Dựa vào một phần ký ức hoàn chỉnh của người này thuật lại, mảnh tiên vực này có tên là “Hắc Thổ Tiên Vực”, có lãnh thổ lớn hơn Bắc Hàn Tiên Vực
không biết bao nhiêu lần. Mà Chân Ngôn Môn là đại tông bài danh đệ nhất
khu vực này, đã truyền thừa không biết bao nhiêu vạn năm, đệ tử nhiều vô kể, cực kỳ thịnh vượng.
Về thân thể mà hắn đang nhập vào có tên
là Mộc Diên, một trong ngũ đại trưởng lão của Chân Ngôn Môn, địa vị của y trong môn rất cao.
Mà vị tăng nhân tai to kia chính là Chân Ngôn Môn tông chủ Di La, cũng là sư tôn của Mộc Diên, tu vi đã đạt tới Đại
La Cảnh, đứng đầu quần tiên Hắc Thổ Tiên Vực, được xưng là Di La Tiên
Tôn.
Ngoài trừ Mộc Diên ra vị Di La Tiên Tôn này còn có bốn người đệ tử thân truyền, ngày trước Hàn Lập thông qua Chân Thực Chi Nhãn nhìn thấy một màn tăng nhân tai to giảng đạo, bốn người đứng lắng nghe còn
lại cũng là tứ đại trưởng lão khác của Chân Ngôn Môn.
Năm người này được chân truyền của Di La Tiên Tôn, tu vi rất cao, đều đạt tới Thái Ất Cảnh.
Di La Tiên Tôn tu vi thông thiên nhưng lại bị cự chưởng màu vàng kia một
kích giết chết, hiển nhiên chủ nhân cự chưởng có thực lực càng kinh
khủng, nhưng trong trí nhớ của Mộc Diên thân phận người này có chút mơ
hồ không rõ ràng, chỉ biết gã là một vị đại nhân vật của Thiên Đình.
Có thể giơ tay nhấc chân nghiền nát một tu sỹ Đại La là minh chứng rõ ràng nhất biểu hiện cho tu vi của người này.
“Đạo Tổ… Chẳng lẽ là Thời Gian Đạo Tổ?” Hàn Lập nghĩ đến đây, nội tâm chấn động mãnh liệt.
Từ tình cảnh vừa mới được tận mắt chứng kiến, rõ ràng Chân Ngôn Môn bị
người Thiên Đình vây đánh, mà nguyên nhân chính khiến Chân Ngôn Môn bị
hủy diệt là do vị “Thời Gian Đạo Tổ” kia đột ngột ra tay, một kích đánh
chết Di La Tiên Tôn.
Cũng không biết Chân Ngôn Môn hay vị Di La
Tiên Tôn kia đến tột cùng đắc tội Thiên Đình điều gì mà khiến Thiên Đình hưng sư động chúng như vậy, thậm chí còn có cả “Thời Gian Đạo Tổ” tham
gia nữa.
Thời Gian Pháp Tắc là một trong tam đại pháp tắc chí tôn của Tiên Giới, bản thân nó có lực lượng áp đảo gần như tất cả pháp tắc
còn lại, khả năng có thể tu luyện và lĩnh hội cũng khó khăn hơn nhiều so với các pháp tác khác. Vị Đạo Tổ một tay hủy diệt Chân Ngôn Môn này nếu thật sự là Thời Gian Đạo Tổ thì thực lực chỉ sợ là đại nhân vật đứng
đầu toàn bộ Tiên Giới.
Hàn Lập hít sâu một hơi, lấy lại bình
tĩnh, tiếp tục dò xét ký ức của Mộc Diên, muốn tìm thêm chút ít tin tức
liên quan tới Thiên Đình.
Dù sao trải qua hành trình ở Minh Hàn
Tiên Phủ, tự tay đánh chết Giám Sát Sứ Công Thâu Cửu thì bản thân hắn đã là địch nhân của Thiên Đình rồi. Mặc dù thực lực hiện tại của hắn không tính là gì so với Thiên Đình nhưng nếu nắm thêm được một ít tin tức,
gọi là biết người biết ta thì cũng có lợi ích không nhỏ.
Một lúc lâu sau, trong lòng Hàn Lập như có gió to sóng cả.
Mộc Diên là tu sỹ Thái Ất Cảnh, kiến thức và thông tin y nắm được quả nhiên không làm hắn thất vọng, trong mớ ký ức lộn xộn không trọn vẹn quả
nhiên có không ít việc liên quan đến Thiên Đình.
Thật ra trước
đây Hàn Lập cũng đã thử rất nhiều cách để tìm hiểu về Thiên Đình, mặc dù cũng có chút kết quả nhưng phần lớn chỉ là những tin đồn lưu truyền
rộng rãi bên ngoài, đối với hắn không có giá trị tham khảo.
Hàn Lập đang muốn cẩn thận suy xét, đột nhiên thần hồn lắc lư mãnh liệt khiến hắn có cảm giác hoa mắt chóng mặt.
“Có chuyện gì?”
Hắn thầm giật mình, ngừng việc dò xét ký ức lại thì cảm khác khó chịu này mới biến mất.
“Chẳng là là do thân thể này có tu vi viễn siêu so với mình….” Hàn Lập trầm ngâm một chút rồi tự lẩm bẩm nói.
Mộc Diên thật sự đã chết, nhục thân tuy bị Hàn Lập phụ thể nhưng những phần ký ức sót lại này vốn không thuộc về hắn, miễn cưỡng truy tìm tin tức
thật ra khá giống với việc sưu hồn.
Nói gì thì nói, Mộc Diên là
một tên tu sỹ Thái Ất Cảnh hàng thật giá thật, mặc dù lực lượng thần
thức của Hàn Lập viễn siêu đồng giai nhưng chuyện tu sỹ Kim Tiên thử sưu hồn tu sỹ Thái Ất là chuyện gần như không thể nào, nếu Mộc Diên chưa
vẫn lạc thì mọi chuyện chỉ sợ không đơn thuần chỉ là chấn động như vậy.
Suy nghĩ thông suốt điểm này, Hàn Lập bất đắc dĩ lắc đầu, yên lặng chờ thần hồn khôi phục, ánh mắt liếc nhìn bốn phía.
Giờ phút này thân thể đang hãm sâu trong lòng đất, bùn đất kề sát xung quanh, không dễ chịu chút nào.
Hàn Lập phất tay, một cỗ hoàng mang nhanh chóng tràn ra xung quanh.
Bùn đất bên cạnh như băng tuyết gặp lửa, tan chảy tạo ra một không gian trống trải rộng khoảng năm sáu trượng.
Hắn tìm một vị trí tương đối thoải mái, dựa lưng vào vách đất nghỉ ngơi.
Đạo văn trên Chân Ngôn Bảo Luân nối nhau ảm đạm, sau khi ba mươi mấy đoàn
lụi tắt thì thần hồn chi lực của Hàn Lập mới khôi phục được như lúc ban
đầu.
Hàn Lập nóng lòng vội vàng dò xét tiếp ký ức của Mộc Diên,
lượm nhặt mỗi nơi một tý rồi kết hợp lại, chẳng mấy chốc đã biết thêm
được một ít tin tức về Thiên Đình.
Thiên Đình là đại thế lực đệ
nhất Tiên Giới, thông qua hệ thống Tiên cung phân bố khắp nơi để khống
chế các mảnh Tiên Vực, thực lực cường đại không ai sánh bằng, trung tâm
của Thiên Đình đặt tại Trung Thổ Tiên Vực.
Trong toàn bộ thế lực
của Thiên Đình quả nhiên có một gã Thời Gian Đạo Tổ, chính là người có
thời gian tồn tại lâu nhất, có địa vị cao nhất trong các vị Đạo Tổ.
Xem đến đây, Hàn Lập lại cảm thấy thần hồn chập chờn không yên, đành phải đình chỉ dò xét.
“Vị Thời Gian Đạo Tổ này đến tột cùng là thần thánh phương nào…” Hàn Lập
lần nữa nghỉ ngơi, an dưỡng thần hồn, khẽ nhíu mày tự lẩm bẩm.
Có thể do hắn cũng tu luyện Thời Gian Pháp Tắc nên luôn tò mò đối với Thời Gian Đạo Tổ.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thêm mấy chục đoàn đoạn văn trên Chân Ngôn
Bảo Luân nữa đã tắt, thần hồn Hàn Lập mới khôi phục đã vội lao vào màn
ký ức của Mộc Diên.
Lần này sắc mặt của hắn dần nghiêm trọng, cuối cùng còn tỏ vẻ vô cùng căng thẳng.
Rốt cuộc hắn cũng đã tìm được chút ít tin tức liên quan đến trận đại chiến này.
Theo lý thuyết, có vị Di La Tiên Tôn cảnh giới Đại La tọa trấn thì Chân Ngôn Môn sẽ ngày càng phồn vinh hưng thịnh, vì dù sao ngoài trừ Đạo Tổ ra
không có người nào có thể ngăn cản y.
Nhưng đáng tiếc là Chân Ngôn Môn bị tiêu diệt nguyên do cũng chính từ Di La Tiên Tôn mà ra.
Di La Tiên Tôn cũng tu luyện Thời Gian Pháp Tắc, điều này đã chọc giận đến Thời Gian Đạo Tổ.
Còn nguyên nhân chọc đến vị Đạo Tổ tối cao này là một đại bí mật liên quan đến cả Tiên Giới.
Ba nghìn đại đạo tượng trưng cho các loại pháp tắc trong thiên địa mà
thành, cái gọi là một bầu trời không thể có hai mặt trời nghĩa là mỗi
một đại đạo, một phắc tắc đều chỉ có thể có một gã Đạo Tổ duy nhất tồn
tại. Nếu do hoàn cảnh nào đó mà xuất hiện một vị Đại La lĩnh hội được
pháp tắc cao siêu hơn cả Đạo Tổ thì sẽ liền thay thế vị Đạo Tổ đó đứng
đầu một đạo pháp tắc, còn quá trình diễn ra như thế nào, phát sinh thêm
điều gì thì tu sỹ Thái Ất Cảnh như Mộc Diên đương nhiên không thể biết
được.
Cũng bởi vì thế mà mỗi vị Đạo Tổ đều vô cùng chú ý đến các
tu sỹ tu luyện pháp tắc giống mình, nhất là những tu sỹ có tu vi Thái Ất Cảnh trở lên, trừ khi người đó nguyện cúi đầu dưới trướng, chịu sự
không chế, còn không thì tìm diệt để tránh hậu họa.
Tuy là như
thế nhưng từ xưa đến nay không phải chưa từng xảy ra chuyện một vài gã
Đạo Tổ bị thay thế, cũng có thể nói, bất cứ một vị Đạo Tổ nào đang tồn
tại cũng phải giẫm lên vị Đạo Tổ tu luyện cùng pháp tắc trước để đi lên.
Di La Tiên Tôn tu luyện Thời Gian Pháp Tắc tới cảnh giới Đại La vô hình
chung đã uy hiếp nghiêm trọng tới địa vị của Thời Gian Đạo Tổ, mặc dù cố gắng che dấu nhưng vẫn bị Thiên Đình phát hiện được, vì thế mới dẫn đến chuyện Thời Gian Đạo Tổ tự mình ra tay hủy diệt Chân Ngôn Môn.
Hàn Lập xem đến đây, nhíu mày.
Tu vi của hắn hiện tại đã đạt tới Kim Tiên Trung Kỳ, mặc dù khoảng cách
tới cảnh giới Thái Ất còn xa nhưng hắn chưa bao giờ có ý định chuyển
sang tu luyện loại pháp tắc khác, nếu vậy chẳng phải trước sau gì cũng
sẽ bị vị Thời Gian Đạo Tổ kia của Thiên Đình truy sát hay sao?
“Tu hành đại đạo, quả nhiên là chuyện nghịch thiên…” Thần sắc Hàn Lập thâm
trầm biến hóa một lúc lâu, sau đó đành khổ sở lẩm bẩm.
Khi tu sỹ
đã xác định tu luyện một loại pháp tắc nào đó thì Đạo Tổ của loại pháp
tắc này chính là trời, mà chỉ có cách nghịch thiên mà đi, phá cả ý trời
mới có thể chân chính tu thành chính quả.
Nhưng với thực lực hiện tại, hắn không là cái gì so với Thiên Đình.
Hàn Lập trầm ngâm một lát rồi kiên quyết bỏ qua không suy nghĩ thêm nữa, tiếp tục lục lọi tìm thêm những mảnh ký ức mới.
Hiện tại những phần ký ức rải rác của Mộc Diên đã bị hắn dò xét gần hết, chỉ còn lại một phần nhỏ.
Hàn Lập xem xét nốt những mảnh ký ức này, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Nó ghi lại nội dung tu luyện của Mộc Diên lúc sinh thời, người này cũng
giống như sư tôn, đều tu luyện Thời Gian Pháp Tắc, mặc dù hắn không tìm
thấy công pháp chủ tu nhưng lại thấy được không ít tâm đắc và kinh
nghiệm tu luyện.
Lâu nay Hàn Lập mò mẫm tu luyện Thời Gian Pháp
Tắc, đều phải tự mình tìm hiểu không dám hỏi ai, những phần ký ức này
rất có ích nên hắn cẩn thận xem kỹ từng tí một.
“Ồ” Xem xét một lát, hắn chợt ồ khẽ lên một tiếng.
Những kinh nghiệm tu luyện này dường như có quan hệ chặt chẽ với “Chân Ngôn
Hóa Luân Kinh”, “Huyễn Thần Bảo Điển” và “Thủy Diễn Tứ Thời Quyết “
Lúc trước hắn cũng đã cảm nhận được ba môn công pháp này có liên hệ với
nhau, nhưng đặc thù tu luyện lại khác nhau một trời một vực nên không có cách nào quy về một mối.
Nhưng từ những kinh nghiệm này hắn mơ hồ tìm ra được một ít bí quyết có thể kết hợp ba môn công pháp này.
“Chẳng lẽ “Chân Ngôn Hóa Luân Kinh” “Huyễn Thần Bảo Điển” và “Thủy Diễn Tứ
Thời Quyết” thực sự có có liên hệ với nhau hay sao…” Hàn Lập vừa nghĩ
trong lòng, vừa tiếp tục đọc ký ức, chẳng mấy chốc đã xem hết toàn bộ
những phần còn lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn Chân Ngôn Bảo Luân đang chầm chậm xoay trên không.
Thời Gian Đạo Văn trên đó đã tắt hơn phân nửa, chỉ còn lại mười mấy đoàn, thời gian thừa không còn mấy.
Với chừng này thời gian, muốn đi ra làm thêm cái gì cũng không đủ.
Hàn Lập vội xoay chuyển ảnh mắt nhìn trên thân thể Mộc Diên tìm trữ vật pháp khí.
Theo lẽ thường trong đó chắc chắn sẽ có công pháp mà Mộc Diên tu luyện, chỉ
cần tìm được môn công pháp này hắn sẽ có thể hy vọng chắp nối được ba
môn công pháp “Chân Ngôn Hóa Luân Kinh”, “Huyễn Thần Bảo Điển” và “Thủy
Diễn Tứ Thời Quyết “ lại với nhau.
Hắn nhướng mày, không thấy bóng dáng trữ vật pháp khí của Mộc Diên đâu.
“Có lẽ đã bị người hạ thủ giết Mộc Diên lấy đi rồi…” Hàn Lập nghĩ thầm trong lòng, có chút tiếc nuối.
Vừa nghĩ tới đây mảnh thần hồn ký ức còn sót lại của Mộc Diên chợt nổi lên
một sự phẫn nộ mãnh liệt, dường như hắn chết rất không cam lòng.
Hàn Lập cảm nhận được sự phẫn nộ này, đuôi lông mày nhảy lên, an ủi mấy câu mới khiến lửa giận nguôi ngoai một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT