Cửa hông là một cái cửa rất nhỏ, cần phải khom lưng mới có thể bước qua.

A Gia lập tức minh bạch bọn họ muốn làm nhục công tử nhà mình.

"Đây là cách mà Phủ Thừa Tướng các ngươi tiếp đãi Lăng vương phu thị?"

Thủ vệ kia nói thầm: "Thì vẫn là phu thị thôi. Thân phận hạ đẳng thì phải từ cửa hông mà vào."

Giang Ly bình tĩnh kéo A Gia lại, ở ngay trước mặt bọn họ nhanh chóng bước qua đại môn, vẻ mặt thản nhiên: "Ta cứ bước qua, các ngươi có thể làm gì ta?"

"Ngươi! Bắt lấy!" Thủ vệ bước lên vây quanh, Giang Ly cười lạnh: "Có thế nào ta cũng là phu thị của Lăng vương. Đụng đến ta chính là đụng đến Lăng vương phủ. Các ngươi thật không để Lăng vương điện hạ vào mắt?"

Những người kia lập tức dừng lại động tác, mặt lộ vẻ khó xử.

"Giang phu thị sao lại lửa giận bốc cao như vậy? Không bằng theo ta vào uống chút trà lạnh hạ hỏa?"

Thượng Quan Như An ăn diện lộng lẫy, dù sao cũng là công tử được sủng ái của phủ Thừa Tướng, trên thân không ít thứ quý giá. So ra thì Giang Ly thắng ở dung mạo, trang phục lại bình thường.

Đoán cũng biết thủ vệ là do ai sai sử, Giang Ly lười cùng y nói nhảm, cùng A Gia hướng vào hoa viên đi tới.

Công tử đi bên cạnh Thượng Quan Như An lập tức khinh thường: "Nhìn bộ dạng vênh váo, hống hách của hắn kìa! Chờ Thượng Quan công tử qua cửa, xem hắn lấy gì mà tự đắc."

"Trong nhà có tiền, tư sắc thượng đẳng, lại không có giáo dưỡng, nhìn là biết một kẻ hạ đẳng."

Những lời này Thượng Quan Như An thực hưởng thụ. Ở đây đều là nam tử, ai sẽ si mê sắc đẹp của Giang Ly chứ? Có cũng là ghen ghét, rồi sau đó chĩa mũi dùi về phía hắn.

Thượng Quan Như An vừa vào tới hoa viên, liền nghe có công tử đang thét chói tai, không biết là ai rơi xuống hồ.

Y vội vàng gọi hạ nhân đem người nọ cứu lên.

Người nọ vừa thanh tỉnh liền hướng về Giang Ly lớn tiếng: "Giang Ly, ngươi cớ gì động thủ với ta? Ta nói sai ở đâu? Ngươi bất quá là một phu thị, lấy tư cách gì mà đến đây?"

Giang ly ưu nhã mà ngồi thưởng trà: "Ai động thủ gì với ngươi? Ai nhìn thấy? Vị công tử này xin chớ bôi nhọ ta. Còn về tư cách, là Thượng Quan công tử mời ta đến. Ngươi có nghi vấn cứ đi hỏi hắn."

Mấy nam tử tay trói gà không chặt này, hắn dùng thời gian một chén trà là có thể quật ngã toàn bộ.

Thượng Quan Như An không ngờ hắn vừa tới liền gây phiền toái cho mình, cứ như cố ý đến đây phá đám.

Trấn an vị công tử kia xong, Thượng Quan Như An lạnh mặt cảnh cáo: "Giang phu thị, ngươi an phận một chút."

"Ta rất an phận."

Bổn công tử mà không an phận, nơi này của các ngươi đã sớm gà bay chó chạy.

Xong một màn khôi hài này, đại gia đều đã rõ thân phận của Giang Ly, nhao nhao cách xa hắn một chút.

Không ai tiến đến gây chuyện, xem ra chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ vừa rồi rất hữu dụng.

Ngắm hoa đại hội bắt đầu, cũng chỉ là dọn ra ít chủng loại mà đại gia chưa từng thấy, cùng nhau tụ lại thưởng thức.

Một chút thú vị cũng không có, Giang Ly đè nén nỗi lòng muốn cắn hạt dưa, tận lực duy trì hình tượng cao quý sang trọng của mình.

"Nghe nói nhà của Giang phu thị phú khả địch quốc, khẳng định nhận biết mấy giống hoa này. Không bằng Giang phu thị tới nói một chút?"

Thượng Quan Như An cố ý làm hắn mất mặt.

Lần trước nhìn thấy tú công của hắn không ra làm sao, nhất định là trưởng giả học làm sang. Phú khả địch quốc thì thế nào? Kẻ ngốc lắm tiền cũng chỉ là trò cười.

Giang Ly phủi tay, ung dung đi đến trước mấy chậu hoa kia: "Hoa này ở kinh thành chưa từng gặp qua."

Hắn giơ tay nhấc chân đều tẫn hiện khoan thai cùng mị lực, những công tử kia nhìn không vừa mắt, trong lòng không ngừng thóa mạ.

Nam tử như vậy, tuyệt đối không thể để thê chủ của bọn họ nhìn thấy.

"Chưa từng thấy cũng là bình thường. Người nhận thức  chủng loại này, ở Diệp Hoàng quốc chúng ta không quá hai người."

Thượng Quan Như An dương dương tự đắc, người xung quanh cũng nịnh bợ: "Thượng Quan công tử của chúng ta nhất định nhận biết. Đừng cố kéo dài thời gian nữa, mau nói đi chứ."

Người kia vừa dứt lời, Giang Ly cười khẽ một tiếng, bàn tay trắng nõn chỉ vào từng chậu.

"Thiên Hương Hồng, Kim Ngọc Nhuyễn, Bích..."

Liên tiếp chủng loại ở đó, hắn toàn bộ nói trúng.

Toàn trường chỉ nghe thanh tuyến hữu lực của hắn vang lên.

Đám người từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, mới phát hiện hắn thật sự nhận biết tất cả.

Mất công bọn họ còn dụng tâm thổi phồng Thượng Quan Như An, kết quả hắn trước đó đã kể tên toàn bộ.

"Ta chỉ nói là ở kinh thành chưa từng gặp qua, đâu có nói là không biết chứ. Để các vị chê cười rồi."

Giang Ly chậm rãi trở lại vị trí, phảng phất cứ như hoa viên này là sân nhà hắn.

A Gia cười trộm trong lòng. Thưởng hoa còn dám mời công tử nhà cậu, khác nào tự tìm đường chết. Giang gia năm xưa chính là dựa vào hoa mà lập nghiệp. Những người này điều tra không đến nơi đến chốn gì cả.

Tràng diện một trận lúng túng, Thượng Quan Như An cho người đem hoa mang xuống, hỏi hắn: "Giang phu thị gả vào vương phủ đã lâu, sao không thấy điện hạ thưởng cho ngươi ít trang sức?"

Hắn toàn thân trên dưới thật quá đơn giản.

Giang Ly mặt không đổi sắc: "Thê chủ thích ta đơn giản như vậy."

Thượng Quan Như An: "..."

Mọi người: "..." Người này sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Có thể ném hắn ra ngoài không? (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻

Sau khi ngắm hoa, chính là ăn điểm tâm. Thượng Quan Như An cho người bưng bánh ngọt lên, là do y tự mình làm.

"Thượng Quan công tử trù nghệ thật cao siêu. Chờ gả đến vương phủ, Lăng vương điện hạ thật đúng là hưởng phúc rồi."

"Quá khen. Đại gia từ từ thưởng thức."

Cũng có người hỏi Giang Ly am hiểu gì nhất, hắn cố ý đem mu bàn tay không chút tì vết ra triển lãm: "Thê chủ không nỡ để ta làm việc nặng. Ta muốn tự làm cũng không có biện pháp. Để các vị chê cười rồi." 

A Gia nhịn cười đến mức khó thở. Thật muốn cho Lăng Thanh Huyền xem bộ dáng bây giờ của Giang Ly.

Thượng Quan Như An tức đến no căng, hoàn toàn không có tâm tư cùng những người khác chuyện trò vui vẻ.

Giang Ly kể từng kiện sự tình Lăng Thanh Huyền sủng ái hắn như thế nào, ánh mắt mọi người không tự chủ được bị hấp dẫn nhìn qua, nhao nhao hâm mộ.

Thần linh ơi, đây là thê chủ thần tiên gì vậy? Lăng vương cũng quá chiều chồng rồi!

Nhưng bọn hắn không quên mình là khách nhân do Thượng Quan Như An mời đến, thực mau đổi chủ đề.

"Thượng Quan công tử thật có phúc khí, đến lúc đó gả đến vương phủ, chẳng phải làm chúng ta hâm mộ chết mất sao?"

"Nào có." Thượng Quan Như An điềm tĩnh nở nụ cười, trong lòng lại hận không thể cắn chết Giang Ly.

Nếu y qua cửa trước Giang Ly, vậy bây giờ người nhận hết sủng ái, khiến vô số nam tử hâm mộ chính là y rồi.

Nói cho cùng, chính là Giang Ly cướp mất Lăng vương.

"Có lẽ là kiếp trước, ta làm nhiều việc thiện, cho nên kiếp này đặc biệt may mắn, có được thê chủ như vậy. Các ngươi hâm mộ cũng không hết."

Hắn nói chuyện thật tức chết người không đền mạng mà.

A Gia đứng bên cạnh thật muốn vỗ tay khen hay. Công tử làm tốt lắm. Lợi hại!

Thưởng hoa hội này, ngược lại giúp Giang Ly xuất tẫn danh tiếng.

Thượng Quan Như An để đại gia tự nhiên trò chuyện, một mình y lẻn đến hậu viện.

Giang Ly sao có thể bỏ quá cơ hội nắm được nhược điểm của y, cho nên lặng lẽ đi theo.

Một chuyến đi này, trực tiếp bắt gặp Thượng Quang Như An tìm nữ tử hẹn hò.

Nữ tử kia phục sức xa hoa, lại không phải quan phục, xem ra là một nữ tử dân gian.

Thượng Quan Như An ghé sát vào nữ tử kia, đầy mặt là biểu tình ủy khuất.

Giỏi quá nha! Y cùng thê chủ có hôn ước, còn cùng nữ nhân khác hẹn hò. Đây là bắt cá hai tay.

Đáng tiếc Giang Ly thấy không rõ người kia.

Hắn đang định đổi phương hướng, nữ tử kia quay đầu lại.

"Không thể nào!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play