Editor: Cát Cánh“Điện hạ, nương nương các cung đã tới rồi. Đang ở trong tiền điện đợi ạ.”
“Biết rồi, bản cung qua đó ngay.”
Hạ Hàn được Vân Cẩm hầu hạ thay thường phục màu vàng của Hoàng hậu. Cho tiểu thái giám truyền tin đi trước, quay người hỏi Triệu Thần Hi bị quấy rầy giấc ngủ trưa, còn hiện rõ ràng vẻ lười biếng, “Thần tới tiền điện trước, nếu như bệ hạ vẫn còn buồn ngủ, có thể ngủ thêm một lát?”
“Không cần đâu.” Triệu Thần Hi đổi một tư thế, tiếp tục nửa dựa nửa nằm trên tháp mềm, “Trẫm ra ngoài đi dạo là được rồi. Ngươi đuổi bọn họ xong, rồi tới Ngự Hoa Viên tìm trẫm là được.”
Nói xong, y mang theo Vân Cẩm đi về phía tiền điện.
Hôm nay là ngày mà phi tần tới bái kiến tân hậu, những phi tần có địa vị cũng phải có mặt. Lúc này nhóm phi tần đã sớm đợi chờ ở tiền điện Phượng Dương Cung, đợi thái giám truyền tin tới báo, lập tức quỳ xuống ở trong tiền điện.
“Thần thiếp cung nghênh Hoàng hậu điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế…!”
Hạ Hàn đi qua trước mặt những cung phi đang cúi đầu, cho tới khi ngồi xuống vị trí chính ở đằng trước, lúc này mới lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn điện hạ!”
Nhìn cung phi đứng dậy, Hạ Hàn lại phất tay, “Vân Cẩm, ban ngồi.”
“Vâng.” Vân Cầm lên tiếng, đi lên phía trước cao giọng nói: “Điện hạ có chỉ, ban ngồi cho các cung phi!!”
Hậu phi lại hành lễ tạ ơn một lần nữa rồi mới dựa theo cấp bậc, ngồi theo thứ tự hai bên tiền điện.
Hạ Hàn ngồi ở chủ vị, nhìn xuống nhóm phi tần đang cúi đầu.
Tiêu quý phi đương nhiên là ngồi ở vị trí đầu tiên, giờ đây vẻ mặt có chút uể oải, sắc mặt rõ ràng mang theo vẻ không vui. Nhưng có lẽ đã được Thái hậu cứng rắn dạy dỗ, dặn dò qua, cũng có lẽ là Hạ Hàn đã ngồi lên vị trí Hoàng hậu này, nàng ta cũng hiểu rõ có làm loạn nữa cũng không có tác dụng gì. Bởi vậy cho nên ban nãy hành lễ, nàng ta vẫn làm rất cung kính.
Thục phi lâu rồi chưa lộ diện ngồi phía đối diện Tiêu quý phi. Khi không có mặt Hoàng đế, nàng vẫn khiêm tốn như trước, yên lặng ngồi một mình, tầm mắt buông xuống, thoạt nhìn rất an phận.
Bởi vì mấy năm trước Thái hậu và Tiêu quý phi chèn ép hậu cung, trừ hai người ra, những người khác đều là phi tần cấp bậc thấp. Phần lớn là những người Hạ Hàn chưa từng thấy.
“Hôm nay hai người tới đây thỉnh an bản cung, vậy cũng coi như gặp gỡ rồi. Bản cung là nam tử, sau này cũng không cần mỗi ngày đều phải tới Phượng Dương Cung, việc thỉnh an cũng miễn cả.”
Nhóm phi tần trả lời: “Vâng, tạ ơn điện hạ.”
Hạ Hàn thấy dáng vẻ mọi người đêu an phận thủ thường, liền nói: “Tuy rằng không cần các ngươi mỗi ngày tới đây thỉnh an, nhưng không thể hiện rằng bản cung không quan tâm tới chuyện trong hậu cung. Nếu như đã làm chủ nhân của Lục Cung, bản cung đương nhiên có nghĩa vụ xử lý ổn thỏa việc trong hậu cung này vì Hoàng thượng. Sau này hành vi, làm việc đều phải tuân theo quy củ. Hôm nay bản cung chỉ khuyên răn tới đây thôi. Nếu như sau này thật sự có người không an phận, chỉ cần bản cung nhìn thấy, sẽ không tuân theo tình cảm gì nữa.”
Giọng Hạ Hàn trầm thấp rõ ràng, khi nói chuyên ngồi nghiêm chỉnh. Không lãnh đạm bình thản khi bình thường đối xử với hậu phi, trên người đột nhiên mang theo sự lạnh lẽo sắc bén. Làm cho người ta nhìn thấy đột nhiên lại có chút sợ hãi, không muốn tới gần.
Những phi tần vốn có chút tâm tư, bị đôi mắt của y quét qua, đột nhiên có chút run rẩy. Giống như những tính toán trong lòng đều bị người ta thoáng cái hiểu rõ.
Đợi Hạ Hàn nói xong, nhóm hậu phi vội vàng đứng dậy, lại một lần nữa quỳ xuống hành lễ nói: “Thần thiếp không dám, nguyện nghe điện hạ dạy bảo.”
Hạ Hàn nhìn Tiêu quý phi đứng ở trên cùng, ngón tay gần như run rẩy, cùng với Thục phi cúi đầu càng thấp. Y cũng không nói thêm gì nữa.
Chậm rãi thu lại sự lạnh lùng trên người, y cười nhàn nhạt, nâng tay nói: “Các ngươi biết là được rồi, đứng dậy đi.”
Tiêu quý phi lúc này đương nhiên là cố gắng áp chế tức giận. Nàng luông cảm thấy cho dù nghe như thế nào những lời này của Hạ Hạn là đang châm chọc nhằm vào chính nàng. Nhưng vẫn cứ làm ra dáng vẻ tân hậu dạy dỗ cung phi, biết dừng đúng lúc.
Hoàng hậu dạy bảo hậu phi, phi tần đương nhiên không thể xen miệng tranh luận. Nếu không có thể trực tiếp xử theo cung quy. Tiêu quý phi không chỉ chịu thiệt vạ miệng một hai lần ở chỗ Hạ Hàn. Bây giờ có tức giận hơn nữa cũng thật sự không dám tùy ý làm bậy như trước đây.
Mà Thục phi nghe xong, vẻ mặt chỉ hơi thay đổi. Nhưng nàng vẫn luôn biết cách nhẫn nhịn hơn Tiêu quý phi, chỉ nháy mắt, nàng lại trở lại bình thường giống như những phi tần khác.
Hạ Hàn không quan tâm tới hai người này, đánh xong đòn phủ đầu, lại khôi phục dáng vẻ bình thường.
Hôm nay là lần đầu tiên phi tần tới bái kiến Hoàng hậu, Hạ Hàn cũng không tiện vừa mới dạy dỗ người ta xong đã đuổi đi. Mọi người chỉ ngồi không ở trong này, cũng không biết phải làm gì. Ngồi phía dưới đều là những nữ tử yểu điệu, Hạ Hàn tìm đâu ra được đề tài chung.
Mà cung phi mới vừa bị Hạ Hàn dọa dẫm, bây giờ thấy Hoàng hậu không lên tiếng, đương nhiên cũng không dám mở miệng.
Tiêu quý phi phân vị cao hơn giờ đây còn đang cố gắng áp chế sự nóng nảy của mình, sao có thể giúp Hạ Hàn làm nóng không khí? Thục phi chỉ cần ở trong những hoàn cảnh lớn thế này, gần như đều không hé răng, không nổi giận, cũng chỉ cúi đầu ngồi.
Hạ Hàn có chút đau đầu quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở mấy người ngồi ở phía sau, chậm chạp nói: “Đã lâu không gặp Ninh quý nhân, Nhị hoàng tử vẫn khỏe chứ?”
Sau khi Hạ Hàn được tấn phong làm Hoàng quý phi, Ninh quý nhân thường xuyên mang Nhị hoàng tử tới Hoa Anh Điện tìm Hạ Hàn. Lúc ấy thấy Hạ Hàn là nam phi, mà bản thân nàng thân phận thấp, muốn tìm được một chỗ xuất thân tốt cho Nhị hoàng tử, cho nên rất lấy lòng, tôn kính Hạ Hàn.
Lần ấy để ép Lý gia nhanh chóng đưa ra lựa chọn, Hạ Hàn cũng rất hoan nghênh việc nàng dẫn Nhị hoàng tử tới. Cho nên cũng thân quen với Ninh quý nhân vài phần.
Con người Ninh quý nhân, kỳ thực cũng coi như thông minh. Nếu không thì đẫ chẳng thể thuận lợi sinh hạ Nhị hoàng tử ở thời điểm mà Thái hậu và Tiêu quý phi còn nắm giữ hậu cung, bản thân nàng cũng bình an ở trong cung tới bây giờ. Tuy rằng địa vị của nàng có hơi thấp, nhưng dù sao thì vẫn còn ở trong cung này không phải sao? Mấy năm nay nhờ Nhị hoàng tử, nàng sống cũng thoải mái hơn với những quý nhân cùng cấp bậc.
Đương nhiên, tuy rằng sau này Nhị hoàng tử không thể được Hạ Hàn thu nhận như nàng mong muốn, nhưng cũng không nhìn ra nàng có gì bất mãn. Vẫn cung kính với Hạ Hàn như cũ, hành vi việc làm cũng biết tình, biết điều.
Ninh quý nhân bị Hạ Hàn đột nhiên lên tiếng gọi, cũng không hoảng hốt, từ từ đứng dậy cười nói: “Hồi bẩm điện hạ, Nhị hoàng tử gần đây rất khỏe, hôm qua còn nhắc tới điện hạ đấy.”
“Quả thực đã lâu lắm rồi không gặp nó.” Hạ Hàn cũng cời nói: “Vân Cẩm, lát nữa mang bánh quy xốp vừa được đưa tới hôm nay cho Ninh quý nhân, bản cung nhớ Nhị hoàng tử rất thích vị này.”
Ninh quý nhân vội vàng vui mừng tạ ơn, “Thần thiếp thay Nhị hoàng tử tạ ơn điện hạ.”
Ninh quý nhân ngồi xuống ghế, cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ như có như không bên cạnh, tâm tình càng thêm thoải mái.
Thân phận của nàng quả thật không tính là cao, phụ thân nàng là một quan huyện nho nhỏ ở địa phương. Vốn không có chí hướng gì lớn, rất nhiều chuyện cũng không thể nhìn thấu. Bản thân thông minh, cũng khéo về kết bạn, những ngày tháng trong cung cũng coi như không tồi.
Đời này của nàng, không cầu gì nhiều, chỉ mong Nhị hoàng tử bình an, tương lai làm một vương gia thanh nhàn không vướng bận. Không nói có thể được như Dụ vương bây giờ, nhưng ít nhất cũng được vinh hoa phú quý, cả đời thông thuận.
Năm đó Tiêu quý phi cưỡng ép lấy đi Nhị hoàng tử, ban đầu, nàng cũng chỉ lo lắng Nhị hoàng tử sẽ bị cuốn vào tranh đoạt quyền thế của Tiêu gia, thực ra lại không oán hận gì. Nhưng mà nàng không ngờ rằng, Nhị hoàng tử chỉ tới Hoa Cảnh Điện mấy tháng, lại truyền tới tin tức bệnh tình nguy kịch.
Lúc này nàng mới như bị đánh một đòn vào đầu. Tiêu quý phi còn chưa có con, đã đối xử với Nhị hoàng tử như thế. Nếu như sau này có con rồi, sẽ đẩy Nhị hoàng tử tới nước nào?
Đoạn thời gian ấy Ninh quý nhân gần như khóc tới cạn khô nước mắt. Cũng may Hoàng thượng nhân từ, cuối cùng trả Nhị hoàng tử lại cho nàng. Đến nước này, nàng đương nhiên cũng bất mãn với Tiêu Thái hậu và Tiêu quý phi.
Cũng kể từ lúc đó, nàng mới biết bản thân mình ngây thơ tới mức nào. Không có quyền thế, ở trong cung này, cho dù nàng không chủ động gây sự, cũng đừng mơ tưởng có thể bình an cả đời.
Nhưng cho dù hiểu được thì có thể làm thế nào? Thân phận mình thấp kém, phụ thân cũng chỉ là một quan nhỏ thất phẩm, bình thường cũng chỉ có thể cung kính, thuận theo Tiêu quý phi và Tiêu Thái hậu, không dám phản kháng.
Sau này nhìn thấy Đức phi đột nhiên được sủng ái, thế lực của Trấn Quốc Công vùng lên, nàng biết được đây chính là cơ hội của mình. Chẳng qua cơ hội cũng có nguy hiểm, chỉ xem bản thân nàng có dám thử hay không.
Cuối cùng kết quả chứng minh, nàng đi nước cờ này rất được. Tuy rằng cuối cùng Nhị hoàng tử không thể vào Hoa Cảnh Điện, nhưng tốt xấu gì bản thân vẫn bán được một mối nhân tình. Vẫn luôn có quan hệ tốt với Hoa Anh Điện, coi như ngay từ đầu đã bị xếp vào phe Đức phi, công khai đối đầu với Thái hậu và Tiêu quý phi.
Sau này cho dù thế nào, chỉ cần không xảy ra chuyện gì đặc biệt ngoài ý muốn, bản thân nàng và Nhị hoàng tử, chắc chắn có thể được Hoàng hậu che chở. Cho dù Tiêu quý phi muốn gây bất lợi cho Nhị hoàng tử của nàng, cũng phải qua cửa của Hoàng hậu trước đã.
Tâm tư này của Ninh quý nhân, Hạ Hàn đương nhiên đã sáng tỏ ngay từ đầu. Quan hệ trong cung này, đâu chỉ đơn thuần là yêu ghét, chỉ có hưởng lợi và bất hòa với đối phương. Huống hồ cũng chính vì nàng có mưu cầu, cho nên mới càng thêm yên tâm tin cậy.
Nữ tử vừa thông minh lại hiểu chuyện, thông minh nhất ở chỗ nàng vĩnh viết biết được bản thân mình nên làm gì, tuyệt đối không thể làm gì. Phân rõ giới hạn, lại giỏi xã giao. Thật ra Hạ Hàn cũng vui vẻ qua lại với nàng.
Cân nhắc hơn một chút, chưa biết chừng nàng còn có thể giúp y xử lý một số việc vặt trong cung.
Hàn huyên với Ninh quý nhân xong, Hạ Hàn lại đảo mắt nhìn tới mấy vị ngồi cuối cùng.
“Tô chiêu nghi, Trương chiêu nghi và Tiêu chiêu nghi, ba ngươi tiến cung muộn nhất, mấy ngày nay đã quen chưa?”
Ba người bị nhắc tới cũng vội vàng đứng dậy hành lễ, Tô chiêu nghi kính cẩn trả lời: “Phiền điện hạ quan tâm, trong cung rất tốt, thần thiếp cũng đã quen rồi ạ.”
Hạ Hàn nghe vậy cũng không nói gì nhiều, nói chuyện cũng nói xong rồi, cuối cùng cũng có thể đuổi người đi, “Quen là tốt rồi. Thôi được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, đều về cả đi.”
Ba chiêu nghi vừa bị gọi đứng dậy nháy mắt sửng sốt. Còn chưa nói ra những câu trả lời đã chuẩn bị để thể hiện mình hiểu quy củ, biết cung kính, Hoàng hậu đã bỏ qua các nàng. Cảm thấy Hoàng hậu đúng là chỉ thuận tiện hỏi mà thôi.
Phi tần phía dưới liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng các nàng cũng chưa từng bái kiến Hoàng hậu khác. Nhưng lần đầu tiên tân hậu được các phi tần hành lễ, tổng cộng còn chưa nói quá mười câu, thời gian tính lại cũng chưa tới nửa canh giờ?
Quả nhiên là Hoàng hậu sinh ra từ nhà võ tướng? Nhưng hình như chuyện này cũng có phần dứt khoát?
Nhưng tuy rằng mọi người ngờ vực, cũng nào có ái dám nói gì sao?
Hoàng hậu đã cho lui rồi, mọi người cũng chỉ đành đứng dậy khom người cáo lui, “Vâng, thần thiếp cáo lui.”
Hạ Hàn ra khỏi tiền điện, luôn cảm thấy bản thân mình chỉ ngồi ở đó một chút mà còn mệt hơn luyện võ một ngày. Trên người dường như cũng dính đủ loại hương son phấn.
Thoáng do dự một chút, y vẫn quay lại tẩm điện thay quần áo. Dù sao Hoàng thượng vẫn còn đang đi dạo ở Ngự Hoa Viên, chỉ tốn thêm chút thời gian chắc cũng không vấn đề gì.
Lúc này, Triệu Thần Hi đúng là đang nhàn rỗi đi dạo trong Ngự Hoa Viên. Bình thường hắn bận rộn sự vụ, thời gian có thể an tâm đi dạo vườn hoa quả thực không nhiều.
Hôm nay ra ngoài cũng không mang theo nhiều cung nhân, chỉ để Liên Cẩn đi theo, tùy ý dạo chơi ở Ngự Hoa Viên rộng lớn.
Mùi hương mai vàng thoang thoảng nơi đầu mũi, Triệu Thần Hi đang ngẩng đầu nhìn đóa hoa vàng nhạt tươi tươi tốt. Trong long thầm tính phải đợi Hạ Hàn ở bên kia bao lâu nữa.
Còn chưa dự đoán được đại khái thời gian, con đường mòn bên cạnh bị hoa mai che khuất đột nhiên truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng. Triệu Thần Hi nhíu mày, chưa kịp nói gì đã thấy một thiếu nữ trẻ tuổi đi vòng từ trong ra.
“A!” Thiếu nữ nhìn thấy Triệu Thần Hi, cũng giật mình.
Sau khi nhìn rõ người trước mặt là ai, nàng vội vàng thất thố lùi về sau hai bước, cúi người trước Triệu Thần Hi, “Nguyệt Kỳ, bái, bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng thánh an.”
Có lẽ là vì bị dọa rồi, động tác của Tiêu Nguyệt Kỳ kích động, trâm cài ngọc trên đầu bị móc vào trên nhánh hoa mai. Trâm cài ngọc không chắc, thuận thế rơi xuống mặt đất.
Một âm thanh trong trẻo vang lên, dây bạc xuyên chuỗi trân châu đứt ra, từng viên viên trân châu mượt mà lăn “lạch cạch” trên đường mòn, cuối cùng khẽ va vào bên chân Triệu Thần Hi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT