Edit: Ochibi

“A! Ả ta chính là cố ý!” Tề Viện trên người còn mặc xiêm y xinh đẹp, giờ phút này lại là dính vào điểm tâm bị quăng đổ.

Trà cụ trên bàn đều đổ trên mặt đất, sau một lúc lâu ngoài cửa truyền tới âm thanh, Tề Viện nhanh điều chỉnh biểu tình bộ mặt, mở cửa đi ra ngoài.

“Sư phụ.” Nàng ta thấy Tề Cần Tử ngoài cửa, vội vàng cáo trạng, “Hôm nay Lăng trưởng lão cố ý nhục nhã con, cho con nhánh cây, lại còn nói đưa các đệ tử một người một viên linh quả, vẫn là trong sinh nhật con, sư phụ, con có phải nơi nào chọc giận Lăng trưởng lão rồi hay không?”

Nàng ta hoa lê dính hạt mưa như vậy, Tề Cần Tử là thúc thúc của nàng ta, cũng là đau lòng không thôi, vội cho lau nước mắt cho nàng ta, “Viện Nhi, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, trong tay Thanh Huyền bảo bối vô số kể, con ráng tạo quan hệ tốt với nàng, khiến nàng yêu thương mới được, lần trước ra cửa tu hành chỉ đạo, chỉ sợ đã làm nàng càng thêm xa cách con rồi.”

Tề Viện hung hăng cắn răng, “Nàng hàng năm ở Càn Khôn Môn, những bảo bối đó chỉ sợ đều là của Càn Khôn Môn, thúc thúc đừng nên bị nàng mê hoặc, cẩn thận không sẽ bị nàng đào không đi.”

“Thúc thúc, con cũng là suy nghĩ vì Càn Khôn Môn, hiện giờ nàng đều mau một tay che trời, đệ tử trong môn còn tôn kính nàng hơn ngài.”

Tề Cần Tử nhíu mày, có hơi không vui.

Tề Viện sợ hắn tức giận nghĩ nhiều, liền nức nở xin lỗi, “Được rồi, con đã biết, con sẽ cố gắng lấy lòng nàng là được chứ gì, công chúa đương triều con đây, tương lai thừa kế Càn Khôn Môn, còn phải đi theo lấy lòng một trưởng lão không đem ngài để vào mắt, nhưng chỉ cần thúc thúc ngài hy vọng, con……”

“Đủ rồi.” Tề Cần Tử sắc mặt xanh một ít, “Ai nói là muốn con đi lấy lòng nàng, con tự theo ý thích mình là được, đừng để bản thân chịu ủy khuất, chăm sóc bản thân cho tốt.”

“Vâng ạ.”

Lăng Thanh Huyền cùng Phong Giác song song ngự kiếm trở lại Huyền Thanh điện, vừa mới đáp xuống đất, Phong Giác lại hỏi: “Sư phụ, nhánh cây mà sư phụ đưa cho Tề Viện sư tỷ……”

Hắn quen mắt cực kỳ, chính là nhánh cây khi Lăng Thanh Huyền rảnh rỗi cầm ở trong tay thưởng thức, hắn tận mắt nhìn thấy nàng nhặt trên mặt đất, căn bản là chẳng phải nhánh cây linh quả.

Trực tiếp vạch trần như vậy thì không tốt, hắn đổi chuyện, “Sư phụ, sư phụ có phải không thích Tề Viện sư tỷ hay không?”

Ai sẽ thích kẻ thù của mình.

Lăng Thanh Huyền không hề che dấu, “Không thích.”

Vậy…… Vậy hắn về sau nhiều hơn chú ý, sẽ không lại có dính líu gì với Tề Viện.

“Sư phụ, ngày mai là sinh nhật sư phụ?”

“Ừ.” Nếu nhớ không lầm, hình như ngày mai chính là sinh nhật nguyên chủ.

Phong Giác xin nàng nghỉ, “Sư phụ, đồ nhi có thể xuống núi một chuyến chứ?”

“Đi làm gì?” Cứ ở trên núi tu luyện không tốt hơn sao, vạn nhất gặp phải ma đạo, xúi giục ngươi nhập ma thì làm sao bây giờ!

Phong Giác không nói, nàng cũng có gì dùng để truy vấn, dứt khoát đồng ý.

Thấy nàng đồng ý, Phong Giác nhẹ nhàng thở ra, “Đồ nhi đi trước, sư phụ ở nhà chờ đồ nhi.”

Lăng Thanh Huyền sờ sờ cái mũi, tiểu gia hỏa thật đúng đã xem nơi này thành nhà.

【 Ký chủ, mãnh liệt kiến nghị cô theo sau. 】

Ngươi là muốn bổn tọa giống như tên hộ vệ đi theo phía sau sao?

【 Lần này xuống núi, Phong Giác gặp lại cha mẹ hắn, tỉ lệ cực lớn sẽ bị bán vào tổ chức ma đạo. 】

Bổn tọa hiện tại ngăn cản hắn xuống núi còn kịp không?

Chỉ là xuống núi mà thôi, cốt truyện tại sao lại nhiều như vậy!

Lăng Thanh Huyền muốn từ chối, nhưng vì không cho giá trị hắc hóa bao trùm giá trị hảo cảm, chỉ có thể nhích người.

“Thanh Huyền đây là muốn đi đâu?”

Đáng tiếc vừa vặn có người chặn đường đi của nàng, Tề Cần Tử vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng, “Trong tay ngươi đã có bảo vật, vì sao không giao cho nhà kho bảo tồn trong môn?”

Lăng Thanh Huyền duỗi tay cầm kiếm.

Không thấy bổn tọa hiện tại có việc sao?

11/2/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play