Hai con ngươi của hắn có thần, da thịt mịn mà như ngọc trắng, càng có thêm sự cứng rắn của đá núi.
Hắn ngồi xếp bằng, so với đỉnh núi này thì rất nhỏ bé, như khí thế trầm ổn to lớn của hắn, như có thể đè xuống vùng trời này.
"XÌ... Thử... Xì xì..."
Âm thanh cổ quái, vang lên cách đó không xa.
Bóng đen lóe lên, một con sư tử lông dài phiêu tới đỉnh núi.
Nói là phiêu, vì con sư tử này đã không còn động đậy nữa, bị hai vật cầm đi tới.
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy dưới thân con sư tử này, có hai con rết dài khoảng ba thước.
Phần lưng của rết lóe sáng, tỏa ra ánh sáng màu đen, trên trăm cái chân, dưới bụng ố vàng, nhe ra răng độc, một cảm giác dữ tợn, hung ác đập vào mắt người nhìn, khiến cho người bình thường vừa nhìn đã cảm thấy tê dại da đầu.
Sư tử rất lớn, nên trọng lượng của nó hẳn không nhẹ.
Mà hai con rết này chỉ dài tập ba thước, nhưng lại có thể mau chóng nhẹ nhàng nâng nó lên!
Hai con rết này, được sinh từ trứng của Phi Thiên Kim Ngô Cổ, do Tôn Hằng dùng tinh huyết của mình nhiều năm ủ thành!
Ngắn ngủi hơn một năm, chúng đã từ một con giun, lớn thành như vậy.
Chỉ tiếc, có lẽ bây giờ chúng còn nhỏ tuổi, nên không có thể bay lượn trên trời, toàn thân cũng đen kịt, chỉ có phần bụng là tỏa sáng vàng óng ánh thôi.
So với thần uy của thiên hạ đệ nhất cổ Phi Thiên Kim Ngô Cổ trong Cổ Thần Kinh ghi lại, như trời với đất!
Nhưng dù như thế,
Thực lực của hai con rết vàng này, mang lại cho Tôn Hằng một chút vui mừng.
Cho dù là hắn, nếu không dùng hết toàn lực, thì cũng không thể tổn thương hai con rết này.
Hơn nữa, tốc độ của chúng kinh người, giống như ánh chớp, lại mang kỳ độc có thể khiến người thường mất mạng ngay lập tức, trong Uyên Sơn này, cũng là một cao thủ khó lường.
Có thể dùng sức một mình, đè xuống một bầy Thiên Hạt Cổ, Kim Tằm Cổ, thì tất nhiên nó cũng có chỗ đặc thù.
Lúc này, chúng đã nâng con sư tử đến trước mặt Tôn Hằng, bò lên người nó, tìm vào trán, ngực của con sư tử này.
"Răng rắc... Răng rắc..."
Âm thanh lạ vang lên liên tục, thi thể con sư tử này đã xuất hiện hai cái lỗ máu.
Kim ngô (Rết vàng) rất kén ăn, chỉ nuốt tinh huyết, óc mà thôi.
May là sức ăn của chúng không lớn, nếu không thì cũng hơi phiền.
Nuối xong món khoái khẩu của chúng, hai con rết này cuộn tròn lại, sau đó đâm vào trong đá núi rồi biến mất.
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, áo da bên hông run lên, lúc này một đám Thiên Hạt Cổ kêu ong ong nhào ra.
"Răng rắc... Răng rắc..."
Một đám Thiên Hạt Cổ bao phủ cái thi thể con sư tử này, âm thanh cắn nuốt vang lên liên tục, trong chớp mắt, thi thể con sư tử đã biến mất.
Thậm chí, ngay cả đá núi dưới người của nó, cũng bị Thiên Hạt Cổ gặm một lớp, để lại một cái hố sâu.
"Ong..ong..."
Phóng những con Thiên Hạt Cổ này bay lên không, Tôn Hằng cũng không lo lắng chúng sẽ thoát khỏi sự khống chế của mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nhắm hai mắt lại, rơi vào trong suy nghĩ.
Sáu năm, có Vạn Độc Châu, Bách Độc Đoán Kim Thân, rồi các loại đan dược, bí pháp trợ giúp, thực lực của Tôn Hằng đột nhiên tăng mạnh.
So với sáu năm trước, khác biệt như trời với đất vậy.
Hơn nữa, không giống với trước kia
Hôm nay, tinh thần và chân khí của hắn cùng tiến, thực lực cũng không thuộc hạng yếu nữa.
...
Một lát sau.
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ phía xa xa, khiến cho Tôn Hằng nhíu mày, mở hai mắt ra.
Ở chân núi, có bảy bóng người đang thi triển khinh công, nhảy về phía đỉnh núi hắn đang ngồi.
Bảy người này có nam có nữ, thực lực cũng không kém, trong đó một người yếu nhất, cũng có tu vi nhị lưu đỉnh phong.
Mà một nam một nữ dẫn đầu, càng là tiên thiên cao thủ!
Nhưng nhìn vào nét mặt của bọn hắn, vừa có hoảng hốt vừa có kinh khủng, bước chân dồn dập mất trật tự, dường như đang gặp chuyện.
"Sư huynh."
Mà hai người dẫn đầu, người nam đang ý chú tương trợ những người đằng sau, nên không có phát hiện được có người đang ngồi trên đỉnh núi.
Mà người nữ kia, bỗng chạy chậm lại, kéo áo người nam, ra hiệu cho hắn nhìn về đỉnh núi.
"Làm sao vậy?"
Vẻ mặt người này góc cạnh rõ ràng, mang theo cảm giác phóng thoáng, mặc dù tuổi cũng không nhỏ, nhưng vẫn gây sát thương rất lớn với nữ giới.
Lúc này hắn nghiêng người nhìn lại, nhìn thấy có người đang ngồi ngay ngắn ở trên đỉnh núi, bước chân cũng chậm lại.
Lúc này, Tôn Hằng đang đứng trên đỉnh núi cúi đầu nhìn về phía bọn họ, bốn mắt đụng vào nhau, hai mắt của người nam này đột nhiên đau xót, vội vàng nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của đối phương.
"Cao thủ!"
Hơn nữa, không biết vì sao, đối phương lại mang địch ý với đoàn người của mình.
"Bằng hữu ở phía trên."
Người nam này thở dài một hơi, chắp tay nhìn về phía Tôn Hằng: "Tại hạ Vương Đỉnh Xương, vị này là thê tử của ta Mục Phi, chỉ đi ngang qua đây, tuyệt đối không có ý muốn quấy rầy."
Tôn Hằng quét mắt nhìn mấy người, mặt không cảm xúc nói: "Người bên ngoài, vừa tới Uyên Sơn?"
"Ánh mắt của bằng hữu thật tốt."
Vương Đỉnh Xương cố gắng nở nụ cười: "Chúng ta vốn là người của Trung Châu, vừa mới tới Uyên Sơn không lâu."
"Thì ra là như vậy."
Tôn Hằng gật đầu, hai mắt khép hờ, nói: "Nơi này cấm người ngoài, nể tình các ngươi không rõ tình hình, nên lần này ta bỏ qua, về sau đừng có tới gần nơi này."
Giọng nói của hắn lạnh nhạt, mang cảm giác xa cách, khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.
"Dựa vào cái gì?"
Trong bảy người, có một người trẻ tuổi không phục, ngẩng cao đầu, nói: "Chẳng lẽ nơi này là địa bàn của ngươi, sâu trong Uyên Sơn, không phải chỉ cần có bản lĩnh, là có thể đi bất cứ đâu sao?"
"Chu Khi, im ngay!"
Sắc mặt của Vương Đỉnh Xương trầm xuống, thấp giọng quát người này.
Sau đó chắp tay nhìn Tôn Hằng, nói: "Là do ta dạy bảo đồ đệ không nghiêm, khiến cho bằng hữu chê cười rồi. Nếu như nơi này là địa bàn của bằng hữu, thì chúng ta sẽ rời đi, rời khỏi ngay bây giờ."
Hắn không hỏi lý do vì sao, nhưng dù sao thực lực của người này rất khủng bố, bây giờ tình hình lại nguy cấp, không nên trêu chọc thêm phiền phức.
Với lại, sâu trong Uyên Sơn cũng không giống như bên ngoài, không có trật tự gì cả, bây giờ cứ nhịn là tốt nhất.
Hắn lập tức đè xuống sự không phục trong lòng đệ tử, chạy dọc theo dốc núi, chuẩn bị chạy về hướng khác.
"Cạc cạc... Cạc cạc..."
Đúng lúc này, một loạt tiếng cười cổ quái, vang lên từ sâu trong rừng, tiếng cười vừa vang lên từ phương xa, trong chớp mắt đã thấy một người đi tới.
Tiếng cười rơi vào tay mấy người này, sắc mặt của bọn họ trắng bệch.
Người trẻ tuổi vừa nãy không phục, sắc mặt của hắn đã không còn một chút máu, run rẩy nói: "Sao… Làm sao có thể? Sao hắn lại có thể đuổi được?"
"Cẩn thận đề phòng!"
Sắc mặt của Vương Đỉnh Xương siết chặt, đã rút bảo kiếm bên hông ra, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía chân núi.
Thê tử của hắn đứng song song với hắn, rút ra song kiếm, khí tức của hai người dung hội thành một, khí thế cũng theo đó mà gia tăng!
Bọn họ tinh thông hợp kích, hai người cũng tiên thiên cao thủ, nhưng lúc này sắc mặt lại căng thẳng, đôi mắt hiện ra sự bối rối.
"Yên Vũ song kiếm! Các ngươi cho rằng gặp được lão phu, là có thể chạy được sao?"
Một bóng đen, giống như diều hâu nhảy vút lên trời, nhảy lên hơn hai mươi trượng, tay áo bay phần phật, nhảy tới cạnh đỉnh núi.
"Trốn khỏi Thanh Bình quận, nhưng lại gặp lão phu ở Uyên Sơn, đây là trời cao sắp xếp rồi, các ngươi không thoát khỏi kiếp này đâu!"
"Ha ha... Ha ha..."
Dưới áo đen là một lão già, lão già này dáng người cao gầy, mặt bị áo choàng che khuất, mũi ưng, mắt tam giác, lông mi rủ xuống.
Mặt của hắn âm tàn, có thể khiến trẻ em nhìn một cái khóc mấy đêm!
Lúc này hắn ngửa mặt cười dài, không che giấu sát cơ của mình, ép thẳng tới bảy người.
"Độc đại phu, chuyện năm đó là do con trai ngươi cuồng dâm mất lý trí, chết vẫn chưa hết tội."
Vương Đỉnh Xương cầm bảo kiếm trong tay, sắc mặt âm trầm: "Ngươi muốn trả tư thù, không sợ Thanh Ô Sơn của chúng ta trả thù sao?"
"Ha ha…, các ngươi dọa ta sợ rồi!"
Độc đại phu khinh thường, lạnh giọng nói: "Huống hồ, ở sâu trong Uyên Sơn này, giết các ngươi, ai có thể biết?"
"Còn về phần chuyện năm đó…"
"Lão phu làm việc, chưa từng xem xét đúng sai? Ta chỉ biết là ngươi giết con ta, nên ta sẽ trả thù cả nhà ngươi!"
Trong khi nói chuyện, đôi mắt của hắn đảo qua Tôn Hằng đang đứng không xa, khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ âm tàn.
"Xem ra, gần đây có hơi nhiều người ngoài tới Uyên Sơn."
Lúc này, Tôn Hằng cũng không ngồi yên được nữa, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu, ngồi thẳng dậy.
Hắn đảo mắt nhìn đám người ở dưới, giọng nói trầm xuống: "Có điều, các ngươi có mâu thuẫn gì, thì cứ rời khỏi nơi này, rồi xử lý sau!"
Ngữ khí của hắn lạnh lùng, thẳng thừng trục xuất mấy người ở dưới.
"Hả?"
Vương Đỉnh Xương còn chưa lên tiếng, thì Độc đại phu đã trầm mặt xuống, nghiêng đầu nhìn Tôn Hằng rồi buồn bực nói: "Tiểu tử, ngươi thật to gan! Chẳng lẽ nơi này là địa bàn của ngươi sao?"
"Ngươi nói đúng rồi!"
Tôn Hằng gật đầu, nói: "Nơi này đúng là địa bàn của ta. Cho nên…"
"Cút cho ta!"
Vừa nói xong lời này, không khí chấn động, sóng âm vô hình, gây rung động lòng người, ép tới mấy người này.
Sắc mặt của Độc đại phu đột nhiên thay đổi, cơ thể hắn siết chặt, hai mắt nở hoa, gần như quỳ rạp xuống đất.
Tuy sóng âm cũng không lan tới mấy người Vương Đỉnh Xương, nhưng cũng khiến sắc mặt bọn họ trắng bệch.
Dù sao Độc đại phu cũng là một vị tiên thiên trung kỳ cao thủ, coi như là ở Trung Châu, cũng là người có danh tiếng.
Nhưng trước mặt người trẻ tuổi kia, lại không thể đỡ nổi một tiếng hét của hắn!
"Sư huynh."
Một giọng nói nhẹ nhàng, phiêu tới cạnh tai Vương Đỉnh Xương,
Lại là người nữ đi cùng với hắn, truyền âm nói: "Có rắn, nơi này là Vạn Xà Quật!"
Rắn!
Ánh mắt của hắn đảo qua đá núi cách đó không xa, trong chỗ tối của đá núi, quả thật có không ít rắn độc bò trườn trong đó.
Nhìn kỹ lại, thì xung quanh đều có rắn độc, quả thật vừa nhìn đã giật mình.
"Vạn Xà Quật..."
Vương Đỉnh Xương giật mình một cái, trong mắt hiện ra sự hoảng sợ, hạ giọng nói: "Hắn là Bách Hoa Tông Tôn Hằng?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT