"Chẳng lẽ người này bị kẻ nào đánh lén chết?" Hàn Lập nhìn vết thương dưới bụng thi thể, trầm ngâm trong chốc lát, nghĩ như vậy.
Quá trình Mộc Duyên bị giết, hắn cũng không tìm được trong các mảnh trí nhớ đối phương, bất quá từ trong thần hồn người này lưu lại thì hắn cảm
nhận được sự oán hận của gã.
"Ồ "
Mắt Hàn Lập hiện lên một tia tinh quang, nhìn về phía góc ống tay áo Mộc Duyên, phất tay trảo hút tới.
Hai tay hắn xé "Xoẹt" một tiếng, ống tay áo lập tức bị xé ra, lộ ra một
khối tơ lụa màu trắng, phía trên tràn ngập rậm rạp chằng chịt chữ viết
cực nhỏ.
Tấm tơ lụa đó giống như vải vóc bình thường, nhưng che
giấu có chút xảo diệu, nếu không phải lúc này ống tay áo bị vết máu làm
ướt sũng, lộ ra một ít dấu vết, thì đúng là không phát hiện được.
Hàn Lập lập tức cầm tấm tơ lụa lên, xem xét một chút, trong nội tâm vui vẻ.
Những chữ nhỏ ghi chép này đúng là một môn bí thuật, chính là "Pháp Ngôn
Thiên Địa", mà lại rất tường tận, hẳn là bản chính, so với bản hắn tự
tìm hiểu ra trước đây khi nghe khẩu quyết từ tăng nhân tai to thì càng
thêm tinh diệu.
Hắn nhìn chữ nhỏ trước mắt giống như bị đói, càng xem càng kinh hãi.
Bản chính "Pháp Ngôn Thiên Địa" chính là một trong những bí thuật cao thâm
nhất của Chân Ngôn Môn, nghe nói tu luyện đến cảnh giới cao nhất có thể
mở miệng thành phép, hóa hư thành thật, một lời rung chuyển trời đất.
Đương nhiên muốn đạt tới loại uy năng trình độ này cần phải khổ tu tìm hiểu
trăm vạn năm, mà tối thiểu phải đạt tới Thái Ất Cảnh mới có thể thực
hiện, dùng tu vi Kim Tiên của Hàn Lập hiện nay khó khăn lắm cũng chỉ thi triển một ít Huyễn Thuật mà thôi.
Bất quá dù vậy, hư hư thực
thực, trong giả có thật, trong thật có giả, tại một số thời điểm sử dụng có thể đạt hiệu quả ngoài dự đoán, nhất là thời điểm bản thân thi triển Thời Gian Linh Vực, có thể làm đối thủ ngộ phán tình cảnh của mình.
Ý niệm trong đầu Hàn Lập nhanh chóng quay trở về, nhanh chóng xem hết nội dung trên tơ lụa, một mực ghi tạc trong đầu.
Vào thời khắc này, đoàn Thời gian đạo văn cuối cùng trên Chân Ngôn Bảo Luân cũng tắt đi.
Sau một hồi trời đất quay cuồng, thần niệm Hàn Lập rất nhanh về lại cơ thể của mình.
Hắn nhìn tinh bích trước mắt dần dần tiêu tán, tinh thần kích động, thật lâu không thể bình tĩnh.
Lần này thần hồn xuyên không lại để cho hắn thấy được không ít chuyện đã
phát sinh, biến cố Chân Ngôn Môn, Thời Gian Đạo Tổ cường đại... Một màn
này rõ mồn một, tựa như xảy ra chân thật ở trước mặt mình.
Tuy những chuyện này phát sinh đã lâu, nhưng cũng làm cho nội tâm Hàn Lập nhấc lên một hồi sóng biển ngập trời.
Trước đây bởi vì tu luyện Luyện Thần Thuật, kỳ thật hắn đã phạm vào kiêng kị
Thiên Đình nên bị giám sát tiên sứ Thiên Đình đuổi giết, hôm nay chính
mình tìm hiểu tu luyện Thời Gian Pháp Tắc, lại chạm đến nghịch lân một
vị đại nhân vật cấp bậc Đạo Tổ.
Tu vi thực lực của vị cường giả
Di La Tiên Tôn lớn như vậy, trước mặt Thời Gian Đạo Tổ lại không chịu
được một kích, huống chi hắn chỉ là một Kim Tiên nho nhỏ?
Chỉ sợ chỉ cần một ý niệm trong đầu đối phương là đã giết chết mình rồi.
Ngồi trong mật thất suy nghĩ liên tục, Hàn Lập chỉ có thể cười khổ một
tiếng, sau đó tạm thời gác việc này qua một bên, loại chuyện này suy
nghĩ nhiều cũng vô ích, việc chính trước mắt là tận khả năng tăng thực
lực lên, nghĩ biện pháp còn sống rời khỏi mảnh Man Hoang này rồi tính
sau.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập lật tay, một khối ngọc giản xuất hiện
trong lòng bàn tay, tiếp theo dán lên trên trán, ghi chép lại tâm đắc tu luyện và cảm ngộ trong trí nhớ Mộc Duyên cùng bản Pháp Ngôn Thiên Địa,
tạm gác lại sau này hẵng tìm hiểu.
Trong nháy mắt, lại ba tháng trôi qua.
Trong thời gian này Nặc Thanh Lân tới đây mấy lần, tạ lỗi với Hàn Lập, nói
bên trong Thú tộc xảy ra biến cố không nhỏ, có mấy tộc quần trọng yếu
đến nay vẫn chưa thể hội tụ lại, cho nên địa đồ hứa hẹn lúc trước sợ là
phải dời lại.
Những ngày qua Hàn Lập một mực tìm hiểu tâm đắc tu
luyện của Mộc Duyên, càng xem càng thấy thâm ảo, lại cùng tìm hiểu ba
môn công pháp Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, Huyễn Thần Bảo Điển, Thủy Diễn Tứ Thời Quyết, tuy rằng không tìm ra bí quyết kết hợp ba môn công pháp
này, nhưng lại tăng thêm không ít tâm đắc lĩnh ngộ đối với Thời Gian
Pháp Tắc, vừa vặn chỗ bế quan này cũng thanh tịnh, cho nên liền thuận
thế ở lại.
Trong mật thất, Hàn Lập khoanh chân ngồi, hai mắt nhắm nghiền, hai tay bấm niệm pháp quyết, chậm rãi vận chuyển khẩu quyết
công pháp Thủy Diễn Tứ Thời Quyết.
Theo trong miệng hắn lẩm bẩm,
từng sợi lưu quang kim sắc giống như gợn nước từ trên người hắn nổi lên, hội tụ lại trước người, ngưng tụ một chỗ tạo thành một quang đoàn kim
sắc.
Thời gian trôi qua từng chút, trong nháy mắt lại qua ngày thứ bảy.
Hàn Lập vẫn khoanh chân ngồi như trước, mười ngón tay không ngừng bấm pháp
quyết, quang đoàn kim sắc trong hư không trước người sáng ngời dị
thường, giống như một kim sắc hỏa cầu chiếu sáng rực.
Ở trung tâm quang cầu chợt lóe lên, chậm rãi hiện ra một cái bình ngọc kim sắc mơ hồ.
Bình này dưới thô trên mảnh, miệng bình sinh ra hai cái tai như loan nguyệt, tuy rằng cực kỳ mơ hồ, nhưng lại làm cho người ta một loại cảm giác
huyền ảo cực kỳ cổ xưa.
Bình ngọc vừa xuất hiện, kim quang bên cạnh lập tức hội tụ lại như bách xuyên nhập hải, dung nhập vào trong đó.
Trong nháy mắt, kim sắc quang cầu biến mất vô tung, chỉ còn lại một cái hư ảnh bình ngọc mơ hồ, lơ lửng bất động.
Hàn Lập mở to mắt, ánh mắt đảo qua trên hư ảnh bình ngọc, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, ngoài ra còn kinh ngạc.
Hắn cũng không định khổ tu Thủy Diễn Tứ Thời Quyết, chỉ là muốn thử tu
luyện một chút, cảm ngộ một ít ý cảnh công pháp này, không nghĩ tới
không cần tốn nhiều sức lại hoàn thành nội dung đệ nhất quyển, ngưng tụ
ra Quang Âm Tịnh Bình.
Căn cứ nội dung Thủy Diễn Tứ Thời Quyết,
muốn ngưng tụ ra Quang Âm Tịnh Bình này thì vô cùng khó khăn, cần phải
có thiên tư cực cao, có trình độ cảm ngộ nhất định với Thời Gian Pháp
Tắc, sau đó thông qua thời gian tu luyện thật dài mới có khả năng làm
được.
Tại sao mình chỉ tùy ý tu luyện lại được rồi?
Chẳng
lẽ là do mình đã tu luyện qua Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, trong cơ thể cũng đã sớm có nội tình Thời Gian Chi Lực? Hay là ba môn công pháp này có
liên hệ lẫn nhau?
Hàn Lập suy nghĩ một chút, sau đó không suy nghĩ nhiều nữa, đã như vậy, hắn dứt khoát tu luyện tiếp xem sao.
Trong miệng hắn tụng niệm chú ngữ cổ sơ, hai tay bấm niệm pháp quyết không ngừng.
Hai luồng kim quang vừa thô vừa to từ song chưởng hắn bay ra, vô số kim sắc phù văn ở trong đó nhảy lên, nhao nhao sáp nhập vào trong hư ảnh bình
ngọc.
Lập tức hư ảnh bình ngọc chuyển động chậm rãi, dần dần trở nên ngưng thực.
Thời gian trôi qua từng chút, không biết sau bao lâu, hư ảnh bình ngọc vốn
mơ hồ không rõ, dần trở nên có hình dáng hơi mờ, giống như một cái chai
lưu ly.
Hàn Lập thấy vậy, trong nội tâm vui vẻ, nội dung quyển hai lại thuận lợi tu thành.
Hắn hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục tu luyện quyển ba.
Như thế sau một tháng, một cái bình ngọc kim sắc lơ lửng trước người Hàn Lập, đúng là "Quang Âm Tịnh Bình".
Bình này nhỏ hơn một chút so với trước, bề ngoài thân bình hiện ra rất nhiều hoa văn tinh thần nhật nguyệt, giống như một bộ tinh đồ mênh mông.
Đến lúc này, nội dung quyển ba cũng đã tu luyện xong.
Hàn Lập nhìn bình ngọc trước người, nhắm mắt lại lần nữa, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Toàn thân hắn đại phóng kim quang, vô số quang điểm kim sắc chói mắt từ
trong hiển hiện ra, mặc dù ở giữa kim quang nhưng cũng dễ làm người khác chú ý.
Từng quang điểm kim sắc đều tản mát ra chấn động Thời Gian Pháp Tắc kinh người.
Theo Hàn Lập thi pháp, những quang điểm kim sắc này chậm rãi dung nhập vào
trong bình ngọc, trong bình lập tức hiện ra nguyên một đám quang điểm
kim sắc mảnh như hạt gạo.
Thời gian trôi qua từng ngày, bất tri bất giác đã qua hơn nửa năm.
Trên bình ngọc kim sắc tích đầy kim quang, giống như bên trong chứa đầy đom đóm kim sắc.
Hàn Lập khoanh chân ngồi, vẫn không nhúc nhích, toàn bộ cơ thể tựa như đắm
chìm trong một dòng sông kim sắc lăn tăn sóng ánh sáng, vô số quang điểm kim sắc từ trong dòng sông bay ra, tiếp tục hội tụ lại phía bên trong
thân bình.
Lúc này quang điểm kim sắc trong bình dường như đạt
đến cực hạn, bắt đầu cuồn cuộn, hội tụ lại một chỗ, hóa thành một đoàn
kim quang.
Kim quang lóe lên dung nhập vào bình ngọc kim sắc, một chỗ trong bình ngọc lập tức hiện ra một hoa văn kim sắc, thình lình
đúng là Thời Gian Đạo Văn.
Mà ở phía trên cái bình, đồng dạng cũng có năm đoàn Đạo văn.
Ô...ô...n...g!
Bình ngọc kim sắc rung lên ông ông, dường như đã xảy ra biến hoá gì đó.
Hàn Lập dừng pháp quyết lại, kim sắc lưu quang khắp bốn phía chui vào trong cơ thể hắn tựa như cự kình hấp thuỷ.
Tiếp theo hai tay hắn đột nhiên giơ lên, bình ngọc kim sắc trước người nhoáng một cái biến mất không thấy nữa.
Nội dung quyển bốn thâm thuý hơn nhiều so với ba quyển đầu, cần ngưng tụ
trọn vẹn sáu đoàn Thời Gian Đạo Văn, không nghĩ tới lại giống Chân Ngôn
Hóa Luân Kinh năm đó, dĩ nhiên là làm liền một mạch.
Hàn Lập đứng lên, thở ra một hơi, phất tay triệt hồi cấm chế trong động phủ, dạo bước đi tới bên cửa sổ ngoài động phủ.
Lúc này đang là đêm khuya, âm thanh tĩnh mịch, trăng sáng nhô lên cao, sao lốm đốm đầy trời.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua khắp nơi, một tay bấm niệm pháp quyết, một đạo pháp quyết đánh ra.
"Phần phật" một tiếng.
Trước cửa sổ loé sáng kim quang, từng điểm kim quang ngưng tụ lại thành một
bình ngọc kim sắc, sáu đoàn Thời Gian Đạo Văn trên bình ngọc dường như
nhận lấy kích thích, lập tức lóe lên.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ
chiếu nghiêng vào bên trong, lập tức có một ít điểm trắng thật nhỏ xuất
hiện, giống như một cỗ vô hình chi lực hấp dẫn xuống, hội tụ lại chỗ
miệng bình ngọc, lóe lên chui vào.
Hàn Lập thấy cảnh này, gật đầu khẽ.
Chỉ có điều bình ngọc hấp thu Nguyệt Hoa chi lực rất ít, dựa theo tốc độ
này, muốn ngưng tụ ra giọt nước thời gian chỉ sợ cần thời gian tương đối dài dòng buồn chán.
Vào thời khắc này, tiếng bước chân ngoài cửa vang lên, là Kim Đồng cưỡi Tỳ Hưu đi đến, chỉ thấy hai hàng lông mày
nhỏ của nàng nhăn lại, bộ dáng như lòng đầy tâm sự.
Tỳ Hưu dường
như cũng phát hiện tâm tình tiểu chủ nhân trên người không tốt, ngược
lại biểu hiện có chút trung thực, bốn bề yên tĩnh đi tới Hàn Lập bên
này.
"Kim Đồng, như thế nào, có tâm sự à?" Hàn Lập thu lại pháp quyết, quay người hỏi.
"Đại thúc, ta..." Thần sắc Kim Đồng có vẻ ngưng trọng, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì cứ nói, có ta ở đây, không cần lo lắng." Hàn Lập mỉm cười, mở miệng an ủi một câu.
"Ta cảm giác được một cỗ khí tức rất quen thuộc... Kỳ thật cũng không phải
rất quen thuộc, chính là cảm giác rất giống ta, tựa hồ rất giống... Cỗ
khí tức này, đang theo tới gần nơi đây." Kim Đồng nghe vậy, lúc này sắc
mặt mới hơi trì hoãn vài phần, nói ra.
"Khí tức rất giống ngươi, chẳng lẽ là..." Hàn Lập nghe vậy, lông mày khẽ nhướng lên, dường như nghĩ tới điều gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT