Thím Lan bước vào phòng, thấy cô đứng cạnh cửa sổ. Gương mặt hiện lên vẻ u buồn.
"Cô gọi tôi có gì không cô chủ?"
"Thím đừng nói bất cứ ai về chuyện tôi có thai."
"Sao vậy cô chủ? Cậu Phong cũng phải biết về chuyện đó chứ. Cậu Phong là ba đứa bé mà."
"Không được nói. Kể cả Nhạc Phong, John và cả Thiệu Huy."
"Nhưng tại sao vậy?"
"Cô ta sẽ không từ thủ đoạn lợi dụng để mà giết tôi. Cô ta rất mưu sâu kế
hiểm. Nếu cô ta mà biết được chuyện tôi có thai. Đảm bảo không lâu nữa
tôi sẽ chết. Tôi muốn thứ nhất cô ta chết trước tôi, hai là..."
"Hai là gì cô chủ?"
"Hai là cả hai cùng chết."
"Sao cô cứ ép buộc bản thân mình như vậy?"
"Thím cứ làm theo lời tôi nói. Tôi không muốn bất kì ai bị thương bởi cô ta
nữa. Bây giờ thím làm việc được rồi, tôi cần nghỉ ngơi."
"Vâng. À mà khoan cô chủ. Lúc sáng sớm nay, tôi thấy trong hộp thư có một phong bì thư gửi cho cô chủ."
Thím Lan lấy trong túi áo rồi đưa cho Băng Nhi. Trên phong bì chỉ ghi 'Gửi Băng Nhi' không hề biết ai đã gửi cả.
"Cảm ơn thím. Thím ra ngoài được rồi."
"Vâng!"
Băng Nhi mở trong phong bì ra là một cái đĩa CD và không còn gì ngoài cái đĩa đó cả. Cô đặt cái đĩa vào trong laptop của cô.
Màn hình dần dần hiện lên một người phụ nữ xinh đẹp. Cô ta nhìn về Băng Nhi và mỉm cười bằng nụ cười xảo trá.
"Cô có vui khi nhìn thấy tôi không? À không, tôi phải nói là Thưa cô Galvin, cô có cảm thấy vui khi nhìn thấy tôi không?
Tôi đã trở lại. Và cô đừng hòng có thể thoát khỏi tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT