John cũng vì lời nói của cô mà đứng dậy nắm chặt tay cô.
"Em làm sao vậy? Sao lại đổi ý định? Em không muốn gặp Thiệu Huy nữa phải không?"
Băng Nhi dứt khoát hất mạnh cánh tay của John. Nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng rơi.
"Đừng đe dọa nữa...Tôi mệt rồi."
"Em không thể làm vậy với anh. Em phải kết hôn cùng anh."
"Nhưng... người tôi muốn cưới không phải là anh. Tôi muốn cưới người tôi yêu thật sự. Anh làm vậy chỉ khiến tôi càng xa lánh anh hơn thôi. Làm ơn, hãy
cho tôi tự do đi."
Nói xong, cô nhấc váy cưới của cô mà chạy trốn. Chạy khỏi nơi này, khỏi cái vị ngục này. Cô vừa khóc, vừa chạy nhưng rồi cô quay người lại nhìn
John.
"John, em xin lỗi. Chúc anh hạnh phúc."
Sau đó là bước ra khỏi cánh cửa nhà thờ. John đứng đó nhìn Băng Nhi, nhìn
cô mãi chạy xa anh. Cũng từ đó nước mắt của anh đã rơi.
'Chỉ có em mới chính là hạnh phúc của anh. Nhưng em đã đi thật rồi, đã xa mãi rồi...'
Anh ngồi bệt xuống đất, tay anh che đi khuôn mặt đầy nước mắt để không ai nhìn thấy sự đau khổ của anh.
Mọi người trong nhà thờ cũng như vậy mà lần lượt bỏ đi. Còn Bella, sau khi
Băng Nhi rời khỏi. Cô ta đã lấy điện thoại gọi cho ai đó.
"Mau hành động đi. Cô ta ra khỏi nhà thờ rồi đấy!"
Nói xong, cô cũng rời khỏi cùng với mọi người, mặc cho John đang đau khổ.
Nhưng cô đâu hề biết anh đã để ý đến hành động đáng ngờ của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT