Nói xong, Băng Nhi ngồi xuống ghế đối diện với Ái Linh. Vừa nhìn Ái Linh, cô không thể nhịn cười được.

"Haha cô ăn mặc kiểu gì thế này? Phu nhân nhà họ Chu tại sao lại ăn mặc như vậy? Tóc tai thì rũ rượi, ăn mặc chả vào đâu,"

"Tôi đến đây không phải là nghe cô nhận xét về tôi."

Băng Nhi không quan tâm những lời Ái Linh nói. Cô tiếp tục chế nhạo.

"Cô đeo kính làm chi vậy? Cô rất xinh đẹp mà. Xinh tới nỗi tôi phải ghen ghét luôn đấy.Tháo ra đi, cho tất cả mọi ngày biết rằng chúng ta là 'chị em sinh đôi'."

"Cô im được rồi đó!"

Ái Linh cố gắng không để mình tức giận, nếu bây giờ cô không kiềm chế thì mọi người sẽ bàn tán về cô.

"Thôi được rồi. Cô hẹn tôi ra đây làm gì?"

"Tại sao cô lại thoát được?"

"À cô nói chuyện đó hả. Cô nên biết rằng tôi không còn là Hàn Băng Nhi của 7 năm trước nữa."

"Được, cô hay lắm. Cô dám dụ dỗ ba mẹ tôi để bỏ rơi tôi. Băng Nhi à, cô nên nhớ rằng, những thứ thuộc về tôi vẫn sẽ mãi là của tôi."

"Hừ, cô quá tự cao tự đại rồi đấy! Ba mẹ cô không phải là đồ vật nói muốn thuộc là thuộc. Cô chỉ là con nuôi của họ, nhưng giờ họ không còn là ba mẹ của cô nữa rồi, tôi rất vui!"

"Băng Nhi, mày..."

"Sao, tôi nói gì sai sao?"

"Cô cứ chờ đó, rồi sẽ có ngày tao sẽ tháo bỏ cái lớp mặt này xuống. Mày cứ đợi, tới lúc đó tao trả thù cũng chưa muộn."

"Được thôi. Tôi chờ cô."

"Khoan đã. Tôi nhớ cô đã từng nói 'Cô không thể mang thai' là như thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play