Nếu nói về chuyện
bị ma quỷ trêu đùa thì trên đời này không thiếu gì. Nhưng rơi vào tình huống
như ông tôi đang gặp phải thì quả là nghiêm trọng. không biết dạo gần đây, ông
bà đã làm gì mà khiến bản thân lâm phải cớ sự như vầy. Chúng nó ám liên miên
đến nay cũng gần 1 tuần rồi. Đêm nào ông bà cũng không được yên giấc. Mà gia
tiên, tiền tổ cũng chả thấy báo mộng gì. Nhìn dãy tre cao sừng sừng trải dài
phía trước mặt, bất giác trong lòng ông dấy lên nỗi bất an. Ông lại nghĩ đến bà
và các con. Giờ này chắc gia đình ông đang yên giấc trên giường. Chỉ cần họ
được ngủ những giấc bình yên không mộng mị hay lo lắng gì là ông yên tâm rồi.
Về phần ông, ông
luôn tin vào kinh nghiệm lăn lộn trên chiến trường từ thời trai trẻ, không gì
có thể quật ngã được tinh thần bất khuất của người lính. Và ông tin, bây giờ
cũng chính là lúc dùng chúng để đối mặt với những điều ma quái đang ẩn nấp.
Lúc này có lẽ đã
nửa đêm, người ta thường nói nôm na là “ cực âm “, thời điểm mà âm khí phát lên
mạnh nhất trong ngày, có thể lấn át được dương khí. Nhất là những nơi lạnh lẽo,
vắng vẻ, âm u, rậm rạp...thì chúng lại càng vượng hơn nữa.
Ông tôi lúc bấy giờ
đã đến rất gần dãy tre, chỉ còn cách khoảng chục mét nữa. Dãy tre này khá dài,
chạy từ phía gần chân cầu ăn vào lối nhà tôi, xiên xiên về hướng tây nam. Phần
cuối dãy tre che khuất con sông nhỏ chạy qua. Nhờ ánh đèn pin chiếu vào, ông
tôi nhận ra được mặt sông loang loáng ở phía sau dãy tre một đoạn.
Ông chỉ lướt qua nó
một lượt rồi chú tâm vào tìm kiếm vị trí của ông V béo ngay. Ánh đèn pin của
ông ta giờ này đã tối hơn, nhợt nhạt như bị màn đêm vô tận nuốt mất. Có lẽ, pin
đã yếu rồi. Liếc nhìn cây đèn trên tay, ông thầm chửi rủa trong bụng. Đèn của
ông cũng đã có biểu hiện yếu pin, ánh sáng chiếu ra yếu ớt hơn hẳn ban nãy.
Cũng phải thôi, lang thang trên cánh đồng chắc cũng độ ba tiếng rồi. Kiểu này
phải nhanh lên, nếu còn dây dưa, sợ là đêm nay không ra được khỏi cánh đồng
này...
Trong đêm tối trời,
có bóng dáng một ông lão đang tất tả khom người, luồn lách qua những bụi rậm,
cỏ dại, soi đèn như tìm kiếm gì đó trên cánh đồng mênh mông. Ngoài kia, nơi con
sông nhỏ chảy im lìm, hai bên bờ heo hút và thâm u. Mặt sông phẳng lặng, nào ai
thấy được ẩn sâu trong lòng nó là những đợt sóng ngầm đang lặng lẽ cuộn về
xuôi. Đêm hè nhưng không trăng không sao, chúng đã bị những áng mây đen xì vần
vũ trên bầu trời che khuất, báo hiệu một đợt mưa sắp đổ tới chỉ nay mai.
Ở một phía không
xa, chợt có bóng hình chập chờn như sương sa ẩn hiện, bay là là dọc bờ con sông
nhỏ, đến cuối dãy tre thì dừng lại, đứng yên giây lát, rồi từ từ xoay cái đầu
nhìn về phía bờ tre, sau đó rú lên một tràng thảm thiết, bi ai lại xen lẫn cả
sự dè chừng, sợ hãi rồi vọt cái, nhảy ùm xuống nước. Chỉ thấy giữa mặt sông
tung toé những bọt nước trắng xoá bắn lên, sóng dập dềnh chao đảo một lúc rồi
lặng dần.
Cùng lúc đó, ông
tôi đang đứng trước dãy tre cao lớn, lòng không khỏi cảm thấy rợn ngợp, chiếu
đèn lên trên cao ngửa cổ nhìn, chỉ thấy những thân tre tầng tầng lớp lớp, mọc
xen kẽ nhau, cao vun vút, che lấp một khoảng trời. Luỹ tre đứng im như bức
tường thành sừng sững trong đêm tối, như che giấu những con mắt đang ẩn náu
quanh đây. Ông tôi không để sự vật nhìn thấy ảnh hưởng đến tâm lý quá lâu,
nhanh chóng dời ánh đèn xuống phía đường đi, lần mò tìm kiếm ánh đèn yếu ớt
phát ra từ chỗ ông V béo.
Đang mải miết đảo
quanh quan sát thì bất ngờ ông nghe một tiếng thét đanh gọn rít lên, the thé
đến chói tai dội tới, tiếp đến là một tiếng “ tùm “ vọng lại. Âm thanh tựa như
khi có người nhảy từ trên bờ xuống một con sông nào đó. Ông giật mình dừng lại,
vội lia đèn ra phía con sông. Nhưng cái đèn vô dụng sắp hết pin, nên ông không
nhìn rõ đc cái gì cả. Chỉ thấy mặt sông sóng sánh, dập dềnh đôi chút, bụng bảo
dạ là con cá quẫy nước rồi thu đèn về. Nhưng tất nhiên, ông cũng biết rằng sông
nước thì lúc nào cũng có âm hồn vất vưởng, chỉ là cố gạt suy nghĩ đó ra khỏi
đầu mà thôi.
Đi dọc theo bờ tre
lát nữa, đã thấy có ánh sáng nhợt nhát hắt ra len lỏi giữa một khóm tre già phía
cuối dãy, ông tôi tất tả, vội vàng bước nhanh đến, miệng gọi tên ông béo. Ra
đến nơi, phía ngoài mấy khóm tre mọc tụm lại che lấp chỗ ông béo là cây gậy tre
ông đó dùng khi soi ếch ban nãy.
“ Sao lão này lại
quăng cả gậy ra đây thế này?”
ông tôi cau mày tự vấn, sau đó bước lên mấy
bước, soi đèn vào sâu mấy khóm tre, thì bất giác ông ngớ người ra, bộ dạng có
phần hơi thất kinh. Đập vào mắt ông là cảnh tượng ghê người và hết sức cổ quái.
Sâu phía trong mấy bụi tre, lộ ra một khoảng đất trống nho nhỏ, ông V béo đang
ngồi gục, đầu nghoẹo sang một bên, lưng tựa vào gốc tre, sắc mặt tím tái, quai
hàm bạnh ra. Một chân co một chân duỗi, lớp đất đỏ dưới chân thì hỗn độn, tung
toé, hai tay buông thòng ra hai bên. Ánh mắt có vẻ không tỉnh táo, không nhắm
hẳn mà mở lờ đờ, miệng lấm lem bùn và những miếng sơ dừa già trồi ra khỏi
khoang miệng đang há to.
Bên cạnh ông ta, có
một quả dừa già rụng từ lâu nay đã khô lại, phần vỏ tróc ra nham nhở, cũng có
cả vết cào cấu của vật gì sắc lẻm. Nhưng hơn hết, thứ khiến ông tôi đứng khựng
lại, trợn mắt nhìn, không dám cất tiếng gọi ông V cũng như tiến tới lay ông đó
dậy chính là thứ đang vắt qua cổ ông béo. Là một con rắn. Ông tôi hơi thất
kinh, sợ nhúc nhích chút thôi sẽ kinh động tới con vật, bèn đứng yên rọi đèn
vào mắt nó. Con rắn dài tầm tám, chín phân, toàn thân màu xám xem lẫn những xọc
màu nâu, đầu nhỏ tương đối và có hình bầu dục, đuôi ngắn. Cái lưỡi dài và mảnh
của nó không ngừng thè ra rồi lại thụt vào như thám thính, hai con mắt tròn đen
láy như hạt đỗ thì lại như bất động.
Theo những gì vừa
quan sát được, ông tôi nhận định nó là một con rắn nước. Loại này thì không
độc, nhưng làm sao để nó bò khỏi người ông V mà không để lại một vết cắn nào
vẫn là tốt nhất. Mà cũng chẳng biết là ông ta đã bị con rắn tợp cho nhát nào
chưa nữa!. Ông tôi đảo mắt xung quanh xem có vật gì gỡ con rắn ra không, thì
thấy cái giỏ tre đựng ếch của ông ta đang nằm lăn lóc ở một góc. Nắp giỏ vẫn
còn nguyên vẹn, không bị bung ra, nên lũ ếch chắc vẫn còn trong ấy.
Ông tôi bèn chầm
chậm cúi người, đưa tay cầm cây gậy tre ra khều cái giỏ lại, mở nắp lôi ra một
con ếch. Con ếch giơ chân quẫy đạp, còn sống nguyên, cổ họng phập phồng kêu lên
oàm oạp, ông tôi xách cẳng nó vứt nhẹ ra chỗ ông V. Con ếch liền nhảy chồm chồm
mấy bước. Chuyển động đó đã thu hút sự chú ý của con rắn nước, ngay lập tức
phản xạ. Nó nhanh chóng rời cái cổ ngấn thịt của ông V nhằm hướng con mồi trườn
đến một cách nhẹ nhàng. Chỉ một cú đớp chuẩn xác, con ếch đã nằm trong miệng
con rắn, nó liền tha con ếch bò đi, tìm một chỗ yên tĩnh để xử lý con mồi.
Lúc này ông tôi mới
thở phào một cái, nhẹ cả người, giờ thì rảnh tay, chạy vào xem xét tình trạng
ông hàng xóm. không hiểu ông ta đã gặp phải chuyện gì mà người mềm nhũn ra,
thần trí không còn tỉnh táo, hai mắt mở lờ đờ đảo qua đảo lại dưới lớp mi.
Miệng ú ớ đứt quãng do bị đống sơ dừa khô khốc chặn lại. Ông tôi liền móc thứ
đó ra khỏi miệng ông V, tay vỗ vỗ vào hai má ông ta, nhưng chẳng ăn thua. Ông V
béo dường như không nghe thấy tiếng gọi của ông tôi, cứ líu ngíu nói gì đó nơi
cổ họng:
“ không ăn đâu...
không... không ăn...!”.
Lay và gọi một hồi
chẳng có tác dụng gì, ông tôi lúc này mới chợt dừng lại giơ bàn tay ra nhìn.
Xác cỏ ban nãy đã rơi gần hết, ông lại vội kéo áo, quần mình lên dòm xem còn
vương lại chút nào không. Sau đó, gỡ chúng ra bỏ vào lòng bàn tay, vê tròn lại
rồi nhét vào một lỗ mũi của ông béo. Ông hàng xóm hít thở một lúc, lồng ngực
phập phồng rồi bắt đầu có dấu hiệu hồi tỉnh. Hai cánh tay khẽ giật giật mấy
cái, đầu lắc lư, còn đôi mắt thì nhắm tịt lại. Ông ta rên ra vài tiếng rồi từ
từ mở mắt ra, ánh mắt thất thần nhìn trân trân về phía trước. Còn đọng lại nơi
đáy mắt tối sầm hằn lên những vằn đỏ ngang dọc là sự hoảng loạn, kinh ngạc chưa
kịp tan biến đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT