"......"

Trong không khí yên tĩnh càng thêm yên tĩnh.

Dịch Dương mặt không cảm xúc, cài từng nút từng nút áo ngủ rồi giữ hai mép áo ngoài khép chặt rồi cột chặt đai lưng như đang rất lạnh vậy, giọng lạnh lùng không hề có cảm tình, nói với Hứa Tân Di: "Tránh ra."

Hứa Tân Di lui qua một bên.

Nghiêng người trong nháy mắt, cô hỏi: "Ông xã, anh đi đâu đó?"

"Cô khỏi quan tâm."

―― "Không thể hiểu được."

Hứa Tân Di nhìn bóng dáng như đang chạy trốn kia của anh âm thầm trợn trắng mắt.

―― "Tính tình khó chịu như vậy? Không phải đụng chạm có một chút hay sao cần thiết nổi lửa lớn như vậy?"

Dịch Dương dừng một chút, mắt lạnh nhìn bóng dáng Hứa Tân Di vừa lúc vào phòng, nhịn rồi lại nhịn, nhịn lại nhịn, da ga nổi khắp người, khó khăn lắm mới ép xuống, nhanh bước chạy khỏi nơi nguy hiểm này.

Hứa Tân Di trở lại phòng, tiếp tục nhìn tư liệu bốn người mới phỏng vấn trong ngày hôm nay, màn hình di động sáng lên, âm thanh tin nhắn chấn động.

Là Trần Tố gửi tin thông qua WeChat.

"Chị Tân Di, chị có đó không?"

Trần Tố?

Hứa Tân Di mở khóa, click mở WeChat.

Trần Tố gửi không chỉ một tin, mà là liên tiếp.

"Chị Tân Di, nghe nói công ty của chị đang tuyển nghệ sĩ? Không biết em có cơ hội hợp tác làm việc với công ty của chị Tân Di hay không?"

"Đây là thông tin cá nhân, và mấy tấm ảnh sinh hoạt hằng ngày của em."

Mấy tấm ảnh toàn chụp những ưu điểm trên cơ thể, toàn bộ gửi cho cô xem.

Nhưng rõ ràng tin nhắn biểu hiện là đã xem.

Ai xem?

Dịch Dương xem?

Tên chó con Dịch Dương này dám động vào di động của mình!

Hiểu cái gì kêu không gian cá nhân không?!

Còn dám xụ mặt với mình, người khác nhìn còn tưởng rằng cô đả làm điều gì sai trái không bằng.

Hứa Tân Di di chuyển ánh mắt trở lại trên màn hình di động, phóng đại mấy tấm ảnh sinh hoạt ngày thường của Trần Tố, cơ bụng đường cong rõ ràng, khối khối rõ ràng, chắc cũng rắn chắc tương tự như cơ bụng của Dịch Dương, vừa rồi cảm giác rất cứng, rất rắn chắc, khối nào ra khối đó, quào một cái cắn một cái...

Người tên Trần Tố này là một nam diễn viên từng hợp tác chung với cô trong bộ《 hoàng đồ 》, khi đó đã từng gửi mấy tấm ảnh loại này cho cô, chẳng qua lúc ấy còn che dấu một chút, giả vờ trượt tay, lập tức thu hồi.

Hiện tại đã là bất cứ giá nào rồi sao?

Thoải mái hào phóng gửi cho cô, không chơi chiêu cũ nữa sao?!

Trong giới giải trí, tiềm quy tắc ai mà không biết tầng ý nghĩa thâm sâu trong đó có ý gì?

Chỉ vì đạt được hợp đồng mà công nhiên lấy hình lõa thể ra thả câu cô?

Nếu người này thật sự ký với công ty cô, về sau vì tài nguyên còn không biết sẽ làm chuyện gì nữa đâu.

Cô thân là bà chủ của công ty, phải cầm giữ được, mưa móc đều dính, mới có thể phát triển tiếp.

Huống chi, cơ bụng Trần Tố tuy rằng không tồi, mặt cũng đẹp, nhưng cũng không phải duy nhất, bốn người hôm nay phỏng vấn tuổi xấp xỉ Trần Tố, nhân tố năng lực không kém Trần Tố.

Nghệ sĩ đầu cơ trục lợi như vậy, không thể ký.

Vả lại, sao cô có thể ký một người còn thua Dịch Dương, hừ, ngoại trừ tuổi ra, Trần Tố có cái gì hơn nổi Dịch Dương...

――――

"An Nhã, Dịch Dương lén xem di động của em." Hứa Tân Di uể oải ỉu xìu dựa vào ghế.

"Xem thì cứ xem, đàn ông đều có đức hạnh này, khống chế dục vọng rất mạnh." An Nhã dựa vào trên sô pha, hai mắt thất thần nhìn trần nhà.

Hứa Tân Di còn chưa từng thấy An Nhã lâm vào tình trạng này, nhịn không được hỏi một câu: "Chị làm sao vậy? Sao nhìn yểu xìu không có tinh thần..."

An Nhã nặng nề thở dài: "Chị chia tay."

"Cái cậu bé chủ tịch hội học sinh đó hả?"

"Đó là ẻm tốt nhất, chị nói chính là ẻm mới tốt nghiệp vừa bước chân vào giới giải trí..."

Hứa Tân Di giật mình thay đổi sắc mặt ngay: "Nhưng đã mới bao lâu đâu..."

"Hơn một tháng..."

"Dựa theo tần suất dễ chán của chị tới xem, chia tay cũng không kỳ quái nha?"

"Chia tay đương nhiên không kỳ quái, chủ yếu là..."

An Nhã thở dài, che lại trán, bộ dáng một lời khó nói hết.

"Chị nói chuyện có thể đừng chỉ nói một nửa được hay không? Rốt cuộc sao lại thế này?"

An Nhã nghiến răng: "Đều do tên gay khốn khiếp Lạc Kiệt kia."

"Hôm nay ẻm của chị gọi điện cho chị, trong điện thoại khóc sướt mướt nói chia tay, nói cái gì tối qua sau khi chị đưa ẻm về nhà, Lạc Kiệt ngăn giữa đường trùm bao dần một trận, đánh gãy mất cái mũi mới sửa của ẻm, còn uy hiếp nếu không chia tay với chị sẽ phong sát, về sau không có một ai dám ký hợp đồng với ẻm nữa."

"......"

Hứa Tân Di tiêu hóa một hồi, đã hiểu An Nhã một lời khó nói hết, là gì.

"Chị tìm bạn trai không phải không tìm trai PTTM? Ở đâu lòi ra mũi sửa?"

"Ta trong lúc nhất thời xem mắt mờ nhìn không thấy, nhưng đây là trọng điểm sao?"

Mắt thấy An Nhã muốn bùng phát lửa giận, Hứa Tân Di lập tức kéo về chủ đề chính: "Ok ok ok, chúng ta nói trọng điểm, nói trọng điểm ha, vậy từ lúc nào chị cột chặt với Lạc Kiệt?"

Cảm xúc An Nhã đang vô cùng táo bạo: "Cái gì kêu cột chặt với Lạc Kiệt? Là tên gây khốn kiếp này lì lợm la liếm đối với chị, chị đi đâu cũng thấy cái bản mặt gay chết của tên đó, gần đây không nghe nói Hàn Kiêu thất nghiệp? Thân là quản lý như anh ta sao lại nhàn như vậy? Phiền đã chết."

"Vậy chị tính toán làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ?"

An Nhã cười lạnh: "Vốn dĩ bởi vì là đồng nghiệp, chị đã cho anh ta mặt mũi, hiện tại tay đã duỗi đến trên đầu ẻm của chị, cũng đừng trách chị không khách khí."

An Nhã mấy năm nay có thể vùi thân trong hoa cỏ, một chút bụi cũng không dính thân, bởi vì chị ấy có thủ đoạn, Hứa Tân Di tin tưởng, việc này chị ấy nhất định có thể tự giải quyết tốt.

Có người gõ cửa.

"Bà chủ, có hai người họ Giang đang ở phòng nghỉ nói là muốn gặp bà chủ."

"Họ Giang?"

Hứa Tân Di liếc mắt nhìn An Nhã, hỏi: "Hai người họ Giang? Ai vậy?"

"Tự xưng là cha và anh trai của Giang Niệm."

Hứa Tân Di đứng dậy đi ra ngoài; "Giang Niệm đâu? Tới công ty chưa?"

Cha và anh của Giang Niệm đều tới, một nhân vật tàn nhẫn, một người là cha của nhân vật tàn nhẫn, hai người kia... cảm giác đều rất khó đối phó.

"Hôm nay Giang Niệm không ở công ty, tham gia gameshow rồi."

Hứa Tân Di dưới chân cứng lại.

An Nhã theo sát phía sau: "Chị đi với em."

Hứa Tân Di lắc đầu: "Không, tự em có thể giải quyết."

Trong tiểu thuyết, Giang Hoài không phải nhân vật dễ chọc, cha của Giang Hoài càng là người tàn nhẫn. Nếu trận đánh hôm nay nói không thành công... Cô không hy vọng liên lụy đến An Nhã.

Trái tim Hứa Tân Di nhảy thình thịch thình thịch, đi vào phòng nghỉ.

Trên sô pha phòng nghỉ hai người đàn ông mặc tây trang đang ngồi, trong đó một người là Giang Hoài, đã diện kiến dung nhan ở buổi đấu giá, mà ngồi ở người đàn ông ngồi bên cạnh Giang Hoài, tấm lưng hơi cong khuôn mặt tiều tụy đầu bạc trắng, Hứa Tân Di quan sát xong, còn tưởng rằng đó là ông của Giang Niệm.

Bộ dáng già cả này quả thực mau đuổi kịp ông nội nhà mình.

Nhưng mơ hồ từ tướng mạo có thể thấy được, đôi nét của Giang Hoài Giang Niệm là từ một khuôn từ cha của bọn họ ra tới.

Nếu nói Giang Hoài là lưỡi dao sắc bén, vậy Giang Niệm chính là thanh kiếm đang mài giũa.

Hứa Tân Di ngồi ở trước mặt hai người, giả vờ không quen biết Giang Hoài: "Hai người chính là người nhà của Giang Niệm?"

Từ " người nhà " này hình như làm tâm trạng của cha Giang Niệm rất sung sướng, ông mỉm cười nhìn Hứa Tân Di, nói: "Cô chính là bà chủ của con trai út nhà tôi, Hứa Tân Di tiểu thư?"

"Đúng vậy, không biết phải xưng hô với ngài như thế nào?"

"Tôi là cha của Giang Niệm, Giang Thành. Hứa tiểu thư, thực xin lỗi, hiện tại tới quấy rầy cô."

Hứa Tân Di nghe giọng điệu nói chuyện của Giang Thành, cũng không như người có lòng dạ sâu nặng thâm độc, tuyệt tình tuyệt nghĩa như trong tiểu thuyết, trái tim thấp thỏm bất an bình tĩnh lại rất nhiều.

Giang Hoài ngồi ở một bên: "Hứa tiểu thư, đã lâu không gặp."

"Giang Hoài tiên sinh là Giang Niệm..."

"Anh trai, anh ruột."

Hứa Tân Di mỉm cười.

"Khó trách ngày đó Giang Hoài tiên sinh nói những lời đó với tôi. Trong khoảng thời gian này, tôi cũng điều tra một ít, biết Giang Niệm sửa tuổi ký hợp đồng với công ty, ý kiến cá nhân là muốn tiếp tục làm việc trong giới giải trí. Hơn nữa còn rất kiên trì, cho nên hôm nay tôi muốn hỏi người nhà của cậy ấy, không biết hai người có ý kiến gì không?."

Giang Thành tuổi lớn, nhưng tư tưởng lại không cố chấp cổ hủ: "Hứa tiểu thư, chuyện của Giang Niệm, lập trường của tôi thật ra rất đơn giản, làm cái gì đều được, chỉ cần thằng bé vui vẻ thôi."

Nhưng hiển nhiên, Giang Hoài không nghĩ như vậy.

"Ba, Giang Niệm tuổi còn nhỏ, tuổi này nên tiếp tục đi học, nếu thằng bé thiệt tình thích giới giải trí, chờ thằng bé học xong có thể gia nhập sau..."

"Con làm cái gì mà luôn ép thằng bé thế này thế kia, con cũng biết tính tình thằng bé ra sao mà, càng ép thằng bé, thì nó càng đối nghịch với con, mọi việc cứ chiều theo ý nó là được rồi, có chút chuyện nhỏ này con cũng làm không được sao?"

Giang Hoài vẫn kiên trì giữ vững ý nghĩ của mình: "Mặc kệ ba nói như thế nào, con đều sẽ không đồng ý cho thằng bé hiện tại gia nhập vào giới giải trí."

Hứa Tân Di ngồi nghe, càng nghe càng cảm thấy Giang Thành thuộc loại cha cưng chiều con, hơn nữa òn là vô điều kiện cưng chiều.

Chuyện này tuyệt không thể được.

Không thể dạy con như vậy, cô có thể trông Giang Thành dùm họ, sau này có con tuyệt đối không thể dạy con như vậy, vấn đề giáo dục phải được coi trọng, chiều hư thì tương lai chỉ có nước bỏ đi.

Con?

Trong đầu Hứa Tân Di trống hai giây, nhắm mắt.

Con cái khỉ gì mà con? Tại sao mình lại nghĩ đến con cái làm gì?

"Hứa tiểu thư, cô nghĩ sao?" Giang Thành vứt vấn đề này cho Hứa Tân Di.

Hứa Tân Di hoàn hồn, xấu hổ cười cười, nói: "Thật ra tôi cho rằng Giang Hoài tiên sinh nói đúng không sai, mười tám tuổi mới vừa thành niên, tuổi này xác thật hẳn là nên ở trên ghế nhà trường, chuyện này tôi cảm thấy chuyện này nên do người nhà khuyên dạy."

Giang Thành thở dài: "Nếu thằng bé nghe khuyên thì tốt rồi."

Dừng một chút, ông tiếp tục nói: "Được rồi, việc này nghe ba đi, thằng bé muốn làm gì thì cứ để nó làm, không muốn đi học thì không cần ép nó, trong nhà cũng không phải nuôi không nổi thằng bé."

Xem như một nhà chi chủ giải quyết dứt khoát.

Hứa Tân Di quan sát một chút sắc mặt Giang Hoài, tuy rằng không đồng ý, nhưng rốt cuộc kiềm chế không làm trái lại.

"Đứa nhỏ này... Mẹ nó qua đời quá sớm, khi còn nhỏ ăn không ít khổ, tính cách tính tình đều không tốt lắm, Hứa tiểu thư, về sau Giang Niệm nhà tôi phiền cô quan tâm chăm sóc nhiều."

"Nhất định."

"Vậy hôm nay cứ như vậy trước đi? Về sau có chuyện gì, phiền cô tự gọi điện cho tôi." Nói, ông đưa một tấm danh thiếp cho Hứa Tân Di.

Hứa Tân Di đứng dậy tiếp nhận.

Từ lúc bước vào cửa đến bây giờ, nói chuyện còn tính vui vẻ, không có giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng của cô.

Thậm chí, cha của Giang Niệm nhìn qua rất hiền lành hòa ái, ở chung còn khá tốt.

Hứa Tân Di đứng dậy đưa tiễn.

Cửa thang máy mở ra, Giang Niệm thở hồng hộc bước ra, đứng ở trước thang máy nhìn mấy người từ trong phòng đi ra, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Giang Hoài: "Sao mấy người lại tới đây?"

Giang Hoài đối với thái độ chất vấn của cậu rất là khoan dung: "Tới nói chuyện của em."

Giang Niệm nhìn Hứa Tân Di.

Hứa Tân Di mỉm cười: "Cha và anh trai của cậu đã đồng ý cho phép cậu tiếp tục đi theo con đường nghệ thuật trong giới giải trí."

Giang Niệm hơi giật mình, thở hổn hển không nói lời nào.

"Không phải bây giờ em nên ở gameshow sao? Sao lại có mặt ở đây?"

"Phần của em đã kết thúc, nên em lập tức trở về công ty ngay."

Giang Niệm hơi cúi đầu, thái độ ở trước mặt người nhà rất lạnh nhạt: "Chị Tân Di, đã không có việc gì, em đến phòng tập nhảy chuẩn bị cho chương trình ngày mai..."

"Niệm Niệm, buổi tối về nhà ăn một bữa cơm với ba được không con?"

Giang Niệm im lặng, không nói một lời.

Giang Thành lại không chút nào để ý đối với thái độ của cậu, hoặc là nói đã tập mãi thành thói quen.

"Ba chờ con, ba đi đây."

Nói xong, bước vào thang máy với Giang Hoài.

Cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt Giang Thành dần dần tan đi, mọi sự ấm áp và hiền lành như chỉ là ảo giác, hàng mi sắc bén, so Giang Hoài càng tàn nhẫn, càng bình tĩnh.

Không khí chợt thay đổi lạnh như nhà xác.

"Người Giang Niệm thích chính là cô ta?"

"Đúng vậy."

"Cũng khá tốt."

"Nhưng cô ta đã kết hôn."

Giang Thành gỡ mắt kính xuống, xoa hốc mắt mỏi mệt, mỉm cười, nói: "Kết hôn mà thôi, con thân là anh trai của nó, thay em trai nghĩ cách đoạt người là chuyện con nên làm."

"Dạ."

Số thang máy chậm rãi giảm xuống đến lầu một.

Giang Niệm nhìn Hứa Tân Di xin lỗi: "Chị Tân Di, thật sự rất xin lỗi chị, em cũng không biết hôm nay bọn họ sẽ đến đây, quấy rầy chị rồi."

Tiễn đi hai Boss lớn hung tàn nhất trong tiểu thuyết, rốt cuộc Hứa Tân Di cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Không sao, bọn họ cũng là vì tốt cho cậu thôi."

Giang Niệm chần chờ: "Bọn họ... Không nói gì thêm sao?"

Hứa Tân Di hỏi lại: "Nói cái gì?"

"Không có gì, em đi tập luyện đây."

Hứa Tân Di vỗ vỗ vai cậu: "Lau mồi hôi trên trán đi, không cần thiết tranh đua như vậy, chị cho em nghỉ ngơi một ngày đó, dành nhiều thời gian cho gia đình mình đi cậu nhóc."

Giang Niệm theo bản năng giơ tay, tùy tiện lau mồ hôi trên trán cùng trên mặt.

Nếu có thể, cậu cũng không muốn nghỉ ngơi, chỉ muốn ở lại chỗ này.

――――

Bộ phim mới của Hứa Tân Di,《 Nhật ký thăng chức của Bối Bối》sau khi liên tục công chiếu suốt một tháng, hạ màn hoàn mỹ.

Bộ phim này là bộ đầu tiên Hứa Tân Di đóng vai nữ chính, cũng làm người xem hoàn toàn thấy được kỹ thuật diễn của cô, nhiệt độ cộng với nhà đầu tư marketing, danh tiếng của cô càng vang dộ. Hơn nữa, Hứa Tân Di tham gia tuần lễ thời trang mạ vàng trở về, giá trị con người tăng vọt, những lời mời liên tiếp không ngừng.

Cùng lúc đó, hậu kỳ chế tác 《 hoàng đồ 》 hoàn toàn kết thúc, chỉ chờ ngày công chiếu.

Từ cắt nối biên tập tới xem, fans đã từng nói muốn chống lại bộ phim này sôi nổi bị vả mặt, bắt đầu chờ mong ngày bộ phim này công chiếu.

Có người đầu tư xem trọng kỹ thuật diễn cùng sự ăn ý của Hứa Tân Di và Hàn Kiêu, quăng cành ôliu cho hai người, mời hai người đóng chung một bộ điện ảnh khác.

"Như thế nào? Cảm thấy hứng thú với bộ điện ảnh này?"

Lạc Kiệt thấy Hàn Kiêu cầm kịch bản điện ảnh nhìn ít nhất có ba tiếng, nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc cậu cảm thấy hứng thú với bộ điện ảnh này, hay là cảm thấy hứng thú đối với nữ chính?"

Kịch bản này là do phía nhà đầu tư đã từng hợp tác với bọn họ đưa tới, nói nữ chính là Hứa Tân Di, đang trong quá trình đàm phán, làm anh nhìn thử kịch bản, thích hợp thì có thể hợp tác lần thứ hai.

Hứa Tân Di đang trong giai đoạn nổi bật, bộ phim 《 hoàng đồ 》 mắt thấy rất nhanh sẽ là một quả bom, dưới loại tình huống này, có thể vớt được chút gì thí cứ vớt.

Hàn Kiêu buông kịch bản xuống: "Anh điều tra thế nào rồi?"

"Cậu đừng nói, cơ bản điều đã rõ ràng."

"Là sao?"

"Chúng ta đoán không sai, hai năm đầu Hứa Tân Di và Dịch Dương kết hôn, chưa có một ai từng thấy anh ta mang theo Hứa Tân Di đến tham gia bất kỳ một buổi tiệc nào, cơ bản không có ai biết anh ta đã kết hôn."

Anh quăng tài liệu điều tra lên trên bàn: "Cậu nhìn xem, đây là lịch trình công tác trong mấy năm nay của Dịch Dương, không thấy anh ta có mặt thường xuyên ở thành phố A, dành nhiều thời gian ở nước Mỹ hơn trong nước, ngay cả ngày lễ tết cũng chỉ trở về một chuyến mà thôi."

Nói xong, anh lại quăng tiếp một tập folder lên trên bàn.

"Đây là lịch trình công tác trong hai năm nay của Hứa Tân Di, thời gian Dịch Dương ở thành phố A, Hứa Tân Di sẽ ở nơi khác đóng phim. Hai người không có cơ hội chạm mặt, chuyện ly hôn cũng là sự thật. Bạn trai cũ của một người bạn của anh chính là trợ lý luật sư xử lý giấy tờ thỏa thuận ly hôn của Dịch Dương. Cô ấy nói, cô ấy từng thấy qua hiệp nghị ly hôn trong máy tính của anh bạn trai kia."

Hàn Kiêu ấn đường nhấn sâu, cũng không nói chuyện.

"Hơn nữa cậu biết không? Dịch Dương ở chung một tòa chung cư với mẹ con Hứa Vi Nhân ở nước Mỹ, cậu nói thử coi, việc này sao có thể vừa khéo đến như vậy? Nước Mỹ to lớn như vậy, lại ở chung một chung cư?"

"Đứa con trai của Hứa Vi Nhân..."

"Vấn đề này anh mày cũng không dám nói bừa, nhưng..."

Lạc Kiệt thở dài.

"Hứa Vi Nhân thật đúng là không có nói dối, khẳng định trong quá khứ, Dịch Dương và Hứa Vi Nhân từng có một chân."

"Anh mày lục lọi được một vài tin tức cũ từ trên diễn đàn của trường đại học, Hứa Vi Nhân và Dịch Dương đúng là từng có scandal tình cảm, đã đều tra kỹ. Tuy rằng cuối cùng Hứa Vi Nhân đều đứng ra làm sáng tỏ, nhưng giác quan thứ bảy của anh mày cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy."

"Dịch Dương hẳn là có chút tình đối với Hứa Vi Nhân, kết hôn với Hứa Tân Di... Chắc cũng là vì bề ngoài có chút giống với Hứa Vi Nhân..."

"Đáng tiếc, Hứa Tân Di lại nhất vãng tình thâm đối với anh ta, cho chút ngon ngọt thì sa vào ngay, thật là đáng thương."

Gương mặt Hàn Kiêu âm trầm.

Lạc Kiệt thổn thức: "Nhìn không ra tới, Dịch Dương lại thích thể loại kịch bản tổng tài bá đạo thế thân tình nhân."

Hết chương 57

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play