Xe ngựa to lớn chỉ có xa phu cùng A Gia ngồi đằng trước, bên trong không có một ai.

Hai người thân là chủ tử thì đang cưỡi trên tuấn mã cao lớn.

Trên lưng ngựa xóc nảy, thịt non giữa hai chân bị cọ xát, Giang Ly có chút không thích ứng, nhưng nghĩ đến được ngồi cạnh Lăng Thanh Huyền, liền cắn răng không lên tiếng.

Dừng ngựa lại, Lăng Thanh Huyền duỗi tay đem hai đùi của hắn đặt cùng một phía, như vậy thoải mái hơn một chút.

Trước kia bất luận nàng làm gì cho hắn, hắn đều xem nhẹ không thèm nghĩ tới. Bây giờ từng việc nhỏ nàng làm, tất cả hắn đều ghi nhớ trong lòng.

Nàng thật sự thương tiếc hắn, mà không phải xa cách.

"Kia không phải là Lăng vương điện hạ sao? Ai da, vị công tử kia mới xinh đẹp làm sao. Cũng không biết là mỹ nhân nào, lại có vinh hạnh cùng điện hạ cưỡi chung một ngựa."

A Gia giải thích, đó là phu thị của Lăng vương phủ, không phải nam nhân bên ngoài.

Bá tánh tức khắc sáng tỏ. Hóa ra là phụ hầu qua cửa đoạn thời gian trước. Giang Ly thấy như được thổi một làn gió khích lệ.

Hắn không có làm Lăng Thanh Huyền mất mặt, ngược lại, bách tính rất ưa thích hắn.

Uốn tại trong ngực nàng, cảm thụ được nhịp tim nhẹ nhàng của nàng, hắn lại ức chế không được tim mình đập loạn cào cào.

Thích nàng, hắn thích nàng, rất thích nàng.

Một chút ấm áp dần dần khuếch tán.

Về đến vương phủ, Lăng Thanh Huyền trước tiên xuống ngựa, duỗi tay nhìn hắn.

"Ta, ta tự mình xuống."

Rõ ràng rất muốn nàng đỡ hắn.

Lăng Thanh Huyền giữ nguyên tư thế, Giang Ly đành nhảy xuống, được nàng vững vững vàng vàng đón lấy.

Thân thể chạm vào nhau, hắn hận không thể cứ ôm mãi không buông tay.

"Buông ra."

Còn không buông ra sẽ bị hắn siết chết, nàng lại không thể nặng tay đẩy hắn.

"Ồ, được." Giang Ly buông tay ra, yên tĩnh đi theo phía sau nàng.

Vào phủ, hắn liền lôi kéo A Gia chạy nhanh về phòng.

Lăng Thanh Huyền xoay người, chỉ nhìn thấy góc áo bay bay kia.

Vui vẻ thì cứ vui vẻ, chạy làm cái gì.

【Ha ha ha, tự nhiên cảm thấy nhân vật phản diện thật đáng yêu. 】ZZ ôm bụng heo cười lớn.

Đáng yêu? Vậy ngươi yêu đi.

【Không dám, không dám】\(º □ º l|l)/

Giang Ly trở về phong, dị thường nghiêm túc nhìn chằm chằm A Gia.

A Gia bị hắn nhìn như thế, vẻ mặt không được tự nhiên: "Công tử, làm sao vậy?"

"Đầu tiên, thân là tùy tùng của bổn công tử, ngươi cũng quá yếu rồi. Lần sau có người khi dễ ngươi, ngươi cứ khi dễ lại bọn chúng. Đừng sợ."

"Nhưng ta chỉ là một hạ nhân."

Giang Ly hừ một tiếng: "Có thê chủ chống lưng cho chúng ta. Sợ cái gì."

A Gia không thể không nói một sự thật: "Sau khi Thượng Quan công tử gả tới, phân đi sủng ái của điện hạ đối với ngài thì làm sao bây giờ?"

Giang Ly vỗ bàn, suýt chút nữa quên mất cẩu nam nhân kia.

Thấy công tử nhà mình rốt cuộc thông suốt chịu lấy lòng điện hạ, A Gia thật vui mừng.

Cậu vội vàng đề nghị: "Nếu muốn thịnh sủng không suy, công tử, thứ nhất, ngài phải đem ưu điểm của mình bày ra trước mắt điện hạ; thứ hai, ngài phải ngồi lên vị trí chính phu."

Giang Ly chống đầu. Ưu điểm của hắn? Gϊếŧ nhiều người có tính không?

Còn chính phu, bất quá là cái danh hiệu. Chỉ cần nàng một mực sủng ái hắn là được.

"Đúng rồi." A Gia đột nhiên hưng phấn. "Công tử, không phải ngài biết điệu múa Vân Thường sao?"

Công tử ở trước mặt điện hạ múa một điệu là được.

"Không được!" Giang Ly lập tức cự tuyệt, rặng mây đỏ lại treo trên hai má. Quá xấu hổ, hắn không múa đâu.

___________________________________________________________________________

Cùng Thượng Quan Như An quấn quýt một hồi, Hoàng Phủ Vi hồi cung, có thị vệ bẩm báo, Lăng vương dâng lễ vật.

Hơn mười hắc y nhân nhìn thấy ả trong nháy mắt yên tĩnh lại.

"Bệ hạ, thủ hạ của Lăng vương nói đây là hắc y nhân theo dõi ngài ấy, sau khi bắt lấy đặc biệt đưa tới xin bệ hạ xử trí."

Dưới tay áo long bào, bàn tay gắt gao siết thành nắm đấm, Hoàng Phủ Vi ra lệnh: "Toàn bộ chém đầu."

Nhóm hắc y nhân luống cuống: "Bệ hạ! Sao lại muốn chém đầu bọn ta?"

Bọn họ chính là nghe lệnh Hoàng Phủ Vi đi hạ thủ với Lăng Thanh Huyền. Vì lẽ gì sau khi trở về lại không thả bọn họ ra?

Mắt phượng hẹp dài lóe lên tia hung ác: "Đám vô dụng, nên chém."

"Bệ hạ!"

"Bệ hạ!"

Một ngày kia, Giang Ly đại náo phủ Thừa Tướng mà nổi danh, hắn cũng Lăng vương cầm sắt hòa minh tương truyền trong dân chúng.

Một ngày kia, hoàng cung xử tử một đám sát thủ, mỹ danh là xử lý kẻ bất kính với Lăng vương.

Hoàng Phủ Vi nhìn mặt đất bị máu nhuộm đỏ, trong đầu tràn ngập hình ảnh lăng trì Lăng Thanh Huyền.

Nàng là nữ nhân mà ả sau khi bước lên hoàng vị vẫn vô cùng e dè.

Mà nữ nhân khiến hoàng đế phải kiêng kị kia, lúc này đang bị một hắc y nhân đè dưới thân.

Giang Ly cọ xát lên người nàng, ôm lấy eo nàng: "Lần này không cho phép sờ eo của ta!"

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, lần này nửa đường tuyệt đối không thể bật cười.

Nhất định phải làm cho xong!

Lần này đổi lại hắn là người chủ động, hắn tự tay cởi bỏ đai lưng của nàng, hương thơm thấm vào ruột gan tán phát, làm hắn có chút choáng váng.

"Ngươi thích Giang phu thị hay thích ta?"

Hắn dừng động tác lại, cặp mắt kia tỏa sáng giữa bóng đêm.

Lăng Thanh Huyền xoay người cùng hắn đổi chỗ.

Hai thân phận đều là hắn, có cái gì mà so sánh.

"Ngươi nói xem."

Còn mềm mềm mại mại làm nũng với nàng.

Lăng Thanh Huyền cúi người chặn miệng nhỏ của hắn lại.

Hỏi thêm câu nữa đem hắn ném xuống giường.

Lần này Lăng Thanh Huyền không đụng tới eo của hắn, chỉ là hắn trong tâm trạng khẩn trương mặc người làm thịt, vẫn như cũ không đi đến một bước cuối cùng.

Giang Ly tức giận.

Hắn đẩy nàng ra, quay mặt vào tường ngủ, còn cướp hết chăn của nàng.

"Vì cái gì không muốn ta? Có phải ngươi không thích ta không?"

Thích. Vì cái gì phải nói ra mới tính là thích chứ.

Lăng Thanh Huyền từ phía sau ôm lấy hắn, dựa vào bờ vai ấm áp của hắn nghỉ ngơi.

Giang Ly nghe nhịp thở đều đều của nàng, tức giận đến muốn cào tường.

A Gia nói, nếu thích hắn, sẽ muốn mỗi ngày đều dính trên người hắn, ngày đêm sênh ca.

Nhưng hai người họ cái gì cũng không có.

Nàng không lâm hạnh phu thị, cũng không lâm hạnh hắn.

Nàng rốt cuộc nghĩ cái gì đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Ly ngủ quên mất.

Sáng sớm hôm sau, hắn vẫn tiếp tục giận dỗi, đóng sập cửa chạy mất, hơn nữa dự định buổi tối sẽ không tới bò giường.

【Ký chủ, nói không chừng ngươi lâm hạnh hắn, nhiệm vụ ẩn giấu sẽ lập tức hoàn thành.】

Nàng không phải vì nhiệm vụ ẩn giấu.

Thấy ký chủ bất vi sở động, ZZ ở trong không gian lăn lộn.

Quan hệ giữa quan viên trong triều, Lăng Thanh Huyền căn bản toàn bộ nắm giữ. Thượng Quan Như An trong khoảng thời gian này cũng không tới phiền nàng, nàng muốn tìm thời điểm thích hợp vạch rõ quan hệ.

【Hệ thống nhắc nhở: Thỉnh ký chủ lấy được tình báo của Phượng Lâm quốc.】

Trong thư phòng, Lăng Thanh Huyền bẻ gãy bút trong tay.

Bổn tọa sẽ không đi Phượng Lâm quốc.

Phượng Lâm quốc là một quốc gia nằm ở biên giới của Diệp Hoàng quốc, còn ở rất xa. Muốn lấy được tình báo của bọn họ? Lăng Thanh Huyền không muốn ra cửa.

【 Ký chủ, ngươi không cần đi xa như vậy đâu. Có tình báo đưa tới cửa, chúng ta đi đoạt lấy là được.】

Ở đâu?

【Liên Lâu.】

Trong trí nhớ của Lăng Uyên không có nơi này.

Nhưng sau khi thượng triều xong, Lý Như gấp không chờ nổi đuổi theo, Lăng Thanh Huyền rốt cuộc biết đó là nơi nào.

"Hắc hắc, điện hạ, ngài cùng ta đi đi mà. Ta đi một mình không tốt lắm đâu."

Lý Như xoa xoa tay. Nàng ta tuy là thanh quan, nhưng lòng yêu cái đẹp, cũng không ít.

"Liên Lâu vừa tới một mỹ nhân, đêm nay sẽ xuất tràng. Chúng ta đến nhìn một cái đi, chỉ nhìn một cái."

Có Lăng vương chống lưng, đến lúc đó nàng ta sẽ không cần che che giấu giấu, ngay cả công sự để ngụy trang nàng ta cũng chuẩn bị xong rồi.

"Không đi."

Mỹ nhân có gì đáng xem. Tiểu gia hỏa nhà nàng là đệ nhất mỹ nhân kia kìa.

【 Ký chủ, ở Liên Lâu có tình báo.】

... Đi. (ー_ー )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play