Editor: Cát CánhTiêu Nguyệt Kỳ nhìn thấy trân châu rơi bên chân Triệu Thần Hi, sợ Triệu Thần Hi nổi giận, lại có chút ngượng ngùng.
Vẻ mặt sợ hãi, vội vàng lúng túng cúi đầu, không dám nhìn về phía Triệu Thần Hi. Giống như một con vật nhỏ bị sợ hãi, có phần làm cho người ta thương yêu.
Triệu Thần Hi nhìn thấy vậy, thở dài trong lòng, có phần hiểu được tại sao Thái hậu lại để thứ nữ Tiêu gia vào cung. Nhất cử nhất động, hành vi phản ứng của Tiêu chiêu nghi, đúng là có phong cách giống như Thục phi từng có.
Hơn nữa Tiêu thái sư cũng là một người yêu thích cái đẹp, tướng mạo của Tiêu Nguyệt Kỳ cũng không kém bao nhiêu so với Tiêu quý phi.
Chẳng qua Tiêu quý phi là trưởng nữ con vợ cả, còn người này là thứ nữ, trên người đương nhiên cũng không có khí chất ngang ngược kiêu ngạo của Tiêu quý phi. Tướng mạo cũng thuộc dạng dịu dàng, ngọt ngào, quả thực là trái ngược so với Tiêu quý phi.
“Được rồi, không cần đa lễ.” Triệu Thần Hi nhìn thoáng qua Tiêu Nguyệt Kỳ vẫn mang biểu tình ngạc nhiên, cũng không trách phạt gì cả. Ngược lại còn cười nói: “Trâm ngọc này hỏng rồi cũng không không cần phải đau lòng thế chứ? Liên Cẩn.”
Liên Cẩn bước lên một bước tới gần Triệu Thần Hi, “Có nô tài.”
Triệu Thần Hi nói: “Tới kho chứa lần nữa, chọn một đôi Đông Châu, tặng cho Tiêu chiêu nghi.”
Liên Cẩn: “Nô tài tuân chỉ.”
Tiêu Nguyệt Kỳ nghe vậy, vẻ mặt sợ hãi dần dần được thay thế bằng kinh ngạc và ngượng ngùng, “Nguyệt Kỳ, tạ ơn Hoàng thượng!”
Thì ra Hoàng thượng vẫn còn nhớ rõ mình. Không chỉ không trách mình quấy nhiễu thánh giá, còn… còn ban thưởng Đông Châu cho mình.
Tiêu Nguyệt Kỳ kiềm chế sự kích động trong lòng, đôi gò má ửng đỏ, xấu hổ sợ hãi lén lút nhìn Triệu Thần Hi một cái. Đang chuẩn bị nói gì đó, bên cạnh lại có người tới.
“Hoàng thượng?” Cách đó hơn chục bước, Tiêu quý phi đứng giữa một đám người, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn về phía này.
Triệu Thần Hi ngẩn người, Tiêu quý phi đã khẽ nhấc váy lên, bước nhanh tới trước mặt hắn, “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng thánh an.”
“Miễn lễ.” Triệu Thần Hi có chút bất đắc dĩ nhìn Tiêu quý phi, “Tại sao ngươi cũng ở đây?”
“Thần thiếp từ Phượng Dương Cung của Hoàng hậu điện hạ tới đây, thấy hôm nay thời tiết đẹp, cho nên đi dạo lòng vòng.” Tiêu quý phi cũng lâu rồi không thấy Triệu Thần Hi, giờ đây có vẻ vô cùng phấn chấn, “Nào biết Hoàng thượng cũng ở đây, thật sự là trùng hợp.”
Nếu như thực sự muốn đi dạo trong Ngự Hoa Viên này, đi một ngày cũng chưa chắc đã đi xong. Hôm nay hắn ra ngoài lại chỉ mang theo mình Liên Cẩn, tùy ý tìm một góc đứng, lại liên tiếp có người có thể chạm mặt mình. Còn đúng là “trùng hợp”.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc Triệu Thần Hi cũng không nói gì. Chỉ hơi gật đầu với Tiêu quý phi, “Nếu như đã vậy, ái phi đi dạo trước đi. Trẫm vẫn còn có việc, nên đi về trước.”
“Hoàng thượng!” Tiêu quý phi vừa nói được hai câu với Triệu Thần Hi đã thấy hắn muốn đi, làm sao có thể từ bỏ. Vội vàng bước tới cản Triệu Thần Hi lại, “Hoàng thượng, người vẫn còn giận thần thiếp sao.”
“Không hề.” Ngữ khí Triệu Thần Hi bình tĩnh, nghe không rõ vui giận, “Nếu như trẫm đã phạt rồi, vậy sau này ái phi phải tuân thủ nghiêm ngặt cung quy. Đừng không phân tôn ti, làm ra những cử chỉ không thích đáng nữa.”
Nói xong, cũng không nhìn khuôn mặt bị thương cùng dáng vẻ tủi thân của nàng, xoay người rời đi.
Liên Cẩn cũng nhanh chóng hành lễ vơi Tiêu Nguyệt Kỳ vẫn còn ngây ngốc ở một bên, nói: “Tiêu chiêu nghi yên tâm, Đông Châu mà Hoàng thượng ban thưởng, nô tì sẽ nhất định sai người đưa tới cho chiêu nghi.”
Cuối cùng lại cúi người trước Tiêu quý phi, “Quý phi nương nương đi thong thả, nô tài cáo lui.” Sau đó bỏ lại hai người, nhanh chóng theo sau Triệu Thần Hi.
Cho tới khí bóng dáng Triệu Thần Hi và Liên Cảm đã hoàn toàn biết mất trước mắt, Tiêu quý phi vẫn cảm thấy có chút không dám tin.
Không phân biệt tôn ti… không phân biệt tôn ti!
Tiêu quý phi từ nhỏ đã nghĩ mình sinh ra tôn quý… là trưởng nữ của Tiêu gia, là đứa cháu mà Thái hậu yêu thương nhất. Cho dù vào hậu cung này nhiều năm như vậy, trước giờ cũng là người đứng trên tất cả phi tần.
Từ trước tới giờ chỉ có nàng cảm thấy thân phận người khác ti tiện. Nhưng hôm nay lại tận tai nghe thấy câu nhắc nhở chú ý thân phận từ miệng Hoàng thượng.
Tiện nô năm đó nàng chẳng thèm để ý tới, bây giờ lại có thể thật sự bước lên vị trí Hoàng hậu, đứng trên đầu nàng. Ngay cả Hoàng thượng cũng che chở y khắp nơi. Thậm chí cảm thấy y còn tôn quý hơn bản thân nàng!
Tiêu quý phi tức giận tới mức phát run, nhưng lời này lại do Hoàng đế chính miệng nói ra. Trong lòng nàng cũng cảm thấy uất ức nhiều hơn. Luôn cảm thấy Hoàng thượng dường như đã thay đổi chỉ trong một đêm, bắt đầu từ khi Hoàng hậu chuyển tới Hoa Anh Điện, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Trước kia bản thân nàng trừng trị các phi tần khác, Hoàng thượng đã từng nói một câu rằng nàng làm sai sao? Nhưng từ khi Hoàng hậu xuất hiện, khắp nơi đều trở nên không bình thường. Chưa biết chừng… chưa biết chừng chính là Hoang hậu kia đã dùng yêu thuật gì để mê hoặc Hoàng thượng rồi! Nếu không tại sao Hoàng thượng có thể nói những lời như thế với nàng?!
Tiêu quý phi được cung nữ đỡ dậy, uất ức muốn khóc. Trong lòng cũng càng cảm thấy suy đoán Hạ Hàn đã dùng mê thuật gì đó rất có lí.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh được tâm tình, đang chuẩn bị quay lại. Vừa mới quay đầu đã nhìn thấy Tiêu Nguyệt Kỳ vẫn còn đứng ở dưới cành mai vàng, còn chưa dám tự tiện bước đi. Lúc này nàng mới nhớ tới những lời ban nãy mà Liên Cẩn nói với Tiêu Nguyệt Kỳ trước khi rời đi.
Sắc mặt Tiêu quý phi đột nhiên thâm trầm. Được Thanh Diên đỡ lấy, chậm rãi bước tới trước mặt Tiêu Nguyệt Kỳ.
Tiêu Nguyệt Kỳ vẫn sợ hãi cúi đầu như cũ, không dám ngước mắt lên nhìn. Thấy làn váy đẹp đẽ quý giá của Tiêu quý phi dừng trước mặt mình, nàng vô thức khẽ run rẩy.
Tiêu quý phi nhìn thấy phản ứng của nàng, đột nhiên lạnh lùng cười nhạo: “Hừ, Tiêu chiêu nghi tiến cung chưa được bao lâu, nhưng bản lĩnh quả thực không nhỏ nhỉ?”
Tiêu Nguyệt Kỳ vội vàng nhỏ giọng nói: “Tiêu quý phi nương nương khen lầm rồi, Nguyệt Kỳ… không dám.”
“Không dám?” Tiêu quý phi trào phúng nhìn Tiêu Nguyệt Kỳ run run rẩy rẩy trước mặt mình, “Bản cung thấy lá gan ngươi, cũng rất lớn đấy chứ.”
Tuy rằng hai người Tiêu quý phi và Tiêu Nguyệt Kỳ là hai tỷ muội cùng cha khác mẹ, nhưng trước giờ Tiêu quý phi đều xem thường mấy huynh muội do vợ lẽ sinh ra.
Tiêu Nguyệt Kỳ và Tiêu quý phi cách nhau gần mười tuổi. Cộng thêm từ nhỏ Tiêu quý phi đã được Thái hậu ưu ái, thường xuyên được mang vào cung ở một thời gian ngắn. Ở Tiêu gia cũng chính là sự tồn tại như mặt trăng được sao quây xung quanh.
Nhưng mà mẫu thân của Tiêu Nguyệt Kỳ lại chỉ là một vũ cơ, trong phủ Thái Sư cũng chỉ là một di nương không địa vị. Tiêu quý phi sao có thể coi Tiêu Nguyệt Kỳ như muội muội của mình.
Hôm nay nàng vất vả lắm mới được Hoàng thượng bãi lệnh cấm túc. Trùng hợp Hoàng thượng cũng một mình tới Ngự Hoa Viên đi dạo, vận dụng không ít cơ sở ngầm mới biết được đường đi của Hoàng thượng. Chẳng qua việc “tình cờ” này còn chưa mở đầu, lại có người nhanh chân tới trước.
Điều này còn chưa tính, Hoàng thượng còn không có thái độ tốt với nàng, mà ả Tiêu Nguyệt Kỳ này không biết đã dùng gì để dỗ dành Hoàng thượng. Bên này nổi cáu với mình, bên kia lại còn ban thưởng cho nàng ta!
Ban đầu khi biết được Thái hậu đưa thứ nữ này tiến cung, Tiêu quý phi đã rất bất mãn. Chẳng qua là Thái hậu đã cam đoan với nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng ta uy hiếp tới nàng, Tiêu quý phi mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng nào biết ngày đầu tiên nàng được bỏ lệnh cấm túc, muội muội tốt của nàng lại chạy tới trước mặt nàng quyến rũ Hoàng thượng!
Ở trong hậu cung này, Tiêu quý phi luôn là người hay ghen tuông nhất. Nhất là khoảng thời gian hống hách kia, Hoàng thượng chỉ cười với phi tần nào một cái, đều bị nàng ta trừng trị một trận.
Hôm nay tâm tình của nàng vốn không tốt, mà Tiêu Nguyệt Kỳ lại được Hoàng đế ban thưởng trước mặt nàng, nếu như so sánh, tâm lý tự nhiên càng thêm không thoải mái.
Đặc biệt là bản thân Tiêu Nguyệt Kỳ tướng mạo cũng coi như không tầm thường, năm nay lại mới chỉ có mười lăm tuổi, là độ tuổi thanh xuân mỹ mạo đẹp nhất. Cho dù Tiêu quý phi tự nhận mình dung mạo vô song, nhưng đã hai mươi bốn tuổi, đâu thể so sánh được với thiếu nữ mười mấy xinh đẹp động lòng người?
Càng nhìn thấy dáng vẻ khúm núm của Tiêu Nguyệt Kỳ, Tiêu quý phi càng cảm thấy có lửa giận bốc lên. Hoàng thượng đã đi rồi, còn tội nghiệp cho ai xem đây? Khuôn mặt hồ ly kia, chỉ biết quyến rũ nam nhân y, như mẹ nàng!
Cũng không đợi Tiêu Nguyệt Kỳ giải thích gì nhiều, Tiêu quý phi đột nhiên vung tay cho nàng một tát.
“A!” Theo tiếng tát giòn vang lên, Tiêu Nguyệt Kỳ có chút không dám tin ôm hai má nóng bừng của mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tiêu quý phi.
Tiêu quý phi lại mím môi cười với nàng, “Thế nào, ánh mắt Tiêu chiêu nghi là sao vậy? Còn không tạ ơn bản cung ban thưởng?”
Hai mắt Tiêu Nguyệt Kỳ rưng rưng nước mắt, có chút căm tức nhưng vẫn không dám thực sự phản kháng, chỉ có thể uất ức nói: “Quý phi nương nương, sao người có thể… Nguyệt Kỳ chưa làm gì cả, huống hồ chúng ta còn đều là người Tiêu gia…”
“Im miệng, ai là người một nhà với ngươi?!” Tiêu Nguyệt Kỳ còn chưa nói xong, lập tức bị Tiêu quý phi ngắt lời, “Cũng không nhìn xem mình là cái thứ gì, dám xưng là người một nhà với bản cung? Xem ra Tiêu chiêu nghi vào cung muộn cho nên vẫn chưa học hết quy củ nhỉ.”
Tiêu quý phi để Thanh Diên đỡ mình xoay người bước lên mấy bước, dặn dò nói: “Thúy Hân, hôm nay giúp bản cung dạy dỗ quy củ cẩn thận cho Tiêu chiêu nghi.”
“Vâng, nương nương.”
Thúy Hân bước từ phía sau Tiêu quý phi ra, hơi cúi người, sau đó mới đi tới trước mặt Tiêu Nguyệt Kỳ. Trực tiếp đá vào khớp gối Tiêu Nguyệt Kỳ, đầu gối Tiêu Nguyệt Kỳ khụy xuống. Sau đó cũng không để cho Tiêu Nguyệt Kỳ có thời gian phản ứng, giơ tay tát hai cái.
Tiêu Nguyệt Kỳ quỳ dưới đất, sững sờ vẫn chưa hồi thần lại. Thúy Hân lại vươn tay, “bốp bốp bốp” liên tiếp mấy cái tát.
“Quý phi nương nương, người… hức hức, người không thể làm thế này….” Tiêu Nguyệt Kỳ hồi thần lại, vội vàng nhớ tới việc né tránh.
Nhưng cung nhân đằng sau Tiêu quý phi căn bản không cho nàng cơ hội này. Thấy nàng phản kháng, một tiểu thái giám lại tiến lên, trực tiếp bẻ tay nàng áp nàng quỳ xuống đất.
Thúy Hân cũng không quan tâm gì khác, Tiêu Nguyệt Kỳ không thể phản kháng, nàng tát càng thêm thuận tiện.
Thưởng xong mười mấy cái tát, Thúy Hân mới cùng với tiểu thái giám áp chế Tiêu Nguyệt Kỳ lùi lại sau lưng Tiêu quý phi.
Hai má của Tiêu Nguyệt Kỳ đã sưng đỏ, búi tóc cũng rũ rượi, đang ôm mặt không ngừng khóc.
Tiêu quý phi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng, tâm tình vừa tích tụ đột nhiên tốt hơn không ít.
“Hôm nay thưởng cho ngươi trận quy củ này, Tiêu chiêu nghi nên nhớ rõ. Nếu như lần sau còn quên không giữ bổn phận, vậy đừng trách bản cung không nói chuyện tình cảm gia tộc.”
Đến lúc này cuối cùng mới dẫn theo nhóm cung nhân chậm rãi rời đi.
Mà Tiêu Nguyệt Kỳ bị bỏ lại, một mình ngã trên đường đá. Một lúc sau mới khó khăn đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo một mình đi về phía Chiêu Nghi Cung.
“Tiêu quý phi và Tiêu chiêu nghi đều tới?” Hạ Hàn thay quần áo xong, được thái giám dẫn tới Ngự Hoa Viên, giờ đây mới nhìn thấy Triệu Thần Hi đang bực bội.
Triệu Thần Hi cũng bất đắc dĩ, đi dạo quanh vườn cũng không làm cho bản thân hắn thanh tĩnh, “Không phải sao? Hậu cung này quả thực nên chỉnh lí lại một lần.”
Trong hậu cung này, phi tần tuyệt đối không thể dùng bất cứ phương thức nào dò xét hành tung của Hoàng thượng. Mà những quy củ này đối với những cung phi có quyền thế sớm đã chỉ là thùng rỗng kêu to.
Hạ Hàn dừng lại một chút mới nói: “Bệ hạ yên tâm đi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.”
Triệu Thần Hi cười, cầm tay Hạ Hàn chậm rãi đi trên đường hướng về phía trước, “Vậy sao? Vậy trẫm chờ mong thủ đoạn của Hoàng hậu giúp trẫm cai quản hậu cung này.”
Ngày thứ bảy sau đại hôn của đế hậu, Triệu Thần Hi và Hạ Hàn trải qua buổi tối nhàn nhã cuối cùng.
Đây là ngày đầu tiên Tiêu quý phi được bỏ lệnh cấm túc, nhưng sau khi bái kiến tân hậu xong trở lại Hoa Cảnh Điện, không hề vui vẻ lại còn phát giận một trận.
Mà đêm đó trong Chiêu Nghi Cung, tiểu cung nữ hầu hạ bên người Tiêu chiêu nghi cẩn thận nhận lấy một đôi Đông Châu tròn đầy đặn bóng mượt mà Liên Cẩn sai người đưa tới.
“Chiêu nghi, người thế nào rồi? Hay là để nô tỳ đi mời thái y tới cho người nhé?” Tiểu cung nữ cẩn thận đặt hộp gỗ tinh xảo trong tay xuống giường, lo lắng nhìn Tiêu Nguyệt Kỳ ngồi bên giường.
“Không cần.” Giọng nói vốn trong trẻo của Tiêu Nguyệt Kỳ, lúc này nghe có chút khàn khàn, trong ngữ điệu cũng mang theo sự trào phúng nặng nề, “Gọi thì có tác dụng gì? Đây đều là vết thương ngoài da, nếu như bị người có lòng dạ khác làm lớn chuyện, cuối cùng người chịu khổ còn không phải là chúng ta sao?
Nhìn thấy chiếc hộp mà cung nữ đặt ở đầu giường, Tiêu Nguyệt Kỳ mới vội vàng quăng khăn mặt lạnh trong tay ra. Dùng ngón tay bị đông cứng, nâng chiếc hộp lên đầy trân trọng.
Mở ra nhìn, bên trong quả thật đặt một đôi Đông Châu tốt nhất. Cho dù là màu sắc, hình dạng, hay là kích cỡ, đều là vật quý giá mà Tiêu Nguyệt Kỳ chưa nhìn thấy bao giờ.
Nhìn thấy hai viên trân châu trong suốt lấp lánh bên trong hộp, Tiêu Nguyệt Kỳ đột nhiên cảm thấy sự đau đớn của vết thương trên mặt cũng giảm đi không ít. Nhưng vừa mới nghĩ tới chuyện chiều nay, trong lòng nàng lại dâng lên thù hận vô hạn.
Tiểu cung nữ đứng ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt nàng thay đổi lại thay đổi, có chút lo lắng. Nhỏ giọng nói:
“Chiêu nghi, hay là chúng ta nói tin này với Nguyễn di nương ở ngoài cung đi? Tiêu quý phi cũng quá đáng quá, sao có thể đối xử với chiêu nghi thế này được? Để Nguyễn di nương nói chuyện của người với Tiêu thái sư, nếu không, lần sau Tiêu quý phi lại làm như vậy nữa… thì phải làm sao?”
“Đừng nhắc tới nữ nhân đó với ta nữa! Nếu như không phải bà ta vô dụng, sao ta có thể bị người khác ức hiếp tới mức này!” Tiêu Nguyệt Kỳ đột nhiên lên tiếng ngắt lời tiểu cung nữ, ngực không ngừng phập phồng, trong lòng hình như có vô số ngôn từ căm tức dồn nén.
Tiểu cung nữ bị nàng rống như vậy, cũng có chút tủi thân, “Nhưng mà chiêu nghi, Nguyễn di nương cũng thật sự quan tâm tới người…”
“Im miệng, sau này không được nhắc đến bà ta trước mặt ta.” Tiêu Nguyệt Kỳ quay đầu, đôi mắt đỏ lên trừng tiểu cung nữ, “Từ hôm nay trở đi, ta chỉ là Tiêu chiêu nghi, là tiểu thư của phủ Thái Sư. Không phải là con gái của vũ cơ Nguyễn di nương!”
Tiểu cung nữ bị nàng dọa cho sững sờ, vội vàng gật đầu nói vâng.
Tiêu Nguyệt Kỳ hô hấp dồn dập, trừng mắt nhìn tiểu cung nữ một lát mới dần dần bình tĩnh lại. Quay đầu qua nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay, vô vùng quý trọng nâng niu minh châu bên trong.
Tiêu Diệc Dao, ngươi có tư cách gì mà đối xử với ta như vậy? Đều là nữ nhi của Tiêu gia, rốt cuộc ta có chỗ nào không bằng ngươi? Bởi vì ngươi là đích nữ sao? Vì Thái hậu sủng ngươi sao?
Năm đó bên ngoài đồn đãi ngươi ở trong cung được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, hôm nay nhìn thấy, chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi! Bản thân mình không có bản lĩnh, không tranh giành được, cho nên mới trút giận lên người ta?
Ngươi chờ đấy, rồi sẽ có một ngày nào đó Tiêu Nguyệt Kỳ này sẽ trả lại gấp trăm lầm nhục nhã mà hôm nay ta đã phải chịu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT