Hàn Lập hít một hơi thật sâu, ánh mắt cuối cùng nhìn vào tấm tơ lụa, vẫy tay cầm lấy nó.
Dựa theo ký ức lúc trước của Kim Hải thì tấm tơ lụa này là bản đồ dẫn đến một bảo tàng bí mật nào đó.
Thời điểm trước lúc thần hồn hắn xuyên thời gian đã nghiên cứu qua vật này, phát hiện ra một ít manh mối.
Nghĩ tới đây hắn lẩm bẩm pháp quyết, trên thân hiện ra một tầng kim
quang, thi triển thần thông Chân Thực Chi Nhãn , một đạo ánh sáng vàng
chói mắt phóng ra bao trùm lấy tấm tơ lụa.
Hào quang bảy màu trên tơ lụa biến đổi không ngừng, từ giữa tấm tơ
lụa hiện ra một bản địa đồ rất phức tạp, được vẽ lên như một bức tranh
thuỷ mặc.
Hàn Lập hơi nheo hai mắt, cẩn thận xem xét địa đồ, khẽ cau mày.
Mảnh địa đồ này không hoàn chỉnh, dường như chỉ là một bộ phận của
tấm bản đồ trọn vẹn, xung quanh những điểm đứt đoạn rất nhiều. Chỉ dựa
vào nó thì không thể phán đoán được đó là khu vực nào.
Ánh mắt Hàn Lập chợt nhìn về một góc hẻo lánh trên tấm tơ lụa, nơi đó được đánh dấu một đồ án hình tròn, dường như là một loại dấu hiệu nào
đó nhưng chưa bao giờ hắn thấy qua.
Một lát sau, hắn lật tay thu tấm tơ lụa vào.
Căn cứ vào trí nhớ của Kim Hải thì mảnh địa đồ này mô tả một địa điểm ở Tiên Vực khác, đã nhiều năm trôi qua rồi, bảo tàng không biết còn hay đã mất nên hắn cũng không hao tâm tổn trí suy nghĩ nhiều.
Hàn Lập lại vung tay lên thu tất cả những vật còn lại vào, rồi huỷ bỏ cấm chế màu xanh gợn sóng xung quanh người.
Sau khi làm xong mọi việc, hắn không có ý định ở lại đây nữa, thân
hình hoá thành một đạo ánh sáng màu xanh bay nhanh về hướng Ô Mông Đảo.
Một lát sau, phía trên bầu trời Ô Mông Đảo bóng hình Hàn Lập chợt hiện ra.
Đảo nhỏ vẫn ở trạng thái bế quan, ngăn cách với bên ngoài. Thành viên của Lạc gia đang cần mẫn tu luyện, phàm nhân trên đảo cũng có cuộc sống riêng của mình, khắp nơi là cảnh tượng hoà bình yên ả, dường như phong
ba bão táp phát sinh ở Hắc Phong Hải Vực gần đây cũng không chạm tới nơi này.
Hàn Lập thấy cảnh tượng này, liền bay xuống một chỗ có núi rừng vây quanh gần với sơn thôn.
Trời hoàng hôn, khói bếp lượn lờ bay lên từ thôn xóm, vẽ lên không
trung những đường cong mềm mại rồi hoà quyện vào nhau như làn sương sớm, ráng chiều chiếu rọi xuyên qua êm đềm và thơ mộng tạo nên một bức tranh như ảo như mộng, tĩnh mịch và đẹp đẽ.
Tiếng gà, tiếng chó văng vẳng vào núi, cảnh vật như thế ngoại đào
nguyên, không dính dáng tới bất cứ điều gì tranh đấu bên ngoài.
Nhìn khung cảnh trước mắt, tai lắng nghe tiếng gà vịt, dê bò gọi
nhau…còn có âm thanh lũ trẻ đùa vui chạy nhảy ngoài đồng. Trong lòng Hàn Lập mơ hồ hiện lên một cảm giác lạ lùng, khó hiểu, dường như nhớ lại
những kỷ niệm từ xa xưa, lúc hắn còn nhỏ. Hơn nữa còn chìm đắm vào trong đó lúc nào không hay.
Hàn Lập rất nhanh giật mình tỉnh lại, trong mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Hắn làm sao vậy? Cảnh sắc chốn phàm tục như thế này trước kia hắn đã
thấy quá nhiều lần, cũng không cảm nhận được điều gì, sao lần này lại có cảm xúc mãnh liệt đến thế?
Chẳng lẽ trong tu luyện có sai sót?
Hàn Lập vừa nghĩ, liền dò xét tình huống trong cơ thể nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Hắn không khỏi lo lắng, hai hàng lông mày nhíu lại, nhưng liền giãn ra.
Cảm xúc mới phát sinh, cũng không tạo ra điều gì có hại với hắn,
ngược lại từ sâu trong nội tâm lại dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm không
nói nên lời.
Hàn Lập thở nhẹ ra một hơi, lắc đầu.
Có thể bản thân vừa mới đi qua Minh Hàn Tiên Phủ, đầy rẫy hiểm nguy
cùng cạm bẫy, không dám để bản thân một giây sơ ý, lơi lỏng, tâm lý lúc
nào cũng ở trong trạng thái căng như dây đàn, nên bây giờ được chứng
kiến cảnh sắc sinh hoạt yên bình ở thế tục, từ tận trong đáy lòng mới
buông lỏng được một chút. Nhẹ nhõm biết bao nhiêu.
Xem ra sau này nếu có cơ hội cũng nên bỏ thời gian chiêm nghiệm cuộc
sống ở thế giới phàm tục, cũng là một cách rèn luyện tâm cảnh, có lẽ có
không ít chỗ tốt.
Nhưng tất nhiên đó không phải là lúc này. Trong lòng hắn hiểu rõ,
chẳng bao lâu nữa Bắc Hàn Tiên Vực sẽ nổi lên sóng to gió lớn, khung
cảnh hỗn loạn chỉ sợ sẽ kéo dài rất lâu.
Hàn Lập liếc nhìn sơn thôn rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bay thẳng lên trời.
Một lát sau hắn đã đi tới chỗ ở của Lạc gia, nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa một toà điện lớn.
Trên cửa chính đại điện hiện ra một tầng ánh sáng màu xanh, như một
áng mây nhẹ nhàng chuyển động, biểu hiện cho một loại cấm chế khá cao
minh.
Hàn Lập không để ý tới tầng cấm chế này, thân hình hoá thành một đạo
ánh sáng màu xanh, chớp lên một cái đã đi vào trong cửa lớn, cấm chế vẫn yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ở đại sảnh phía trong, Lạc Phong đang khoanh chân ngồi trên một cái bồ đoàn, ánh sáng màu xanh lưu chuyển quanh người.
Thân ảnh Hàn Lập lặng lẽ xuất hiện trước người Lạc Phong, quan sát đánh giá tình hình của y, khẽ vuốt cằm.
Tư chất của Lạc Phong khá tốt, lại chăm chỉ tu luyện, tu vi có tiến triển so với trước.
Vừa cân nhắc, ánh sáng đỏ trên thân Hàn Lập sáng lên, khôi phục tướng mạo của mình.
Lạc Phong dường như cảm ứng được điều gì, mở to mắt, thấy Hàn Lập ở đó, vội vàng đứng lên.
“Liễu Thạch đại nhân!” Lạc Phong cung kính hành lễ.
“Hôm nay tới đây, là muốn thông báo cho ngươi một việc.” Hàn Lập nhàn nhạt nói ra.
“Xin ngài phân phó.” Lạc Phong khẽ giật mình, gật đầu nói gấp.
“Sắp tới ta phải rời xa Ô Mông Đảo một khoảng thời gian, mọi việc
trên đảo không có gì thay đổi, cứ tiếp tục như cũ là được.” Hàn Lập phân phó.
“Người đi có lâu không?” Lạc Phong nghe xong giật mình, vội vàng hỏi.
“Cũng không thể nói chính xác được, nhưng chắc sẽ rất lâu.” Lần này
ly khai Bắc Hàn Tiên Vực, cũng không biết bao lâu mới có thể quay lại,
hắn cũng không có ý định giấu giếm.
“Bây giờ Hắc Phong Đảo và Thanh Vũ đảo đang tranh đấu kịch liệt, tuy
rằng tạm thời chưa lan đến gần Ô Mông Đảo, nhưng cũng là chuyện sớm hay
muộn. Không có người toạ trấn, chỉ dựa vào chúng ta tuyệt đối không có
lực ngăn cản, hơn nữa chỉ sợ mấy vị Tán Tiên kia lại sinh ra tà niệm.
Nếu ngài cảm thấy tín niệm lực chưa đủ, ta liền cho phàm nhân các nơi
tăng cường thăm viếng, cầu nguyện…” Khuôn mặc Lạc Phong trắng bệch, lo
lắng gấp gáp nói.
“Không cần nói nhiều. Mọi nơi ở Hắc Phong Hải Vực đã bắt đầu yên bình trở lại, Hắc Phong Đảo và Thanh Vũ Đảo cũng sẽ không điên cuồng chém
giết như trước nữa. Với lại tuy ta rời đi nhưng hoá thân vẫn ở lại trên
đảo, với thực lực của nó cũng thoải mái chấn nhiếp những tên Tán Tiên
kia, đủ để che chở Ô Mông Đảo rồi.” Hàn Lập đưa tay không cho Lạc Phong
nói tiếp, nói ra.
“Thật sao?” Lạc Phong ổn định lại tinh thần một chút, lẩm bẩm nói,
cũng không biết là hỏi về vấn đề tranh đấu giữa hai đảo hay là nói về sự việc của Hoá Thân Địa Chích.
“Tất nhiên. Ngươi cứ yên tâm, Ô Mông Đảo đối với ta cũng khá quan
trọng, ta không có ý định vứt bỏ để mặc đâu, có chuyện gì sẽ xử lý thoả
đáng.” Hàn Lập mở miệng trấn an.
“Vậy thì tốt rồi, xin Liễu Thạch đại nhân yên tâm, Lạc gia chúng ta
vĩnh viễn là nô bộc trung trành của người.” Lạc Phong an lòng hơn một
chút, gập người bày tỏ sự trung thành.
Hàn Lập cười nhạt môt tiếng, lấy ra một vòng tay trữ vật đưa cho Lạc
Phong, nói:” Ở đây có một ít tài nguyên tu luyện, ngươi cầm đi.”
Lạc Phong tiếp nhận vòng tay, thần thức chui vào trong xem xét, thân thể đột nhiên cứng đờ như sét đánh.
Các loại linh tài, linh thạch trong trữ vật nhiều vô số, còn có thật
nhiều linh bảo, đan dược. Đống đồ này còn nhiều hơn mấy trăm lần toàn bộ tài sản mà Lạc gia tích góp được lâu này, thậm chí còn nhiều hơn cả
nghìn lần.
Nhiều tài nguyên như vậy, Lạc Phong trước kia có nghĩ cũng không dám, nhưng bây giờ nằm trong tay như một giấc mơ, giấc mơ trên trời rơi
xuống, làm cho y ngẩn ngơ, sững sờ cả ngày.
“Toàn bộ tài nguyên ta giao cho ngươi quản lý, nhưng không được dùng
phung phí, cố gắng phân phối bồi dưỡng người trong tộc, cũng đừng bỏ bê
tu sỹ ở mấy hòn đảo khác. Chỉ có không ngừng tăng cường thực lực bản
thân mới có thể chân chính đặt chân tại Hắc Phong Hải Vực. Ngươi hiểu
không?” Hàn Lập chậm rãi nói ra.
Hiện tại thân gia của hắn phong phú vô cùng, mấy đồ này chẳng qua như chín trâu mất một sợi lông, quả thực không đáng kể.
“Tại hạ hiểu rõ! Đại nhân xin cứ yên tâm, Lạc Phong nhất định sử dụng có hiệu quả, không dám sự kỳ vọng của người.” Lạc Phong nghe Hàn Lập
dặn dò, mới tỉnh táo lại, kích động nói.
Đã có từng này tài nguyên, y tự tin có thể bồi dưỡng được rất nhiều
tu sỹ đẳng cấp cao, trong tộc có mấy danh trưởng lão tu vi Hợp Thể Kỳ
đỉnh phong cũng có cơ hội rất lớn trùng kích Đại Thừa Kỳ.
Nếu có thêm vài tên Đại Thừa Kỳ nữa, lại có Hoá Thân Địa Chích toạ
trấn, Lạc Phong cũng có đủ lực lượng để thủ vệ cơ nghiệp Ô Mông Đảo.
Nhưng trong lòng Lạc Phong cũng có chút kỳ lạ, từng này tài nguyên,
kể cả Hắc Phong Đảo cũng không phải muốn là lấy ra được, Liễu Đại Nhân
kiếm ở đâu ra vậy?
“Rất tốt. Ô Mông Đảo sau này, giao cho ngươi.” Hàn Lập nói xong, thân hình chớp một cái, biến mất khỏi đại điện.
“Liễu Thạch tiền bối yên tâm!” Lạc Phong nhìn vào hư không, lớn tiếng nói.
Thân hình Hàn Lập xuất hiện trên bầu trời Ô Mông Đảo rồi nhanh chóng
bay ra ngoài, tiến về hướng Hoá Thân Địa Chích đang bế quan.
Trên mặt biến có một vòng xoáy nước khổng lồ ù ù chuyển động, tiếng nước ầm ầm, thanh thế so với trước kia lớn hơn nhiều.
Ánh mắt Hàn Lập lộ vẻ vui mừng, thân hình khẽ động, tiến sâu vào lòng biển, chẳng mấy chốc đi tới đáy biển nơi Hoá Thân Địa Chích đang tu
luyện.
Hoá Thân Địa Chích ngồi khoanh chân, trên thân ánh sáng màu lam toả
ra nhè nhẹ tạo thành một chiếc kén ánh sáng cực lớn, trên đỉnh đầu một
sợi tơ mỏng màu lam treo lơ lửng, tản mát ra một cỗ Thuỷ Chi Pháp Tắc
chấn động mãnh liệt.
Cảm ứng được Hàn Lập đến, Hoá Thân Địa Chích ngừng tu luyện, đứng lên đón chào.
“Tốt lắm.” Hàn Lập nhìn tơ mỏng màu lam trên đỉnh đầu hoá thân, gật đầu tán thưởng.
“Những năm nay Ô Mông Đảo thu phục được thêm mấy hải đảo xung quanh,
phát triển tương đối ổn thoả, nhân khẩu trên đảo thịnh vượng, phàm nhân
tu sỹ đều thành kính cúng bái, tín niệm lực được bổ sung không ngừng,
cũng nhờ đó mà lực lượng pháp tắc hỗ trợ ngưng tụ trọng thuỷ cũng tăng
lên không ít.” Hoá Thân Địa Chích mở miệng nói ông ông.
“Vậy là tốt rồi, dựa theo tốc độ này không bao lâu sau toàn bộ lực
lượng pháp tắc của ngươi cũng sẽ được khôi phục, như vậy ta mới có thể
yên tâm.” Hàn Lập đáp lời.
Hắn lúc trước còn lo lắng bởi vì việc tế luyện Trọng Thuỷ Chân Luân
khiến Thuỷ Chi Pháp Tắc trong cơ thể hoá thân bị tổn hao nhiều, nhưng
xem ra không có vấn đề gì lớn.
Hàn Lập phất tay một cái, lấy ra một tiểu kỳ màu lam và ba thanh phi
kiếm đồng màu, một lớn hai nhỏ, là một bộ, còn có thêm một trữ vật giới
chỉ màu lam nhạt.
“Hai kiện Tiên Khí này đều mang Thuỷ thuộc tính, một công một thủ, uy lực khá lớn, để dành cho ngươi phòng thân, đối địch. Ngoài ra trong trữ vật giới chỉ có mấy đồ vật ngươi có thể sử dụng được, và một ít trọng
thuỷ pháp khí còn dư, ngươi cầm lấy hết đi. Cố gắng giúp ta giữ vững nơi này.” Hàn Lập đẩy những vật vừa lấy ra về phía trước, đồng thời phân
phó.
Ô Mông Đảo là nơi đầu tiên Hàn Lập đặt chân khi quay lại Tiên Giới, ở một góc độ nào đó cũng có thể để hắn xem là cố hương. Tuy rằng bản thân vô tình trở thành “Tổ Thần” nhưng dân chúng nơi đây thành tâm tín
nhiệm, cung phụng tín ngưỡng tạo cho hắn lực lượng, làm sâu trong nội
tâm hắn hình thành trách nhiệm, nếu còn có khả năng, sẽ bảo vệ tất cả
được chu toàn.
Hoá Thân Địa Chích phất tay thu hết đồ vật vào, nhẹ gật đầu.
Hàn Lập dặn dò hoá thân thêm mấy câu nữa rồi thân hình bay thẳng lên trời.
Đứng giữa không trung, nhìn Ô Mông Đảo phía dưới, hắn ngầm thở dài.
Lần này ra đi, không biết bao giờ mới có thể trở về.
Hàn Lập khẽ lắc đầu, quay người hoá thành một đạo thanh hồng, hướng
về phía xa xa bay đi, trong nháy mắt khuất sau đường chân trời.
***
P/S: Chương quá hay, ít nhất là đối với ta. Nên dành cả đêm dịch tặng độc giả.
Nguyên Anh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT