Dường như những Huyết tộc cấp thấp đó được chuyển đổi theo nhóm, gϊếŧ mãi không hết. Lăng  Thanh Huyền vừa diệt trừ một tên trước mắt thì đã nghe thấy tiếng thét của thôn trưởng.

"A--! Cứu mạng! Cứu mạng!"

Huyết tộc cấp thấp cắn vào  cổ  ông, máu tươi giàn giụa. Khi Lăng Thanh Huyền chạy đến, tên Huyết tộc kia đã vặn gãy cổ thôn trưởng.

'Rắc' một tiếng, thôn trưởng ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Lăng Thanh Huyền nhìn thi thể của ông, quanh thân xuất hiện những lưỡi đao gió sắc bén, chém tên Huyết tộc kia nát bấy.

Nhân loại, yếu ớt và bất lực, sinh mệnh có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Đứa bé mà  thôn trưởng che chở sau lưng không chịu vết thương nào, nhưng bóng ma trong lòng nó lớn hơn bất kỳ ai.

"Hu hu, thôn trưởng, thôn trưởng. Tỷ tỷ, cầu xin tỷ cứu thôn trưởng.  Cứu thôn trưởng đi,  có được không?"


Kiệt Đặc tiêu diệt Huyết tộc đang xông tới chỗ Lăng Thanh Huyền, mất kiên nhẫn nói: "Thôn   các ngươi chết nhiều người như vậy, đều là số mệnh. Đừng khóc nữa!"

Đứa bé  khóc càng lớn hơn,  bàn tay nhỏ bẩn thỉu  muốn nắm lấy Lăng Thanh Huyền. Kiệt Đặc  chuẩn bị hất tay nó ra, lại bị ánh mắt của Lăng Thanh Huyền dọa sợ tới mức không dám nhúc nhích.

"Hu hu, tỷ tỷ, cầu xin tỷ, cầu xin tỷ. Tỷ là Huyết tộc, tỷ lợi hại nhất. Tỷ nhất định có cách mà."

Bàn tay nhỏ còn đang run rẩy nắm chặt lấy  nàng.

Trong đầu xẹt nhanh qua một hình ảnh.

Bàn tay nhỏ dính máu nắm chặt lấy nàng. Bàn tay trắng nõn của nàng bị bấu đến trầy da. Bàn   tay kia không ngừng run rẩy, cũng không  hịu buông ra.

Đầu đau quá, như muốn nổ tung ra.

"Nữ vương?"

Kiệt Đặc gọi to làm Lăng Thanh Huyền sực tỉnh. Nàng nhìn đứa bé kia, rút ra một cây dao nhỏ.


"Được, ta cứu họ."

"Nữ  vương?!"

Kiệt Đặc không thể tin được. Những giọt máu tươi quý giá mà ông ta khẩn cầu mãi không được, lại bị nữ vương xem như nước lã, nhỏ xuống từng thi thể một.

Hương thơm của dòng máu thuần khiết nhất lan tỏa khắp không gian, những  Huyết tộc kia trở  nên điên cuồng, tăng nhanh tốc độ công kích.

Kiệt Đặc không thể đứng nhìn, triệu tập thuộc hạ của mình đến, cùng bọn họ diệt trừ Huyết  tộc cấp thấp.

Lăng Thanh Huyền giống như đang ở trong một thế  giới hoàn toàn khác, không nhanh không chậm đi đến trước mặt từng thi thể, nhỏ máu tươi vào miệng họ.

Đứa bé  đi theo bên cạnh nàng, nhìn đồng tử của những  thi thể đó khôi phục bình thường, thân thể chuyển động, ngạc nhiên không thốt nên lời.

Máu không ngừng tiêu hao dường như không hề gây ra ảnh hưởng gì đến Lăng Thanh Huyền. Mỗi thôn dân  sống lại đều không thể tin tưởng mà nhìn nàng.


"Nữ vương..."

"Nữ vương!"

Đôi môi non mềm bắt đầu khô nứt, Lăng Thanh Huyền nhẹ mím môi.

【Ký chủ! Ngươi đã mất 50% lượng máu, cần phải nhanh chóng bổ  sung!】

Tiểu gia hỏa không có ở đây, bổn tọa bổ máu kiểu gì?

【Ký chủ... 】

Càng mất nhiều máu, khát vọng đối với máu tươi càng gia tăng.

Sắc đỏ trong đồng tử  của nàng càng đậm, Lăng Thanh Huyền lắc lắc đầu, đưa miệng vết thương trên cổ tay nhắm ngay thi thể thôn dân tiếp theo.

Nàng một mình dạo bước giữa khung cảnh ngập tràn lửa đỏ và máu tanh, như một lữ khách đến thế giới khác, không ai dám đến gần.

【Ký chủ! Đã  tiêu hao 80% lượng máu. Ngươi không thể tiếp tục cứu người nữa. Mau ngừng lại đi!】

Bổn tọa không phải cứu người. Đây gọi là tận dụng tối đa, không để lãng phí.

【 Ký chủ! Ngươi...】
Cứu xong thôn dân cuối cùng, tốc độ khép miệng vết thương của Lăng Thanh Huyền giảm rõ rệt, nửa ngày vẫn chưa  kết vảy.

"Thân ái."

Giọng nói của thiếu niên chậm rãi vang lên sau lưng, Lăng Thanh Huyền cầm dao, xoay người nhìn hắn.

"Dạ Mộc."

Thiếu niên cụp mắt, không thấy rõ biểu cảm. Hắn mặc áo ngủ rộng thùng thình, như thể vừa từ cung điện bước ra.

Đôi giày dưới chân sạch sẽ, không dính chút bùn đất.

"Cảm ơn nàng đã cứu thôn dân."  Thiếu niên chậm rãi tiến lên, đến trước mặt Lăng Thanh Huyền.

ZZ còn đang thắc mắc sao nhân vật phản diện lại đột nhiên đến  đây, giây tiếp theo nhận được nhắc nhở, nó vội vàng hô to: 【Ký chủ! Mau  đẩy hắn ra! Nhân vật phản diện đã bị... bị...】

Cọc gỗ được vót  nhọn một đầu, đâm mạnh vào tim.

Khi lượng máu hạ thấp đến một mức độ nhất định, thân thể sẽ nhũn ra, mất đi năng lực công kích, đồng thời năng lực phòng hộ cùng tự chữa trị cũng sẽ giảm sút.
Trái tim yếu ớt đến đáng sợ, chỉ cần chạm nhẹ, sẽ vỡ nát.

Máu tươi tràn ra khóe miệng Lăng Thanh Huyền, nàng chậm rãi ngã về phía sau, được thiếu  niên hoảng loạn đỡ lấy. Hắn quỳ trên mặt đất, ôm lấy nàng.

"Tại sao lại như vậy... Tại sao lại như vậy?"

Ánh mắt thiếu niên cuối cùng  trở nên thanh triệt, không còn vô hồn như trước. Giờ đây, đôi mắt ấy đỏ lên, nước mắt không thể ngăn được mà rơi lã chã.

"Không đúng, không đúng. Tại sao ta lại ở đây?" Hắn chớp mắt, giọt lệ lăn xuống, theo tiếng búng tay vang lên, đôi đồng tử cuối cùng khôi phục thành màu hổ phách.

Chỉ là tròng mắt đã đỏ hoe, đong đầy nước mắt.

"Thân ái, thân ái, nàng sẽ không chết đâu. Nàng là Huyết tộc, sao có thể chết được? Ta giúp nàng rút cọc gỗ ra. Rút ra thì sẽ lành thôi. Không sao đâu, không sao đâu."
Hắn rút cọc gỗ ra, trái tim vỡ vụn phun ra một dòng máu đỏ, bắn văng lên mặt hắn.

"Sao lại không ngừng được? Huyết tộc không phải có năng lực tự chữa thương sao? Mau lành lại đi mà!" Thiếu niên gào thét, ấn mạnh xuống miệng vết thương đang không ngừng chảy  máu.

Lăng Thanh Huyền bình tĩnh nhìn hắn. Máu không ngừng chảy ra, nàng cảm thấy thật lãng phí.

"Thật đáng tiếc. Mặc dù vượt ngoài dự liệu của ta, nhưng vẫn là kết quả mà ta muốn."

Một nhóm Huyết tộc cấp thấp mới xuất hiện, cùng lúc đó Ngả Lỵ và Kiệt Đặc cũng đến chỗ Lăng Thanh Huyền.

Chiếc váy trắng của ả dính  đầy máu tươi, một nửa gương mặt trông như ác quỷ đến từ địa ngục.

"Không ngờ nha. Nữ vương đại nhân cao ngạo lại dùng máu của mình để cứu nhân loại?"

Ngả Lỵ nói, cười đến gập người: "Ha ha ha, ha ha ha. Cười chết ta. Đúng là nực cười quá mà!"
Ả cười đến phát sặc: "Thế nào, nữ vương Lâm Đạt? Đem máu tươi của mình dâng hiến cho nhân loại rồi bị huyết bộc mình sủng ái nhất gϊếŧ chết. Cảm giác thế nào?"

"Có phải rất tuyệt không?!"

Ả vươn tay cào lên nửa gương mặt biến dạng của mình đến máu thịt be bét, nhưng chỉ sau chốc lát, vết thương đã khép lại, dù vẫn xấu xí như cũ.

"Ngươi xem, ta cũng trở thành Huyết tộc rồi. Ta có thể thuấn di, còn có thể khống chế tâm trí nhân loại. Lợi hại không?"

Kiệt Đặc nôn khan một hồi: "Ọe, tởm lợm chết được!"

Loại Huyết tộc chuyển đổi thất bại này xếp vào loại hạ cấp, nhưng lệ khí trên người ả từ đâu ra?

Kiệt Đặc cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, nhìn về phía cô gái đang nằm trong lòng thiếu niên, răng nanh chống mạnh xuống môi.

Huyết tộc, nên tránh xa nhân loại,  xem nhân loại như thức ăn!
Ông theo bản năng muốn gϊếŧ chết nhân loại kia nhưng lại không dám làm càn trước mặt nữ vương.

Nữ vương dù  có bị thương cũng vẫn là nữ vương đại nhân lợi hại nhất!

Ngả Lỵ không thích giọng điệu của Kiệt Đặc, thuấn di đến trước mặt ông, đạp ông một cước rơi xuống cạnh Lăng Thanh Huyền.

"Nữ vương? Thân vương quý tộc? Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi không đỡ nổi một  đòn."

Thực lực hiện tại của ả hoàn toàn đủ để ngồi lên vị trí cao quý nhất của Huyết tộc.

Ả  ừa cười điên dại vừa từng bước đến gần.

Rốt cuộc ccũng  có thể báo thù Huyết tộc đã hủy hoại tất cả mọi thứ của ả.

Thời thế thay đổi, kẻ cười cuối cùng mới là người chiến thắng.

"Người xấu! Cút đi! Mau cút đi!"

Hòn đá đập vào trán Ngả Lỵ, máu bắt đầu chảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play