Nói thì lâu nhưng
mọi thứ xảy ra nhanh lắm. Ông tôi lúc này đang tất tả nhắm hướng có ánh sáng
đèn mà đi. Trong bụng thầm mong ông V béo vẫn bình an vô sự, chỉ là lội ra chỗ
rặng tre mò ếch trong lúc ông không để ý mà thôi.
“ Khéo mò phải rắn
rết rồi không chừng!”
Ông tôi nghĩ ngợi. Từ lúc thoát khỏi sự bám
đuổi của hai con vật ma quái và nhìn thấy ánh sáng, ông tôi đi cũng chừng được
10 phút rồi. Chạy một hồi cộng thêm bờ ruộng chập trùng, mấp mô khó đi, hai
chân ông lúc này đã có dấu hiệu mỏi. Cả người bắt đầu thấm mệt, mồ hôi không
ngừng thi nhau đổ ra như tắm. Giữa ban bề đêm tối tự nhiên cảm thấy lạnh lẽo,
cô quạnh cho dù đang là mùa hè.
Sau khi dừng lại chống hai tay lên đầu gối thở
dốc và nghỉ một lát cho đỡ mệt, ông tôi mới ngẩng đầu lên rọi đèn pin quan sát,
miệng lẩm bẩm:
“ sao đi mãi vẫn
chưa tới là thế quái nào???!”.
Bấy giờ, ông mới
chợt ngớ ra là có gì đó không đúng!. Giả dụ từ vị trí ông gặp hai con mèo ban
nãy đến phía có bụi tre là tầm cỡ hai, ba trăm mét và đi tắt đường đồng lại thì
giờ phải ra đến nơi rồi mới đúng, huống hồ, ông còn vừa đi vừa chạy. vậy mà,
mỗi khi ông rọi đèn pin ra hướng có ánh sáng hắt lên để định vị đường đi, thì
lúc nào cũng là một quãng khoảng hai, ba trăm mét như vậy. không xa hơn cũng
không gần hơn. Nghĩ thế nên ông cảm thấy khá bối rối, mặt đanh lại, rà soát trí
nhớ xem mình đã đi như thế nào. Rõ ràng, ông đã cố chọn con đường thẳng nhất
dẫn đến phía bụi tre, vậy mà giờ ngẫm lại, cứ như thể, ông chưa hề di chuyển
một mét nào vậy!.
Chưa biết lý giải
làm sao cho đúng, ông tôi đành chiếu đèn ra xung quanh xem xét. Rọi về phía
rặng tre, vẫn thấy có ánh sáng thấp thoáng ở một quãng xa như thế. Lúc này ông
tôi bụng bảo dạ là lại bị ma che mắt, quỷ đưa đường nữa rồi. Nhưng quan trọng,
đâu là thực đâu là ảo?. Ánh sáng kia hay là quãng đường ông đang đi???. Có khi
nào, tất cả đều là ảo giác của ông hết hay không?!. Ý nghĩ đó khiến ông tôi
xuống tinh thần thấy rõ, ngồi bệt xuống đám cỏ ven bờ ruộng. Sau lưng thỉnh
thoảng thổi tới một cơn gió heo hút, lạnh lẽo.
Một mình giữa chốn
đồng không mông quạnh nửa đêm nửa hôm như thế này, cho dù là người cứng rắn
nhất, cũng không tránh khỏi cảm giác lạc lõng và bị cô lập. Ông lại nhớ đến
những ngày tháng chiến tranh gian khổ, cái chết luôn thường trực như hơi thở,
phải giành giật và chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Tình cảnh ông tôi đang
lâm vào lúc bấy giờ, chẳng khác nào một người lính đơn phương chiến đấu với bọn
địch đang vây bủa ngoài kia. Nhưng tình huống đó lại cho người ta cảm giác quả
cảm và bi hùng. Còn lúc này, ông lại thấy bản thân như đang rơi vào sự bỡn cợt,
trêu đùa của một thế lực kì bí nào đó, mà nguồn cơn của nó là gì thì ông không
tài nào đoán được, cũng chẳng hề biết chúng có mục đích gì hay không.
Ngồi ngẫm nghĩ giây
lát, cơ thể cũng đã hồi phục mấy phần, ông tặc lưỡi chống tay đứng dậy, quyết
định đi thử lần nữa xem sao, biết đâu do ông đi sai đường, tưởng đường thẳng
nhưng trời quá tối nên đi lộn đường vòng. Đường đồng cũng như những đường ngang
dọc trên một bàn cờ vậy. Đều cắt và nối với nhau, đôi khi cũng có lối cụt là bờ
tre, con sông hay rạch nước chắn ngang. Cho nên, cũng không loại trừ khả năng
ông đi nhầm đường. Lúc này, nơi ông tôi đang đứng là trong một ruộng lúa vàng
ươm, đang mùa thu hoạch, nhà người ta đã gặt được một phần rồi.
Trên mép bờ chất
đầy xác lúa, ở gần giữa ruộng có cắm một con bù nhìn đứng xiêu vẹo. Nó được hoá
trang sơ xài, là chiếc cọc gỗ bọc rơm rồi trùm cái áo phông trắng rách ra
ngoài, trên đầu còn đội thêm cái mũ cói. Chắc nó đã được cắm ở đây từ đầu mùa
vụ. Mới đầu rọi đến, ông tôi còn suýt thót tim, tưởng hồn ma nào đang bay phất
phơ phía đó. Tính toán xong xuôi, ông tôi mới quan sát khung cảnh xung quanh
thêm lần nữa, cố gắng ghi nhớ vào trong đầu. Lấy con bù nhìn làm dấu rồi tiếp
tục đật lật bước đi, hy vọng phen này sẽ không bị lạc nữa.
Nghĩ rằng đã tính
toán cẩn thận nên tinh thần ông tôi phấn chấn hơn đôi chút, đi cũng vì thế mà
nhanh hơn. Đi được một quãng tầm sáu, bảy phút trôi qua, ông vừa chiếu đèn về
phía bờ tre vừa nhìn lối đi, khi thu đèn về rọi dưới chân thì ngọn đèn quét qua
một vật gì trăng trắng, là là phía trên ngọn lúa. Lại là con bù nhìn ban
nãy!!!. Ông tôi sững người, đứng khựng lại trố mắt nhìn, cảm thấy bất lực hoàn
toàn. Trong đầu, những con đường nhỏ ngoằn nghoèo hiện lên chằng chịt rối rắm
như mê cung, khiến ông bất thần cảm thấy choáng váng.
Cùng lúc ấy, một
tiếng cười khanh khách khoái trá vọng đến, văng vẳng bên tai. Ông xoay người
nhìn khắp ban bề, không thể xác định được vị trí đang đứng cũng như nơi phát ra
tiếng cười dị hợm kia. Bốn bề chỉ đặc một màn đêm sâu thẳm bao trùm, hoà trộn
cùng tiếng cười quái đản như thách thức. Sự lạnh lẽo bủa vây từ bên ngoài xâm
chiếm vào cũng không thể lấn át được sự hoang mang, căng thẳng trong lòng ông
lúc bấy giờ.
Ông bực bội đưa tay
lên vuốt mặt, bất giác lại ngửi thấy một mùi quen quen... Chính là cái mùi cay
nồng, thơm hơi hắc ban nãy. Chúng sộc vào mũi, sau đó nhanh chóng khuyếch tán
vào khắp khoang miệng và đầu, len lỏi vào từng dây thần kinh. không hiểu sao,
sau khi ngửi thứ mùi ấy, đầu óc ông tôi hơi chếnh choáng giây lát rồi như bừng
tỉnh, các giác quan nhạy bén và tỉnh táo đến lạ thường. Toàn thân dễ chịu,
khoan khoái, sự mệt nhọc cũng bay biến đi đâu mất.
Đứng săm soi bàn
tay ltôi luốc dính đầy vụn cỏ lát lát, lúc này ông tôi mới ngẩng mặt nhìn lên.
Vẫn khu ruộng ấy, con bù nhìn ấy, nhưng thấp thoáng phía sau nó một quãng không
xa, một khối màu ghi tối nhờ nhờ hiện ra, chính là rặng tre, còn có tia sáng mờ
nhạt gần lối ấy. Ông tôi mở to mắt, không chút chần chừ, lật đật bước nhanh về
phía trước, không để ý rằng, tiếng cười ranh mãnh cũng đã im bặt tự bao giờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT