Mấy ngày sau, bên ngoài Hắc Phong thành có một đạo độn quang đáp xuống,
độn quang thu lại hiện ra một đại hán cao lớn mặt vàng râu quai nón,
đúng là Hàn Lập đã qua biến ảo dung mạo.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa thành rộng lớn, sải rộng bước chân lẫn vào dòng người đang đi vào thành.
Lần trước đi xuyên qua Lạc Phách Kinh Phong để ra khỏi Hắc phong hải vực,
có thể nói là trải qua muôn phần nguy hiểm, bây giờ tuy tu vi hắn tiến
nhanh, nhưng cũng không có ý định thử lại, nên thông qua truyền tống
trận ở nơi này để ly khai cho ổn thoả.
Nộp phí vào thành, Hàn Lập rất nhanh tiến nhập Hắc Phong thành, trực tiếp đi về phía phủ đảo chủ.
Đi đến nửa đường, hắn chợt dừng lại, nhìn một cái về hướng chỗ thành trì,
thân hình bay vút về phía đó, rất nhanh đã tới trước quãng trường truyền tống, đáp xuống.
Chỉ thấy trên tháp truyền tống ở quảng trường
hiện ra từng đạo bạch quang, tản mát ra từng cỗ chấn động linh lực khổng lồ, mơ hồ có chấn động không gian xen lẫn ở trong đó.
Hàn Lập thấy vậy biết là truyền tống trận đã mở ra, sắp truyền tống đi.
Hắn suy nghĩ một chút, đưa tay ngăn một gã tu sĩ trung niên Nguyên Anh kỳ
đi ngang qua bên cạnh, hỏi: "Xin hỏi vị đạo hữu này, lúc trước ta nghe
nói Hắc Phong đảo chủ tuyên bố đóng cửa Truyền Tống Trận nghìn năm, tại
sao hôm nay lại đột nhiên mở ra?"
Người nọ bị Hàn Lập đột nhiên
ngăn lại, sắc mặt trầm xuống đang muốn tức giận, nhưng cảm ứng được khí
tức trên thân Hàn Lập sâu không lường được, vẻ mặt vội vàng tươi cười ôm quyền nói: "Vị tiền bối này chắc là vừa đi tới Hắc Phong thành, người
có chỗ không biết, ngày hôm qua Hắc Phong đảo chủ đột nhiên tuyên bố mở
ra Truyền Tống Trận lần nữa, lát nữa đến giữa trưa sẽ chính thức khởi
động truyền tống trận.."
"A, các hạ có biết tại sao Hắc Phong đảo chủ đột nhiên cải biến chủ ý không?" Hàn Lập như có điều suy nghĩ gật đầu nhẹ, lại hỏi.
"Cái này... Tại hạ cũng không rõ." Tu sĩ trung niên lắc đầu nói ra.
"Đa tạ." Hàn Lập gật đầu nói.
Tu sĩ trung niên chắp tay với Hàn Lập, bước nhanh ly khai.
Hàn Lập nhìn lại phía tháp Truyền Tống, ánh mắt chớp động vài cái, sau đó
ngẩng đầu nhìn ánh nắng trên trời, thân hình chợt lóe lên biến mất vô
tung, hóa thành một đoàn hư ảnh bay về phía tháp Truyền Tống, lóe lên
rơi vào trước cửa tháp.
Cửa tháp đang đóng chặt, hai gã tu sĩ Hắc Phong đảo canh giữ ở hai bên.
Hàn Lập không dừng lại chút nào, trực tiếp bay về phía trước, giống như một đoàn khí vô hình xuyên qua đại môn và các tầng cấm chế phía sau, tiến
vào bên trong đại sảnh, không gây ra chấn động nào.
Lúc này trong đại sảnh tụ tập một đám người đang đợi Truyền Tống, có chừng tám chín mươi người.
Ánh mắt Hàn Lập hơi co rụt lại, đám người đứng đầu là một đám tu sĩ áo lam, thình lình đúng là đoàn người Lạc Thanh Hải.
Hắc Phong đảo chủ Lục Quân cũng đứng bên cạnh, mặt tươi cười bồi tiếp cẩn thận.
"Thì ra là thế..." Hàn Lập thấy cảnh này, gật gật đầu.
Chẳng biết Lạc Thanh Hải đã rời khỏi Minh Hàn Tiên phủ lúc nào, vả lại còn
sớm hơn một bước so với mình, muốn làm chuyện riêng trước.
Như vậy cũng tốt, hắn lại dễ dàng tiện đường ly khai.
Sau một khắc, thân ảnh Hàn Lập im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng mọi
người, sau đó tay điểm một cái lên lưng một thanh niên áo trắng phía
trước.
Ánh mắt thanh niên áo trắng lập tức trở nên mê man, quay
người đưa một phù lục màu lam trong tay cho Hàn Lập, sau đó đi tới đứng ở một bên.
Sự tình xảy ra lặng yên không một tiếng động, mọi người trong đại sảnh hầu như không chú ý tới tình huống đằng sau, ngoại trừ
một số ít người bên đám Lạc Thanh Hải.
Lạc Thanh Hải quay đầu
nhìn lại, ánh mắt liếc nhìn đánh giá Hàn Lập, chỗ sâu trong ánh mắt mơ
hồ hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng thần sắc trên mặt không thay đổi
chút nào.
Sắc mặt Hàn Lập bình tĩnh đứng ở nơi đó, thản nhiên đối mặt sự quan sát của Lạc Thanh Hải.
Nguyên bản hắn cũng không trông chờ cử động lần này có thể tránh được đám
người Lạc Thanh Hải, nếu như vậy, dù bị đối phương phát hiện cũng không
sao cả.
Hơn nữa hắn biết rõ tính cách Lạc Thanh Hải, chỉ cần gã không nhìn ra mình là người phương nào, sẽ không tùy tiện hành động.
Quả nhiên, hai mắt Lạc Thanh Hải nhìn Hàn Lập một chút, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, không lộ ra điều gì.
Bất quá vào thời khắc này, Hàn Lập chợt quay đầu nhìn về phía bên kia.
Chỗ đó đứng một đám người, bây giờ đều đang thấp giọng nói chuyện với nhau.
Hàn Lập nhíu mày.
Ngay vừa rồi, hắn cảm thấy chỗ đó truyền đến một ánh mắt khác thường, nhưng
ánh mắt kia lóe lên liền lập tức biến mất, hắn cũng không phát hiện ra
là ánh mắt của người nào.
Có thể làm ra động tĩnh vừa rồi, tất nhiên là tồn tại cấp bậc Kim Tiên.
Trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc, chẳng lẽ là Hô Ngôn đạo nhân và Vân Nghê, hoặc là những người khác ẩn giấu ở chỗ này?
Trong lòng của hắn tính toán, tiếp tục âm thầm đánh giá đám người kia.
"Đã để cho chư vị đạo hữu đợi lâu, giờ đã đến, mời chư vị vào pháp trận."
Đúng lúc này, một lão giả áo đen đi tới bên cạnh Truyền Tống Trận, nói
ra.
Mọi người cầm phù lục màu lam trong tay, theo thứ tự bước vào trong Truyền Tống Trận, gã thanh niên áo trắng kia vẫn đứng tại chỗ
không hề động đậy, thần tình mê man.
Lục Quân thấy cảnh này, ánh mắt đảo qua trên thân Hàn Lập, trên mặt lộ ra một tia khác thường, lại không nói gì.
Lão giả áo đen kia lật tay lấy ra một trận bàn màu trắng, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
"Ô...ô...n...g" một tiếng, trên trận bàn hiện ra bạch quang chói mắt.
Truyền Tống trận cũng theo đó toả sáng hào quang, nở rộ linh quang màu trắng
chói mắt, bao phủ đám đông vào, lập tức biến mất vô tung.
Lục Quân thấy mọi người biến mất, sắc mặt buông lỏng.
Trong nháy mắt sau khi đám người Truyền Tống rời đi, ánh mắt thanh niên áo trắng đứng ở một bên lóe lên, khôi phục thanh minh.
"Cái này... Xảy ra chuyện gì, tại sao ta lại ở chỗ này..." Thanh niên áo trắng nhìn chung quanh, kinh hoảng nói ra.
"Dẫn hắn ra ngoài, trả lại linh thạch truyền tống cho hắn." Lục Quân phất phất tay, nói.
Hai gã tu sĩ Hắc Phong đảo đáp ứng một tiếng, một tả một hữu kẹp lấy thanh niên áo trắng lôi ra ngoài.
"Đảo chủ, xem như đã tống khứ những ôn thần kia đi rồi!" Lão giả áo đen đi đến bên cạnh Lục Quân, thở dài nói.
"Ta sợ là sự tình còn xa xa không có chấm dứt." Lục Quân lắc đầu nói.
"Ý của ngài là..." Lão giả áo đen hơi ngẩn ra.
"Lúc trước vào Tiên phủ cũng không chỉ có thế lực Thương Lưu Cung, bây giờ
cũng chỉ có đám người Lạc Thanh Hải xuất hiện ở đây, như vậy có nghĩa
gì? Tung tích đoàn người Tiêu Tấn Hàn đến nay không rõ, ngoài ra còn có
Phục Lăng tông, Chúc Long Đạo, tất cả mọi người giống như bốc hơi khỏi
thế gian, chỉ sợ bên trong Tiên Phủ đã xảy ra chuyện gì đó. Tuy ngoài
miệng Lạc Thanh Hải nói không biết rõ tình hình, nhưng ta hiểu rõ người
này, sự tình tuyệt không đơn giản như vậy. Việc này bất kể nói thế nào,
lại phát sinh ở Hắc phong hải vực chúng ta." Lục Quân chậm rãi nói ra.
"Ta cho là bọn họ có phương pháp khác, đã ly khai nơi này, dù sao có vài
người thần thông quảng đại, vào Hắc phong hải vực cũng không phải thông
qua Truyền Tống Trận..." Thần sắc lão giả cứng đờ, có chút chần chờ nói.
"Lạc Phách kinh phong, hắc hắc... Hy vọng bọn hắn cũng đã thông qua chỗ đó,
đi xa khỏi Hắc phong hải vực chúng ta." Lục Quân cười khổ một tiếng nói.
"Đúng rồi, đảo chủ, Vũ Tình tiểu thư, nàng... Người có từng hỏi qua tin tức
nàng từ chỗ người Thương Lưu Cung không?" Lão giả áo đen do dự một chút, lại hỏi.
"Không có. Không biết là người Thương Lưu Cung thật sự
không biết, hay là cố ý giấu giếm." Thần tình Lục Quân có chút ảm đạm
nói.
"Nguyên Thần Đăng của Vũ Tình tiểu thư chưa tắt, khẳng định
tính mạng không đáng ngại, nói không chừng bây giờ nàng đang bị nhốt ở
chỗ nào đó, rất nhanh sẽ thoát thân trở về, đảo chủ không cần phải lo
lắng." Lão giả áo đen an ủi.
Lục Quân không nói gì, thở dài, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Lão giả áo đen thấy thần tình Lục Quân như vậy, nhất thời cũng không biết nên khuyên bảo như thế nào.
Lục Quân đứng yên bên cạnh pháp trận một lát, lại thở dài, đang muốn quay người ly khai.
Vào thời khắc này, ánh mắt của gã chợt ngưng lại, nhìn về phía mặt đất bên cạnh pháp trận.
Chỗ đó chẳng biết lúc nào, rơi xuống một khối ngọc giản màu trắng.
Lục Quân nhíu mày, đưa tay phát ra một cỗ hấp lực, hút ngọc giản vào trong tay, thần thức dò xét vào trong.
Bên trong ngọc giản chỉ có một nhóm chữ nhỏ:
"Lệnh nữ Vũ Tình ở trong Minh Hàn Tiên phủ đạt được cơ duyên, bây giờ hết thảy mạnh khỏe, các hạ không cần thấp thỏm nhớ mong."
Lục Quân thấy những chữ này, mặt lộ vẻ đại hỉ, sự lo lắng trên mặt mất sạch.
Gã thu hồi ngọc giản, dưới ánh mắt kinh ngạc của lão giả áo đen, gã khom người thi lễ một cái về phía truyền tống trận.
...
Trước mắt Hàn Lập tràn ngập bạch quang, đầu óc quay cuồng, bên tai truyền đến từng trận tiếng thét.
Một hồi lâu, cảm giác khác thường quanh người hắn bỗng nhiên biến mất, ánh
mắt khôi phục thanh minh, xuất hiện ở trong một đại sảnh màu trắng khác.
Hàn Lập nhìn chung quanh, nhận ra nơi này chính là truyền tống trận ở trong Quan Lan thành.
Lúc này, ở một góc đại sảnh khác, còn đứng một đám người, hiển nhiên là
đang đợi thông qua Truyền Tống Trận tiến vào Hắc Phong hải vực.
Hàn Lập theo những người còn lại từ bên trong Truyền Tống trận đi ra hướng bên ngoài, rất nhanh đã ra ngoài tháp Truyền Tống.
Hàn Lập không có lưu lại nơi đây, trực tiếp lẫn vào dòng người ngoài tháp đi về phía xa, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Một tòa lầu các cách đó không xa, đám người Thương Lưu Cung do Lạc Thanh
Hải cầm đầu, cũng chẳng biết họ xuất hiện nơi đây từ lúc nào, ánh mắt
mọi người đều nhìn về phía Hàn Lập.
"Cung chủ, lai lịch người này thế nào?" Bạch diện thư sinh thu hồi ánh mắt, hỏi.
"Bây giờ vẫn nhìn không ra. Bất quá xem thủ pháp mà hắn vừa mới thi triển,
nhất định là một gã Kim Tiên không thể nghi ngờ. Hắn hiện tại dùng mặt
nạ Vô Thường Minh biến ảo dung mạo, cũng không phải là chân dung thực... Mộng nhi, ngươi có nhìn ra thân phận người này không?" Mặt Lạc Thanh
Hải lộ vẻ do dự, quay người nhìn về phía Nam Kha Mộng bên cạnh, hỏi.
Thoạt nhìn thần tình Nam Kha Mộng còn có chút uể oải, không nói gì, chỉ lắc đầu.
"Mặt nạ Vô Thường Minh... Chẳng lẽ hắn là người Luân Hồi Điện?" Lông mi một
lão giả râu đen khác bỗng nhúc nhích, trong mắt hình như hiện lên quang
mang kỳ lạ, hỏi.
"Có khả năng này, bất quá cũng có thể là người
còn sống sót của Chúc Long Đạo, Phục Lăng tông, hoặc là thế lực khác.
Lần này tu sĩ tiến vào Minh Hàn tiên phủ rất nhiều, chúng ta cũng chỉ
gặp được một bộ phận mà thôi." Lạc Thanh Hải chậm rãi nói ra.
"Lần truyền tống này là do Thương Lưu Cung chúng ta chủ trì, người này vừa
mới đục nước béo cò chiếm lấy một danh ngạch truyền tống, chỉ sợ lai giả bất thiện, có muốn ta đi tra tìm một ít in tức về người này?" Lão giả
râu đen thấp giọng nói ra.
"Hành trình lần này chúng ta tiến vào
Minh Hàn Tiên phủ đã đạt được mục đích, thân phận người này không rõ,
không nên sinh thêm sự cố. Bắc Hàn Tiên Vực trải qua việc này, sẽ có một phen rung chuyển cực lớn, chúng ta trước tiên quay về Thương Lưu Cung,
bàn bạc kỹ hơn." Lạc Thanh Hải lắc đầu, nói ra.
Trong mắt lão giả râu đen hiện lên vẻ thất vọng, bất quá vẫn gật đầu nhẹ.
Một đoàn người cất bước đi lên phía trước, Nam Kha Mộng cũng theo mọi người tiến về phía trước, đi được vài bước, trên mặt chợt hiện ra một tầng
ánh sáng màu lam quỷ dị, là một tầng băng mỏng màu lam.
Thân thể mềm mại của nàng run rẩy, lay động một cái, té xuống mặt đất.
Thần sắc Lạc Thanh Hải biến đổi, phất tay đánh ra một cỗ ánh sáng màu lam, đỡ lấy thân thể Nam Kha Mộng.
Những người khác thấy vậy, vội vàng đi qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT