Cô nhìn anh bằng ánh mắt tuyệt vọng. Phải rồi cô đâu là gì số với tình cảm của họ. Họ thân thiết với nhau từ nhỏ mà.
-" Nếu em nói không thì anh có tin không?". Cô nhìn anh nhẹ giọng hỏi. Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng như gió thổi lướt qua.
-" Em nghĩ xem?". Anh lạnh giọng nhìn cô.
Không phải anh không muốn tin cô mà chỉ vì mọi thứ bây giờ đều bất lợi cho cô. Qủa thật khuôn mặt của Tiểu Dã in đậm dấu tay trong khi chỉ có cô ở đây? Cô không làm chẳng lẽ là do Tiểu Dã tự làm? Anh rất hiểu Tiểu Dã sẽ không bao giờ làm chuyện đó đâu.
-"Phải là em làm đó. Lần sau đừng để tôi thấy mặt cô". Cô nói xong tự nở một nụ cười lạnh. Rồi quay người đi về phòng của mình.
Nhìn quanh biệt thự cô lặng lẽ ngồi một góc mà khóc. Lúc đầu là anh bắt cô đến đây? Anh ép cô làm thuộc hạ cho mình, sau đó anh cho cô rời khỏi Tần Gia rồi lại điên cuồng tìm kiếm cô. Và khi tìm được anh là ik yêu thương cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên. Nhưng rồi giờ thì sao? Anh có nghe cô giải thích không? Anh có tin cô không? Tất cả chỉ là một từ không.
Cô khóc đến ngất đi khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Cô nhìn bản thân đang được truyền dịch lòng chợt nở nụ cười khinh thường bản thân mình.
Không tin tưởng cô vậy cần gì phải cho người truyền dịch cho cô chứ?
Đang suy nghĩ thì cửa phòng chợt mở toang ra. Tiểu Dã bước vào phòng với một tô cháo và 1 ly sữa. Là sữa Đậu nành?
- " Chị tỉnh rồi à? Anh Quân bảo em mang cháo với sữa đậu nành cho chị". Tiểu Dã nhìn cô cười tươi.
-" Tiểu Ngạn chuẩn bị sữa đậu nành muốn tối uống?". Cô nhìn cô ta ánh mắt nghi ngờ.
- " Phải anh ấy muốn tôi tận mắt thấy chị uống". Tiểu Dã nhìn cô nói, giọng điệu mang đầy sự khinh thường của cô ta khiến cô cành tức giận hơn.
Tần Ngạn Quân anh lại muốn em uống sữa đậu nành? Vì sao chứ? Vì em hại cô ta? Hay là vì anh thật sự không biết việc em bị dị ứng với Đậu nành?
Cô nghĩ vậy rồi cầm ly sữa đậu nành chạy nhanh xuống phòng bếp. Anh vẫn còn ở đây anh đang ngồi ở giữa.
-" Anh là cho người chuẩn bị cho em?. Cô đi lại cạnh anh cầm ly sữa lên hỏi.
Anh không trả lời chỉ gật nhẹ một cái rồi tiếp tục nhìn cô
-" Tần Ngạn Quân hơn 1 năm qua anh là người mang lại hạnh phúc cho em. Còn bây giờ bao sóng gió trong cuộc sống của em cũng là do anh mang đến. Anh muốn em chết như vậy? Được rồi theo ý anh vậy". Cô nói rồi cầm lý sữa trên tay uống hơn phân nữa cốc.
-" Kiếp sau tôi không muốn nhìn thấy anh một lần nào nữa". Cô nói rồi chợt phun ra ngụm máu rồi cứ thế mọi thứ trước mắt cô mờ dần đi. Và rồi cô đã ngất ngay trên sàn.
- " Cô ấy sao vậy? Lý sữa không có vấn đề gì mà". Bảo Lâm thây cô ngất liền ngạc nhiên nói.
Anh chợt nhíu chân mày lại nhìn cô là muốn đùa lần nữa sao? Hay là thật? Anh đi lại vừa đinh bế cô thì nghe giọng của Tiểu Dã.
- " Anh Quân chị Lạc Y làm em rất sợ. Chị ấy nói anh chỉ có thể là của chị ấy không thể là của ai cả". Cô ta vừa nói vừa khóc kèm theo đó là ôm chặt tay anh.
Anh nghe cô ta nói như vậy đôi mắt càng thêm lạnh lùng hơn. Rốt cuộc là cô muốn mhư thế nào?
-" Quân, lý sữa của Lạc Ý sao lại là sữa đậu nành? ". Hạ Khải Phong nhìn anh hỏi, vừa nói vừa đưa lý sữa c của cô trên tay mình sang cho anh.
Nghe Hạ Khải Phong nói như vậy anh chợt nhíu mày. Không phải đó chứ? Đây là lí do mà khi nãy cô đã nói những lời đó với anh sao?
-" Tiểu Dã hôm khác mình nói việc này". Nói rồi anh đi lại bế cô ra xe. Bảo Lâm cũng an phận đi theo sau anh.
- --------------------------
Khi tới bản doanh 2 Bảo Lâm liền đưa cô vào phòng cấp cứu. Tình trạng của cô hình như nguy kịch rồi.
Khi cô được đưa vào trong anh lại ngồi bên ngoài nhìn vào phòng cấp cứu như lần trước.
Sau hơn 8 giờ cấp cứu Bảo Lâm đi ra khuôn mặt đầy sự mệt mỏi.
- " Lão đại thuộc hạ vô dụng". Anh ta nói rồi quỳ gối dưới chân anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT