Trong lâu đài xa hoa, hồng trà cùng điểm tâm tinh xảo được dọn lên.

Tất cả những chiếc bánh ngọt đó đều có màu đỏ, trên bề mặt còn có máu tươi.

Mỗi chiếc bánh ngọt còn có một thiếu niên, thiếu nữ đứng bên cạnh. Bọn họ đều mặc trang phục bằng lụa mỏng, phô bày hết da thịt ra.

Đây là chiêu đãi cao cấp nhất, bất cứ lúc nào muốn hút máu người đều có thể nếm được máu tươi mới.

Thời điểm Dạ Mộc cùng Lăng Thanh Huyền tiến vào, phẫn nộ trong lòng liền trào dâng. Nhân loại bị Huyết tộc tùy ý đùa bỡn. Họ đúng ra không đáng bị đối xử như vậy.

"Lâm Đạt, cảm thấy cung điện của ta thế nào?" Khải Cát Nhĩ không biết từ lúc nào thoát khỏi khống chế, cười chạy đến bên cạnh Lăng Thanh Huyền.

Chỉ là lần này không liếc mắt về phía Dạ Mộc mà dán vào Lăng Thanh Huyền.


Trên người mụ dính bụi đất khi bị ép quỳ bái nhưng nụ cười kia, một chút cũng không đổi.

Lăng Thanh Huyền đi đến giữa phòng, nhìn mụ: "Chẳng  thế nào cả."

Tức không? Tức giận thì đánh nhau với bổn tọa đi.

Vẻ mặt Khải Cát Nhĩ hơi cứng lại, duỗi tay kéo một đứa bé trai tuổi còn rất nhỏ, đưa tới trước mặt Lăng Thanh Huyền: "Lâm Đạt, có muốn nếm thử huyết bộc ở chỗ ta một chút không?'

Vừa nói, mụ vừa ôm chặt lấy đứa bé kia, đẩy lụa mỏng bên cổ nó ra.

Đứa bé kia cắn chặt môi, khóe mi rưng rưng nước mắt nhưng không dám phản kháng.

Trong lòng bàn tay khẽ run, Lăng Thanh Huyền biết Dạ Mộc không chịu được cảnh tượng này. Đồng tử màu đỏ của nàng híp lại, ngón tay nhẹ động, cánh tay Khải Cát Nhĩ phát ra âm thanh xương gãy.

"A--!" Khải Cát Nhĩ ôm lấy tay, vẻ mặt thống khổ, đứa bé kia vội vàng trốn đến sau lưng Dạ Mộc.


Dạ Mộc giơ tay bảo hộ nó sau lưng.

"Lâm Đạt!" Khải Cát Nhĩ quát: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!"

Chẳng làm gì cả, chỉ là muốn bắt nạt ngươi một chút.

"Sở thích của ta, tới phiên ngươi chọn?"

Trong mắt người xung quanh, Lăng Thanh Huyền không phải tới tham gia dạ hội, mà là tới phá đám.

Hơn nữa, nữ vương chưa cắn phát đầu tiên, bọn họ cũng không dám hút máu những huyết bộc khác.

"À, là sở thích của ta. Vậy trả huyết bộc kia lại cho ta đi." Khải Cát Nhĩ chỉnh lại xương cốt của mình rồi nói.

"Ngươi muốn đòi lại lễ vật đã tặng cho ta?"

Bị đôi mắt kia nhìn vào, thân thể Khải Cát Nhĩ vốn lạnh như băng lại càng thêm lạnh lẽo. Mụ nghiến răng, không lên tiếng.

Lâm Đạt, ngươi sủng ái huyết bộc như vậy, nếu bị ta đoạt được thì ngươi sẽ cảm thấy thế nào đây?


Âm nhạc du dương vang lên, Khải Cát Nhĩ bước lên bục phát biểu, cười lộ ra răng nanh bên khóe môi, tuyên bố bắt đầu buổi dạ tiệc.

Các Huyết tộc vỗ tay, ánh mắt lại liếc qua Lăng Thanh Huyền.

Có nữ vương đại nhân ở đây, bọn họ không dám lỗ mãng.

Chỉ là cảm thấy đêm nay, Lăng Thanh Huyền càng thêm quyến rũ đầy nguy hiểm.

"Ca ca, ta chưa bị cắn, ta không muốn bị cắn, ta muốn về thôn."

Lời của đứa bé phía sau lọt vào tai Dạ Mộc, hắn khẽ động tâm, ôm lấy nó: "Không sao đâu. Lát nữa sẽ mang em đi."

"Đại nhân tôn quý, xin hãy mang ta theo với." Thiếu nữ đứng bên cạnh cũng cầu xin.

Dạ Mộc cau mày. Đưa một người đi thì không thành vấn đề, nhưng mà nhiều huyết bộc như vậy nhìn hắn, hắn...

Hắn nhìn qua Lăng Thanh Huyền, ánh mắt nàng lại tập trung vào nơi khác. Bên đó có mấy quý tộc, Lăng Thanh Huyền có việc cần bàn với bọn họ.
"Đi cùng ta hay là đợi ở đây?" Lăng Thanh Huyền hỏi hắn.

Nghĩ đến việc của nhân loại bên này, Dạ Mộc đắn đo rồi trả lời: "Ta ở đây đợi nàng."

Tiểu gia hỏa thật sự quá lương thiện. Hầy, khuyết điểm này không tốt.

【...】Đó là ưu điểm mà?! Ký chủ, tư duy của ngươi hơi bị ngược rồi á!

Nhìn Lăng Thanh Huyền đi về phía Huyết tộc, Dạ Mộc đứng lại giữa nhóm nhân loại, Lợi Sâm bóp méo thiệp mời trong tay, muốn xé nát.

Rõ ràng trước kia, loại yến hội này, vẫn luôn là gã đứng cạnh nữ vương, hiện tại vị trí thân mật nhất kia đã bị thay thế.

Nếu như không có tên nhân loại này...!

"Trông ngươi có vẻ rất tức giận?" Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ làm Lợi Sâm ngoái đầu nhìn lại.

Đó là một thiếu nữ mặc lễ phục của nhân loại, không phải loại huyết bộc bị trưng bày kia. Da thịt trắng nõn, mái tóc đen suôn mượt được búi hết sức đẹp mắt, triệt để phô bày mùi hương trên cổ.
"Huyết bộc?"

Lợi Sâm nhìn ả đầy khinh thường.

Thiếu nữ cười khẽ: "Ngươi là quản gia của nữ vương mà, tức giận chuyện gì cơ chứ? Chẳng lẽ vì nhân loại kia thay thế vị trí của ngươi?"

"Đó không phải việc ngươi nên quan tâm."

Thiếu nữ không mặc cùng kiểu trang phục với những huyết bộc chờ đợi bị hút máu, xem ra địa vị cao hơn bọn chúng một chút.

Lợi Sâm sẽ không hành động thiếu suy nghĩ trong những trường hợp thế này.

"Ồ ~ Nhưng nếu ta có biện pháp thì sao nhỉ?" Thiếu nữ đưa tới một vật: "Cho nữ vương của ngươi ăn thứ này, nàng sẽ  trầm luân dưới thân của ngươi nha."

Biểu cảm châm chọc cùng cảnh giác của Lợi Sâm còn chưa kịp lộ ra, thiếu nữ lại nói tiếp: "Đừng phòng bị với ta như vậy. Ta chỉ là muốn tìm cơ hội thoát khỏi phu nhân Khải Cát Nhĩ. Nếu ngươi hài lòng, chỉ cần tiến cử ta với nữ vương là được."
"Thuốc này chỉ có tác dụng với Huyết tộc. Nếu ngươi sợ ta giở trò, tìm một Huyết tộc thử trước là biết."

"Quản gia Lợi Sâm, rất hân hạnh được quen biết ngài,  ta là Ngả Lỵ."

Thiếu nữ nâng làn váy rời đi. Lợi Sâm nhìn thứ trong  tay. Thuốc của nhân loại không có tác dụng với Huyết tộc, trừ khi được điều chế riêng để nhằm vào Huyết tộc.

Trong mắt Lợi Sâm dâng lên tia hưng phấn.

Khiến nữ vương trầm luân dưới thân gã sao?

Dù có bị cắn chết, gã cũng cam tâm tình nguyện.

______________________________________________________________________

Lăng Thanh Huyền đi đến chỗ nhóm quý tộc kia, vẻ mặt tươi cười của họ lập tức trở nên nghiêm túc.

"Nữ vương đại nhân."

Nhóm Huyết tộc đồng thời hành lễ với nàng, trong đó có cả thân vương Kiệt Đặc.

Ông ta như thể rất thân quen, lên tiếng hỏi: "Sao không  thấy Á Khắc? Nữ vương vứt bỏ hắn rồi?"
"Chưa từng."

Giọng điệu thiếu nữ nhàn nhạt. Trong lòng nhóm Huyết tộc cũng xác định rõ, xem ra bọn họ cũng phải lấy lòng nữ vương thôi.

"Nữ vương, huyết bộc đi cùng ngài hôm nay, ngài từng cắn chưa?"

Lăng Thanh Huyền vốn định bàn về hiệp ước hòa bình, đột nhiên nghe bọn họ hỏi như vậy, bèn gật đầu: "Cắn rồi."

Ngay sau đó khiêm tốn hỏi: "Nhưng hắn có hơi đau. Ta cắn không đúng cách?"

Trực tiếp cắn vào cổ là sai sao?

Nhóm Huyết tộc gật gù, trông nữ vương thanh tâm hỏa dục, không ngờ cũng muốn học hỏi kinh nghiệm của họ.

Để tránh bị kẻ khác giành nói trước, thân vương Kiệt Đặt tới gần, nhỏ giọng truyền thụ: "Nữ vương, Huyết tộc mà trực tiếp cắn người, nếu khống chế không tốt, nhân loại sẽ đau chết. Cho nên nhất định phải vừa cắn, vừa ứ ừ."
"Ứ ừ là cái gì?" Lăng Thanh Huyền khẽ nhíu mày.

Đám quỷ hút máu này thần thần bí bí cái gì, nói thì nói cho thẳng.

Thân vương Kiệt Đặc ho khan hai tiếng, gằn từng chữ: "Chính là vừa cắn vừa 'ăn'."

Ăn?

Còn phải vừa cắn vừa ăn thịt hắn? Rùng rợn dữ vậy sao?

Thế giới của Huyết tộc cũng quá phức tạp rồi.

【Ký chủ, ý của bọn họ không phải ăn theo nghĩa đen.】

Vậy ngươi giải thích cho bổn tọa nghe xem nào.

Mặt heo của ZZ đỏ bừng: 【Ây da, người ta ngượng ngùng mà!】

Lăng Thanh Huyền nghiêm mặt nghe bọn họ truyền thụ kinh nghiệm một lượt, rốt cuộc cũng hiểu.

Thì ra là thế.

Lần sau lúc cắn tiểu gia hỏa có thể thử xem.

Nếu như hắn vẫn đau, vậy cho toàn bộ đám dối trá này đi bán muối.

Nhóm Huyết tộc: ...Không hiểu sao cảm thấy cổ có hơi lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play