"Bọn họ có thể đi."
Tôn Hằng lấy tay chỉ đoàn người của Vương Đỉnh Xương, sau đó lạnh lùng nhìn Độc đại phu: "Còn ngươi thì không được!"
"Vì sao?"
Vừa dứt lời, Độc đại phu biến sắc.
Mà một đoàn người của Vương Đỉnh Xương, dù không biết lý do, nhưng cũng vui mừng trong lòng.
"Độc!"
Tôn Hằng chậm rãi giơ tay lên, chỉ thấy trên cánh tay của hắn, có thêm một tầng tro khí không dễ dàng phát hiện: "Dám hạ độc ta? Ngươi thật không biết tự lượng sức mình!"
Trong lúc nói chuyện, cánh tay của hắn run nhẹ một cái, tầng tro khí kia, đã dung nhập vào trong Bách Hoa Tông, biến mất.
Thủ đoạn của hắn, càng làm cho Độc đại phu co rụt đôi mắt.
Độc của hắn theo gió, không dễ phát hiện, không màu không mùi, lặng lẽ nhập vào cơ thể, một khi phát độc, thì cho dù là tiên thiên hậu kỳ cao thủ cũng phải bỏ mạng.
Mà lúc này, lại không thể gây tổn thương cho đối phương!
Hắn quay đầu nhìn về bốn phía xung quanh, thấy được rắn độc bò đầy trong khe núi, hắn bừng tĩnh, cũng đoán được thân phận của Tôn Hằng.
"Tiểu huynh đệ hiểu lầm!"
Bờ môi của Độc đại phu chuyển động, sắc mặt trắng bệch cưỡng ép giải thích: "Tại hạ… Nhất thời ngứa nghề, nghe nói các hạ tinh thông luyện độc luyện cổ, cho nên… Cho nên muốn lãnh giáo một chút độc công mà thôi."
"Như vậy à!"
Tôn Hằng gật đầu, trên mặt cũng không hiện ra cảm xúc gì, chỉ hừ nhẹ một cái, hai con rết vàng đã xuất hiện ở dưới chân hắn.
"Vậy thì ta phải trả lễ một chút!"
Tôn Hằng nhìn Độc đại phu, rồi chỉ hai con rết dưới chân của mình, nói: "Nếu như các hạ muốn lãnh giáo, không bằng đánh nhau vài cái với mấy con cổ này của ta? Nếu như có thể rời khỏi tay của bọn nó, thì tại hạ sẽ không ngăn lại."
"Chuyện này là thật?"
Hai mắt của Độc đại phu sáng lên, vội vàng hỏi lại.
Đối với Tôn Hằng, hắn biết tuyệt đối mình không là đối thủ, nhưng đối phó với hai con cổ độc, cho dù chúng có khó chơi một chút, nhưng mình vẫn còn có hi vọng trốn được!
"A..."
Tôn Hằng chỉ cười không có trả lời hắn, dường như đang cười nhạo đối phương không biết tự lượng sức mình vậy.
Cũng không thấy động tác của hắn thế nào, mà hai con rết vàng dưới chân của hắn, đã hóa thành hai luồng sáng màu đen, vọt tới người Độc đại phu.
Tốc độ của rết độc kinh người, trăm chân chuyển động một cái, là có thể đi hơn mười trượng.
Lúc này chúng tấn công, cơ thể không lớn của chúng, lại có thể làm cho người khác sợ hãi, khí thể hung hãn, dường như trời sập đánh tới.
Đối mặt với hai con rết này, Độc đại phu cũng không dám xem thường, chân hắn lùi về sau, trên bàn tay đã xuất hiện hai thanh loan đao dài chưa đầy một xích.
Lưỡi cây loan đao này hẹp dài, giống như bán nguyệt, lóe lên ánh sáng sắc bén, chỉ nhẹ nhàng vẽ một cái, đã xuất hiện vô số tàn ảnh.
Sự sắc bén của nó, không thể bàn cãi!
Hai con rết độc này bổ nhào về trước, mở rộng ra trăm cái chân của nó, móng vuốt sắc bén, giống như loan đao của Độc đại phu, trăm chân xoắn một cái, lóe ra vô số ánh sáng lạnh sắc bén.
"Đinh đinh... Đương đương..."
Tiếng va chạm vang lên như pháo nổ, hai con rết vàng bổ nhào về phía trước, cơ thể trăm chân của nó vặn vẹn, cắn chặt lấy loan đao của Độc đại phu.
Cây loan đao kia bổ lên người của nó, mà lại không để lại một chút vết thương nào cả!
Nhìn thấy cảnh này, không chỉ có Độc đại phu biến sắc, mà một đoàn người của Vương Đỉnh Xương, cũng trợn trắng mắt, lộ ra vẻ không thể tin.
Bọn họ đều biết rõ, thanh loan đoan của Độc đại phu sắc bén cỡ nào, cho dù là một số pháp khí hạ phẩm của người tu pháp, cũng có thể chặt đứt.
Chém sắt như chém bùn!
Mà bây giờ, lại không chém nứt vỏ ngoài của hai con rết vàng này!
"Răng rắc..."
Một tiếng giòn vang vang lên, cái loan đao được rèn bằng huyền thiết của Độc đại sư, không chịu nổi thế công của rét vang, trong chớp mắt, đã vỡ vụn thành nhiều mảnh.
"A!"
Độc đại phu điên cuồng hét lên một tiếng, song chưởng tạo nên vô số kình khí hình vòi rồng, cơ thể liên tục lóe lên, đánh về phía hai con rết vàng kia.
Chưởng thế của hắn tinh diệu, lại mang theo khả năng xuyên giáp rất cao, kình khí nhập vào cơ thể, sẽ xảy ra chấn độc, nổ vỡ xương cốt.
Nhưng thể chất của mấy con rết vàng này lại rất kỳ quái, cơ thế trăm chân của nó như được bao bọc bởi một tầng sáng trắng nõn vậy, kình khí đánh tới, lại không sứt mẻ gì.
Nhưng rết vàng liên tục tấn công, cũng không có thể bắt được đối thủ, nên lúc này nó cũng hơi nổi nóng. Miệng nó liên tục phun ra khói khí bảy màu, bao phủ toàn thân nó.
Khói khí lan rộng ra, vừa chạm vào chân khí của Độc đại phu, cũng khiến cho hắn giật mình biến sắc.
Độc!
Hơn nữa độc này còn có thể ăn mòn chân khí, kỳ độc!
Hắn được người khác gọi là Độc đại phu, nên độc công của hắn, cũng rất bất phàm, bây giờ chỉ nhẹ nhàng chạm phải khói khí, trong lòng đã liên tục báo động.
Không ổn!
"Vù!"
Đôi chân của Độc đại phu chuyển động, trong chớp mắt chỉ để lại rất nhiều tàn ảnh, mà bóng người của hắn đã chạy nhanh như gió về phía sườn núi.
Hắn muốn chạy trốn!
Hai con rết này, dùng đao chém cũng không bị thương, kình khí cũng vô dụng, lại sở hữu kỳ độc, hắn không thể làm gì được!
Khinh công của Độc đại phu cũng không tệ, lóe lên một cái, đã hóa thành một tia sáng, bỏ xa hai con rết này.
"Phù!"
Nhìn thấy hắn muốn trốn đi, hai con rết độc này phun ra khói khí, bao trùm về phía đối phương.
Khói khí nhanh như chớp, trong chớp mắt bay hơn trăm mét, rơi vào trên người của Độc đại phu.
"Phù phù!"
Một tiếng trầm đục vang lên, bóng người đang nhảy lên trên cao cứng đờ lại, rơi thẳng xuống mặt đất.
"Híz-khà zz Hí-zzz..."
Rết độc rít lên một cái trăm chân chuyển động, nhảy tới bên cạnh Độc đại phu, mang hắn tới trước người Tôn Hằng.
Sau đó cơ thể nó nhúc nhích, một con chui vào ngực, một con chui vào trán, trước mặt đoàn người của Vương Đỉnh Xương, bắt đầu cắn nuốt.
Mà lúc này, Độc đại sư vẫn còn chưa tắt thở, cơ thể hắn giãy dục điên cuồng trước động tác của hai con rết vàng này.
Sau đó âm thanh "Xì xì" vang lên, hắn mời từ từ hết giãy dụa, triệt để tắt thở.
Một đoàn người của Vương Đỉnh Xương đứng không xa, lúc này sắc mặt đã biến xanh biến trắng, cho dù Độc đại sư là địch nhân của hắn, nhưng bây giờ thấy hắn bị nuốt tủy ăn não, hút hết tinh huyết, cũng hơi cảm thấy không thoải mái.
"Vù!"
Rết vàng cắn nuốt xong, lách mình chui vào kẽ hở của đá núi, biến mất.
"Phốc…"
Bên hông của Tôn Hằng, một cái hồ lồ chậm rãi bay lên trời.
Trong hồ lô có vô số khói đen tuôn ra, bên trong Bích Lân Quỷ La Yên xuất hiện, còn có một cái mặt ác quỷ khủng khiếp nhào tới.
"Vù…"
Khói đen trong nháy mắt bao phủ khắp thi thể, một hồi âm thanh cổ quái vang lên, khói đen bay vào trong hồ lô, thi thể ở trong sân biến mất.
Chỉ để lại mấy cái bình lọ, nằm ở vị trí hồi này của Âm Hồn Hồ Lô.
"Ách... Ách..."
"Phốc!"
Sau lưng của Vương Đỉnh Xương, có một người trẻ tuổi run nhẹ một cái, rồi đột nhiên nôn ọe ra một vũng chất gay mũi.
Sau đó cơ thể hắn lảo đảo, chuẩn bị ngã xuống mặt đất.
"Kỳ nhi!"
Vương Đỉnh Xương biến sắc, vội vàng lấy tay dìu đối phương, sau đó càng hoảng sợ nhìn về phía Tôn Hằng.
Không biết hắn đang quan tâm đệ tử, này là lo lắng động tác của đệ tử mình, khiến cho Tôn Hằng không vui.
"Là độc!"
Mà thê tử của hắn thì càng cẩn thận hơi, quét mắt nhìn đã phát hiện ra nguyên nhân của sự khác thường này.
Dù sao, tu vi của bọn họ cũng không yếu, cho dù cảnh hồi nãy hơi ghê người, nhưng cũng không nên có biểu hiện rõ ràng như vậy mới đúng.
Hai người liếc nhau, bọn họ đều nhìn ra sự ngượng nghịu trong mắt của nhau.
Mấy loại độc khác, bọn họ cũng có thể giải quyết, nhưng độc của Độc đại phu, cho dù về Cổ Thành, cũng chưa chắc có người giải quyết được.
Trừ hắn ra…
Đôi mắt của hai người chuyển động, nhìn về phía mấy cái bình lọ ở trước mặt Tôn Hằng.
Trong những vật còn sót lại của Độc đại phu, chắc hẳn cũng có thuốc giải.
"Tôn... Tôn trưởng lão."
Vương Đỉnh Xương thở một hơi dài, mắt hắn hiện ra sự thấp thỏm, cẩn thận từng li từng tí nói: "Tiểu đồ trúng độc của Độc đại phu, có thể…. Có thể tặng cho chúng ta một ít thuốc giải được không."
Hắn sợ chọc giận đối phương, lúc này mới mở cái bao bên hông, mở ra cho Tôn Hằng xem.
Nói: "Đây là những linh vật mà mấy ngày hôm nay chúng ta ngắt được, Tôn trưởng lão cứ cầm đi. Chúng ta… Chúng ta chỉ xin mấy viên thuốc giải mà thôi."
Tôn Hằng quét mắt nhìn những món đồ trong bao kia, hơi hơi trầm ngâm, mới gật đầu nói: "Có thể!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT