Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã qua một tháng.
Trên không trung một mảng rừng rậm nguyên thủy có những đầu phi cầm khổng lồ bay
nhanh qua, phía trên lưng chúng chở từng người dị Tộc da xanh cổ dài
chui xuống tán rừng.
Lẫn trong đó có một tên Nhân Tộc nam tử trung niên, dung mạo hiền lành chất phác, có chút nổi bật giữa đám dị Tộc.
Nam tử này không phải ai khác, chính là Hàn Lập đang theo đội ngũ của Hướng Cảnh Tộc đi về lãnh thổ U Thần Tộc.
Thản Thập cưỡi một con nai màu đen phía sau lưng mọc lên hai cánh, Nặc Y
Phàm thì cưỡi một con tuyết ưng toàn thân lông trắng, cả hai nhanh chóng đáp xuống phía dưới một mảnh đất trống trải trong khu rừng.
Hàn
Lập ngồi trên một con voi màu xám lông dài, tai to như quạt đi cùng với
những Tộc nhân Hướng Cảnh Tộc khác, đi chậm hơn một chút cuối cùng cũng
hạ xuống mảnh đất kia.
Sau khi xuống tới nơi Hàn Lập liền liếc
nhìn bốn phía, hắn thấy trong rừng rậm vậy mà ẩn giấu những tòa kiến
trúc ở khắp nơi, mọc như nấm tại các tàng cây cổ thụ chọc trời, cùng
cảnh vật xung quanh hài hòa thành một thể.
Nhưng thời điểm này,
đại đa số đều bị tàn phá nặng nề, có nơi sập xuống một nửa, có nơi bị
san thành đất bằng, thi thể dị Tộc tán loạn khắp nơi.
Những người này đều là người lùn da xám, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn nhưng có chút
mập mạp, đầu khá lớn, ngũ quan gần giống với Nhân Tộc, mỗi tội mắt mũi
miệng đều ở cùng một chỗ, nhìn rất kỳ dị.
Ngoài ra còn có rất
nhiều thi thể Tộc nhân Hướng Cảnh Tộc và thi thể của các loài yêu thú
tán loạn bốn phía, đại đa số đều bị linh trùng cắn xé không còn nguyên
dạng, thê thảm khiến người khác không dám nhìn vào.
Sau khi lục
lọi khắp nơi một lượt, thần sắc đám người Hướng Cảnh Tộc trở nên cực kỳ
khó coi, trong mắt mỗi người đều có lửa giận bốc lên hừng hực.
Chẳng bao lâu sau Hàn Lập thấy Thản Thập từ đống kiến trúc đổ nát đi ra, trên tay ôm lấy thi thể một gã Hướng Cảnh Tộc đã cao tuổi, vẻ mặt không giấu được sự đau thương.
Hắn quan sát khuôn mặt thi thể kia một chút, phát hiện có nhiều nét giống với Thản Thập đến bảy tám phần liền hiểu
rõ chắc đây chính là phụ thân của y, thủ lĩnh Hướng Cảnh Tộc.
Nặc Y Phàm thấy vậy đi ra phía trước, ôm hai tay trước ngực, hướng về thi
thể trong tay Thản Thập thi lễ một cái, sau đó vỗ vỗ vai y, nói an ủi
mấy câu bằng ngôn ngữ Man Hoang.
Dọc theo đường đi, nhờ Tiểu Bạch truyền lại ngôn ngữ Man Hoang bây giờ Hàn Lập đã đại khái có thể nghe
được Nặc Y Phàm nói gì, có thể dịch là:”Người chết đã chết rồi, bớt đau
buồn đi.”
Thản Thập cố gắng trấn tĩnh lại, lấy từ trong ngực phụ
thân ra một ống xương trơn bóng như ngọc màu đen giơ lên cao, kêu lên
mấy tiếng bị thương. Tộc nhân Hướng Cảnh Tộc lập tức vây tròn quanh gã,
miệng cũng phát ra những âm thanh tương tự.
Nặc Y Phàm từ trong đám người đi ra, đến bên cạnh Hàn Lập.
“Phụ thân của Thản Thập chết trận, hắn sẽ trở thành thủ lĩnh mới của bộ
lạc.” Nàng chậm rãi nói ra, trong lời nói không giấu được sự mỏi mệt.
“Xem ra tình hình Thú Tộc các ngươi không ổn chút nào.” Hàn Lập đáp lời.
“Từ trận chiến vinh quang đánh bại Trùng Tộc mấy trăm vạn năm trước, Thú
Tộc chúng ta đã được trải qua quãng thời gian quá yên bình. Mặc dù vẫn
luôn phái người theo dõi động tĩnh bên Trùng Tộc nhưng lần này bọn chúng mưu đồ quá sâu, lại không có bất cứ dấu hiệu gì lạ nên đánh cho chúng
ta trở tay không kịp. Nhưng Chân Linh Chi Vương mà chúng ta cung phụng,
thực lực tuyệt đối cường đại hơn xa Trùng Linh của bọn chúng, chờ lúc
các bộ liên hợp lại, mời được chân thân của người thì cũng là khi Trùng
Tộc không còn đường sống.” Ngữ khí Nặc Y Phàm kiên định nói.
“Hi
vọng là vậy. Từ đây cho đến bộ lạc U Thần Tộc của các ngươi, còn bao
xa?” Hàn Lập cũng không quan tâm nhiều đến việc tranh đấu này, chuyển
sang vấn đề khác hỏi.
“Với tốc độ này, lâu nhất là ba tháng nữa chúng ta sẽ tới nơi.” Nặc Y Phàm suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Hàn Lập nghe vậy gật nhẹ đầu, không nói thêm gì nữa.
Tộc nhân Hướng Cảnh Tộc sau khi tiến hành một loại nghi thức đơn giản nhưng rất trang trọng liền thu lại đám thi thể vương vãi trên đất rồi nhanh
chóng lên đường.
Sau khi đi khỏi Khổng Linh Tộc, dường như đã
tiến vào lãnh thổ của Thú Tộc nên đám người đi nhanh hơn trước rất
nhiều, ngoài trừ vài chỗ phải cẩn thận tránh cường đại hung thú ra còn
không đều phi hành hết tốc lực.
Thời gian này, Hàn Lập vừa học
thêm Man Hoang ngôn ngữ từ Tiểu Bạch, một mặt yên lặng ghi nhớ địa hình
dọc đường đi, vẽ vào mảnh địa đồ chắp vá của bản thân.
Thật ra
cho đến bây giờ, những địa đồ hắn mua được ở Nguyên Hoang thành gần như
không có tác dụng, còn lộ tuyến Giao Tam đưa cho mặc dù khá hơn nhưng
không hề ghi chép lại khu vực mà hắn đang đi qua, chỉ có thể dùng làm
mốc để phán đoán đại khái phương hướng mà thôi.
Hai tháng rưỡi sau, Hàn Lập cùng đám người Hướng Cảnh Tộc cuối cùng đã vượt qua được khu rừng rậm rạp.
Thời gian qua mặc dù tộc nhân Hướng Cảnh Tộc khá quen thuộc đường đi, tránh
được nhiều chỗ có Chân Linh cường đại chiếm giữ mà không hiểu tại sao
vẫn bị Trùng Tộc từ nơi nào xuất hiện chặn giết mấy lần. Hàn Lập thì
chẳng bao giờ cần phải ra tay, giao cho Kim Đồng cùng Tiểu Bạch xử lý là đủ.
Qua mấy lần, tộc nhân Hướng Cảnh Tộc gần như không còn có
địch ý và đề phòng với Hàn Lập nữa, hắn cũng tranh thủ hỏi han được Nặc Y Phàm và Thản Thập một vài chuyện ở Man Hoang mà ít người biết tới.
Lúc này bọn hắn đã đi tới một hẻm núi vô cùng to lớn.
Nơi đây chính là lãnh thổ U Thần Tộc, Ám Tinh hạp cốc.
Mặc dù trước đó hắn đã biết U Thần Tộc là một trong những bộ lạc cường đại
nhất của Thú Tộc, nhưng khi đặt chân tới đây hắn vẫn bị choáng ngợp bởi
tình cảnh trước mắt.
Phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy những dãy núi
nguy nga kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm, giữa màu xanh mênh mông
xuất hiện một khe núi màu trắng vô cùng to lớn, giống như vết thương
trên thân cự thú, rộng đến giật mình.
Mà ngay lối vào hẻm núi màu trắng có một tòa quan ải to lớn không gì sánh được, phía trên lầu canh
san sát, tinh kỳ tung bay, quy mô không thua kém gì tòa thành khổng lồ.
Quan ải cao hơn vạn trượng, gần như cao bằng những dãy núi xung quanh, nó
không có cửa chính mà ở giữa thành mở ra ba cửa lớn cao hơn sáu nghìn
trượng, giữa mỗi cửa có hàng rào kim loại màu đen ngăn lại.
Một
dòng thác với sức nước khủng khiếp xuyên qua cửa ầm ầm đổ xuống, nước
sông đục ngầu màu xanh cuồn cuộn từ trong tuôn ầm vang rung chuyển cả
góc trời.
Đến chân thành Nặc Y Phàm liền cởi bỏ trường bào màu
xám trên người xuống, lộ ra thân hình mềm mại xinh đẹp, hơn nữa y phục
nàng mặc có chút mỏng manh khiến đám nam tử Hướng Cảnh Tộc khí huyết bốc lên, nhưng lại không dám vô lễ nhìn lâu.
Hàn Lập cũng quan sát
một chút, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, trước đó do có trường bào
màu xám không biết làm bằng chất liệu gì ngăn cách nên hắn không nhìn rõ khí tức trên người Nặc Y Phàm, bây giờ mới biết nàng ta cũng đã có tu
vi Chân Tiên Hậu Kỳ.
Xem ra ở khu Man Hoang này tuy rời xa với
Tiên Vực nhưng cũng có kỹ thuật luyện khí đặc biệt, mà chắc cũng chỉ có
những đại tộc mới có thể bồi dưỡng ra Luyện Khí Sư cấp này.
Hắn đang suy nghĩ thì có hơn mười đạo lưu quang từ trong tòa thành bay ra.
Những người này có hình dáng tương tự Nặc Y Phàm, da xanh lam, hai tai dài nhọn, đều là người U Thần Tộc.
Trong nhóm người có cả nam lẫn nữ, nam cao hơn một chút, làn da có một ít
đường vân khắc lên, thân hình tuy không cường tráng nhưng tướng mạo anh
tuấn bất phàm, dáng vẻ hơi âm nhu.
Người cầm đâu là một gã nam tử trung niên cầm trong tay thanh ngọc pháp trượng, dung mạo giống Nặc Y
Phàm tới chín phần, ánh mắt sắc sảo có thần, mái tóc dài màu xanh lam
buộc gọn phía sau lưng, mặc trường bào màu trắng đục, có vài phần khí
chất nho nhã.
“Y Phàm...” Chưa đi tới nơi, nam tử đã lớn tiếng gọi.
“Phụ thân!” Sắc mặt Nặc Y Phàm vui vẻ, nhanh chóng trả lời đồng thời chạy lên trước nghênh đón.
Đám người Hướng Cảnh Tộc và Hàn Lập thì dừng lại phía sau mà không vội vã đi lên theo.
Đến hôm nay Hàn Lập cũng đã hiểu được gần hết ngôn ngữ Man Hoang, nhưng
không mấy khi nói chuyện với ai nên lúc giao tiếp còn chưa trôi chảy.
“Đều do vi phu không tốt, khiến con cực khổ, đã về đến đây an toàn, tốt rồi, tốt rồi...” Nam tử U Thần Tộc nhẹ nhàng vỗ về con gái, thương yêu nói.
“Lần này do bản thân con muốn đi, không phải do người. Cũng may đã liên hiệp được các bộ lạc phương bắc, bọn họ đã quyết định sẽ tập kết tại Ám Tinh hạp cốc, chẳng mấy chốc sẽ tập trung được toàn bộ lực lượng của Thú Tộc chúng ta.” Nặc Y Phàm lắc đầu nói.
“Con làm tốt lắm, mười ngày
gần đây đã có một vài bộ lạc đã đến nơi. Nhưng theo tin tức của bọn họ
thì Hướng Cảnh Tộc và Khổng Linh Tộc đều bị tập kích. Con có gặp không?” Nam tử áo bào trắng gật nhẹ đầu, hỏi tiếp.
“Con đang ở Hướng
Cảnh Tộc thì bị các tộc Hôi Thiềm và Thanh Hạt hợp lực đánh tới, tộc
trưởng Hướng Cảnh Tộc dẫn người trốn tới Khổng Linh Tộc kéo theo phần
lớn truy binh, con với một nhóm tộc nhân Hướng Cảnh Tộc khác trốn về
phía Lộc Minh Chi Khâu nhưng vẫn bị bọn Hôi Thiềm đuổi kịp, may mắn gặp
vị Lệ tiền bối kia ra tay diệt sát truy binh Hôi Thiềm Tộc mới về được
tới đây.” Nặc Y Phàm trả lời, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập.
Nam tử mặc áo bào trắng nghe được không hỏi hoảng hốt, để con gái rơi vào hiểm cảnh, càng nghĩ càng hối hận.
Khi gã nghe được chính Hàn Lập ra tay diệt sát Hôi Thiềm Tộc liền quay sang nhìn, con ngươi không khỏi có chút co rụt lại.
“Nhân Tộc...”
Không chỉ mình gã, gần như tất cả tộc nhân U Thần Tộc khi nhìn thấy Hàn Lập đều tỏ thái độ giống nhau.
Bởi vì U Thần Tộc khá giống với Nhân Tộc nên Hàn Lập có thể nhận ra được,
đây là thái độ chán ghét từ sâu trong tâm khảm, cùng với sự cảnh giác
cao độ.
Nặc Y Phàm thấy thế, liền nói thêm: “Phụ thân! Cũng nhờ
Lệ tiền bối hộ tống dọc đường đi, chúng ta mới có thể bình yên về lại
Tộc.”
Nghe mấy lời này, thần sắc nam tử mới dịu xuống một chút, mang theo đám người bay tới trước mặt Hàn Lập.
“Đa tạ Lệ đạo hữu đã ra tay giúp đỡ Y Phàm, nếu đạo hữu muốn thù lao gì,
xin cứ nói.” Nam tử mặc áo trắng không dùng nghi lễ trong tộc mà hướng
Hàn Lập chắp tay, nói bằng ngôn ngữ Tiên Vực.
Hàn Lập nhíu mày, trong lòng cười lạnh.
Vị tộc trưởng U Thần Tộc này, muốn đem chút thù lao đưa cho hắn rồi đuổi khéo đi, cũng không có ý định cho hắn nhập cốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT