Mặc dù Hàn Lập nghe không hiểu ngôn ngữ Đồ Lợi Ô, nhưng liếc mắt một cái thấy ngay ý đồ của gã.
Ống tay áo của hắn vung lên, mấy nghìn hạt đậu màu vàng sẫm bắn ra, sau đó
hóa thành mấy ngàn đạo binh nhảy vào bên trong cơn lũ côn trùng sâu bọ.
Kim Đồng mượn cơ hội này thoát ly sự dây dưa của đám côn trùng sâu bọ, hóa
thành một đạo hồng lưu màu vàng, lóe lên liền chắn trước người Hôi Thiềm Tộc. Hai chân trước của nó chợt vung lên, lập tức đạo đạo tinh quang
quét ngang qua, trong nháy mắt chém giết hơn phân nửa người Hôi Thiềm
Tộc.
"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, người là trùng tộc,
vì sao lại tương tàn bọn ta? Hôi Thiềm Tộc chúng ta cũng là trùng sứ,
đều là người hầu của Trùng Linh đại nhân, muốn lưu lại người, là để mang về trùng tộc chúng ta, không cần phải làm sủng vật cho nhân tộc sử
dụng..." Đồ Lợi Ô thấy không thể đào thoát, lập tức quỳ xuống lạy Kim
Đồng, xin tha.
Phệ Kim Trùng nghe vậy, đình chỉ công kích, kim
quang quanh thân thu vào, về bên cạnh Hàn Lập, một lần nữa hóa thành bộ
dáng nữ đồng.
"Trùng Linh đại nhân trong miệng các ngươi là vật gì vậy?" Lông mày nhỏ Kim Đồng nhướng lên, mở miệng hỏi.
"Không được miệt thị xưng Trùng Linh đại nhân là..." Thần sắc Đồ Lợi Ô khẽ biến, vội vàng nói.
"Ít nói lời vô nghĩa, trả lời vấn đề của ta." Kim Đồng nhịn không được nói.
"Cái này... Ta cũng không rõ. Hôi Thiềm Tộc chúng ta bất quá là một chi tiểu tộc của Trùng tộc mà thôi. Ta tuy là tộc trưởng, cũng chưa bao giờ thấy qua Trùng Linh đại nhân, chỉ mới nghe qua uy danh của ngài mà thôi." Đồ Lợi Ô chần chờ nói.
Kim Đồng thấy thế, quay người nói với Hàn Lập: "Đại thúc, hay là ta sưu hồn bọn chúng?"
"Không thành vấn đề." Hàn Lập gật đầu nhẹ, nói ra.
Dứt lời, ngón tay hắn điểm một cái về phía trước, một đạo quang tia óng ánh liền bắn vào mi tâm Đồ Lợi Ô.
"Đừng a..."
Mặt gã lộ ra vẻ hoảng sợ, vừa mới mở cái miệng rộng, đầu lâu liền phịch một tiếng bạo liệt ra.
"Thật là cấm chế lợi hại a..." Hàn Lập nhíu mày, nói.
Thấy tộc trưởng đã chết, đám Hôi Thiềm Tộc còn lại vừa kinh vừa sợ, lần nữa giết tới đám người Hàn Lập.
Sau mấy hơi thở, mảnh đất trống ở đồi núi này triệt để yên tĩnh trở lại, để lại trên đất một đám tử thi thê thảm.
Hàn Lập thu hồi tất cả đạo binh, dời ánh mắt nhìn về phía những người Hướng Cảnh Tộc bên kia chưa dám tự rời đi.
Những dị tộc da xanh cổ dài kia cũng nhìn trộm dò xét bọn hắn, trong ánh mắt
vừa sợ hãi, lại vừa nghi hoặc, lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp.
"Đa...
Đa tạ tiền bối ra tay cứu Hướng Cảnh Tộc chúng ta trong lúc dầu sôi lửa
bỏng." Gã nam tử Hướng Cảnh Tộc tên là Thản Thập do dự, nhưng vẫn chủ
động đi lên phía trước, thi lễ với Hàn Lập, dùng tiếng thông dụng Bắc
Hàn Tiên Vực nói ra.
"Nếu như ngươi nghe hiểu được ngôn ngữ của
chúng ta, thì nên biết ta ra tay không phải là vì cứu các ngươi." Hàn
Lập nhìn Thản Thập một cái, chậm rãi nói ra.
"Bất luận thế nào,
tiền bối đánh chết người Hôi Thiềm Tộc, chính là đã cứu tính mạng tộc
chúng ta, chỉ điểm này đáng để chúng ta dùng lễ trọng báo đáp. Nhưng
hiện nay, bộ lạc của chúng ta liên tục gặp Trùng tộc công kích, thật sự
là hữu tâm vô lực, nếu không liền mời tiền bối tới làm khách trong tộc
chúng ta." Thản Thập tỏ vẻ xin lỗi nói.
"Thú Tộc, Trùng tộc, rốt
cuộc là xảy ra chuyện gì?" Hàn Lập vốn muốn đuổi những Dị tộc này đi,
nhưng nhìn Kim Đồng một cái, trong lòng hơi động, hỏi.
Thản Thập nghe vậy, mặt lộ ra vẻ làm khó, không có lập tức mở miệng.
Dừng lại một lúc sau, gã mới nói tiếp: "bởi vì tín ngưỡng bất đồng, Trùng
tộc cùng Thú tộc chúng ta đã trở thành kẻ thù truyền kiếp, từ xa xưa đến nay một mực tranh đấu không thôi, trong lịch sử đã bạo phát rất nhiều
lần chiến tranh đại quy mô, có thắng có bại, thực lực coi như ngang
nhau."
"Tín ngưỡng?" Hàn Lập liếc qua những người Hướng Cảnh Tộc còn lại, nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy. Thú Tộc chúng ta không có phân chia bộ lạc, mỗi chi tộc tín ngưỡng vào chân linh Thánh Thú khác nhau, mặc dù khác nhau nhưng trên tổng thể đều lấy Chân Linh làm tín ngưỡng, nhưng những Trùng tộc kia thì lại bất đồng lấy các loại Trùng Linh làm tín ngưỡng." Thản Thập giải thích.
"Thì ra là thế. Được rồi, không có việc gì nữa, các ngươi có thể đi." Hàn Lập phất phất tay, nói ra.
"Đa tạ tiền bối." Thản Thập vội vàng khom người cúi đầu, lùi về hướng tộc nhân bên kia.
"Chúng ta cũng đi thôi." Hàn Lập quay người lại, nói với Kim Đồng và Bạch Ngọc Tỳ Hưu.
Bạch Ngọc Tỳ Hưu loé lên hào quang, một lần nữa hoá thành sợi dây bạch ngọc, treo bên hông Hàn Lập.
Kim Đồng lại có chút chần chờ, thần sắc hơi khác thường.
Hàn Lập biết rõ nàng nhất định có liên quan với những Trùng tộc này, cũng không có thúc giục.
Nhưng vào lúc này, Thản Thập đi rồi quay lại, đi tới trước người Hàn Lập, thi lễ nói:
"Tiền bối, tại hạ sau khi suy nghĩ, vẫn cảm thấy nên mời tiền bối cùng đi tới Khổng Linh bộ lạc, để tận lực đạo chủ nhà."
"Nếu thật sự có thành ý, trong đám các ngươi nên phái ra người chủ sự chính thức để nói chuyện." Ngữ khí Hàn Lập lạnh nhạt nói.
Thản Thập nghe vậy, con ngươi hơi co lại, nhưng trong lòng thì kinh ngạc không thôi.
Lúc này, đám người Hướng Cảnh Tộc kia lại nhao nhao tránh ra hai bên,
nhường ra một con đường, tiếp theo một gã mặc áo choàng rộng lớn màu
xám, trên mặt che bởi tấm vải xám, đi ra.
"Y Phàm Thiếu chủ, không..." Thản Thập thấy thế, vội vàng ngăn lại nói.
Người nọ lại ngoảnh mặt làm ngơ với gã, trực tiếp đi tới trước người Hàn Lập, hai tay ôm ở trước ngực, thi lễ với hắn.
Sau đó, chỉ thấy y gỡ tấm vải xám che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt hầu như
không khác với nhân tộc, khuôn mặt đẹp thập phần tinh xảo xuất sắc, điểm duy nhất không giống chính là, da y có màu lam nhạt, hai tai hơi nhọn,
bên môi mọc lên hai răng giống như răng hổ, thoạt nhìn hơi có chút bộ
dáng xinh đẹp tinh xảo.
"Ngươi không phải người Hướng Cảnh Tộc?" Ánh mắt Hàn Lập híp lại, cũng có chút ngoài ý muốn hỏi.
Lúc trước hắn phát hiện Thản Thập làm việc, tựa hồ nhận lệnh từ người khác, còn tưởng rằng tộc trưởng đang ẩn giấu trong đội ngũ, hiện tại nhìn
qua, rõ ràng không phải.
"Vãn bối Nặc Y Phàm, chính là con gái
tộc trưởng U Thần Tộc, lần này nhận lệnh tới đây liên hợp các bộ tộc Thú Tộc, cùng đối kháng Trùng tộc xâm chiếm, lại không nghĩ vừa tới Hướng
Cảnh Tộc, liền gặp được mấy bộ lạc Hôi Thiềm tộc liên hợp đánh, lúc này
mới chạy trốn tới nơi này. May mà thời khắc nguy nan lại được tiền bối
cứu." Nữ tử da xanh nói như thế.
"Ngươi là người chủ sự, như vậy người mời ta đến đó làm khách, hẳn là ngươi rồi?" Hàn Lập hờ hững hỏi.
"Đúng vậy. Chắc hẳn tiền bối cũng vì liệp hoang mà đến đây? Hôm nay Trùng tộc càng ngày càng kiêu ngạo, không chỉ ra tay với Thú Tộc chúng ta, nghe
nói trước đó vài ngày còn sai Sa Thú công kích độ thuyền. Tiền bối nếu
không quen thuộc hoàn cảnh địa hình nơi này, rất có thể sẽ xâm nhập địa
bàn của bọn hắn. Mặc dù tu vi tiền bối cao thâm, nhưng tránh không được
một phen khổ chiến." Nặc Y Phàm chậm rãi nói ra.
"Nói như vậy, ngươi mời ta đến bộ tộc của các ngươi, là vì suy nghĩ cho ta?" Lông mày Hàn Lập nhíu lại, hỏi.
"Ngoại trừ báo đáp ân cứu mạng của tiền bối, tự nhiên cũng có một chút tư tâm, là hy vọng trên đoạn đường trở về U Thần Tộc này, có thể được tiền bối
che chở một chút." Nặc Y Phàm nói ra.
"Không biết trong quý tộc còn có địa đồ Man Hoang Giới Vực?" Hàn Lập từ chối cho ý kiến, gật đầu nhẹ, lại hỏi.
"Diện tích Man Hoang Giới Vực to lớn, rất nhiều khu vực đã bị các loại sinh
linh cường hãn cùng bộ tộc lớn mạnh mẽ chiếm cứ, hầu như ngăn cách lẫn
nhau. Vì vậy, cho dù là U Thần Tộc chúng ta, cũng chỉ có bộ phận địa đồ
khu vực Thú Tộc hoạt động. Chỉ cần tiền bối nguyện ý hộ tống chúng ta
trở lại trong tộc, ta sẽ tận lực vì người tìm đủ tất cả bản đồ trong tay các bộ lạc Thú tộc." Nặc Y Phàm suy nghĩ một chút, nói ra.
Hàn Lập suy nghĩ chốc lát, gật đầu nhẹ nói ra:
"Thành giao."
"Đa tạ tiền bối. Xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?" Trong mắt Nặc Y Phàm hiện lên vẻ vui mừng, hỏi.
"Lệ Phi Vũ." Hàn Lập gật đầu nhẹ, nói ra.
Mắt thấy Thản Thập mang hai người Hàn Lập cùng Kim Đồng về đội ngũ, thần
sắc những người Hướng Cảnh Tộc còn sót lại trở nên có chút cổ quái, sâu
trong mắt mơ hồ có vẻ sợ hãi, lại có đề phòng.
Thản Thập dùng
ngôn ngữ Man Hoang nói với mọi người mấy câu, người Hướng Cảnh Tộc nhao
nhao ngừng dò xét Hàn Lập, bắt đầu thu liễm tộc nhân cùng đem Yêu thú ra sử dụng, phân công rõ ràng.
Cùng lúc đó, cũng có bộ phận tộc
nhân bắt đầu nhanh chóng thu thập trên người Hôi Thiềm Tộc, cùng với thi thể trùng thi lưu lại, hiển nhiên có không ít tài liệu không tệ đối với bọn họ.
Không bao lâu, có một gã tộc nhân vâng lệnh Nặc Y Phàm đặt xuống một cốt nhẫn trữ vật có không ít tài liệu, đưa đến cho Hàn Lập.
Cho dù Hàn Lập không để ý những thứ này, nhưng vẫn không từ chối thu lại,
dù sao nếu mình không thu cái gì, chỉ sợ ngược lại sẽ khiến người Hướng
Cảnh Tộc sinh bất an, cho là mình có ý đồ khác.
Chỉ là hắn vừa nhận lấy, liền đem đồ trong nhẫn trữ vật phân biệt đưa cho Tỳ Hưu cùng Kim Đồng, chia ra cho hai đứa ăn.
Không đến một khắc đồng hồ sau, cả chi đội ngũ liền xuất phát lần nữa, tiến về phía đồi núi phía nam.
Thản Thập đi trước dẫn đường, hai người Hàn Lập cùng Nặc Y Phàm thì lại túm
tụm phía sau cùng đám người Hướng Cảnh Tộc, kề vai sát cánh đi trong đội ngũ, Kim Đồng cùng Tỳ Hưu sớm đã hóa thành giới chỉ kim sắc cùng sợi
dây chuyền bạch ngọc, chụp lên tay và hông Hàn Lập.
"Tiền bối,
qua khu vực đồi núi này, rất nhanh sẽ tiến vào khu vực hoạt động của một đầu Ngô Công trăm mắt. Thực lực con thú này rất mạnh, vả lại hung tính
cực thịnh, không thích nhất chính là có thứ gì bay qua đỉnh đầu của
mình, một khi thấy được thì trăm mắt đều mở ra, bắn ra Tước Cốt thần
quang, hơn phân nửa người Hướng Cảnh Tộc không thể chống đỡ. Cho nên
chúng ta chỉ có thể đi hướng bên kia, mới có thể ngồi kỵ binh Yêu thú
phi độn đi." Nặc Y Phàm chủ động giải thích với Hàn Lập.
"Không sao, Man Hoang hung hiểm, làm cách nào ổn thỏa nhất, thì cứ làm như vậy đi." Hàn Lập lạnh nhạt nói.
Hôm nay đã thâm nhập Man Hoang, mạo hiểm khó lường, nếu không cấp thiết,
hắn tự nhiên không hứng thú đi trêu chọc dị thú nơi đây.
Nặc Y Phàm gật đầu nhẹ, không nói gì nữa.
"Tiểu Bạch, đoạn thời gian kế tiếp, lúc rãnh rỗi ngươi hãy dạy ta ngôn ngữ
Man Hoang đi." Thần sắc Hàn Lập không có chút gợn sóng, tâm thần liên hệ với Bạch Ngọc Tỳ Hưu.
"Tu sĩ Tiên Vực luôn luôn cho rằng ngôn
ngữ Man Hoang Giới Vực là tiếng cầm thú, cho rằng nó là ngôn ngữ cấp
thấp không lịch sự, chủ nhân ngươi thật sự muốn học?" Bạch Ngọc Tỳ Hưu
kinh ngạc một hồi, dò hỏi.
"Ngôn ngữ bất quá là công cụ trao đổi
câu thông mà thôi, nào có phân chia cao quý hay đê tiện? Ngươi dạy ta là được." Hàn Lập trả lời.
"Được rồi, nếu như ngươi muốn học, ta liền dạy ngươi." Tiểu Bạch đáp ứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT