Ngay từ đầu, An Nhã kế hoạch là shopping với Hứa Tân Di, hai người càn quét khắp Paris, bởi vì Dịch Dương " chen chân " làm cho thế giới hai người cứ vậy mà rách nát, chỉ có thể đi dạo phố với cô trợ lý nhỏ, vừa oán giận Hứa Tân Di " trọng sắc khinh hữu ".

"Chị An Nhã, chị Tân Di và Dịch tiên sinh... Thật sự là loại quan hệ này sao?"

Buổi tối, An Nhã và cô trợ lý nhỏ thắng lợi trở về, trở về phòng khách sạn, trong thang máy chỉ có hai người, cô trợ lý nhỏ nhìn Hứa Tân Di và Dịch Dương như hình với bóng trong hai ngày này, kìm nén không nổi lòng hiếu kỳ, rốt cuộc lấy hết can đảm đặt câu hỏi.

An Nhã thở dài: "Bà chủ của em ấy hả, trọng sắc khinh hữu, chẳng lẽ em còn nhìn không ra?"

Cô trợ lý nhỏ hơi hơi mỉm cười: "Em nào dám đoán."

An Nhã suy đoán, hiện tại thảm đỏ hai người cũng đi rồi, tuần lễ thời trang cũng đã xem xong, lời đồn đãi trên mạng càng ngày càng nghiêm trọng, mối quan hệ giữa hai người chỉ sợ cũng không ẩn dấu được bao lâu.

"Chính là loại quan hệ em đang nghĩ."

"Nhưng em còn chưa biết là quan hệ gì...?"

Nói xong, cô trợ lý nhỏ kinh ngạc, hỏi: "Thật sự là vợ chồng? Chị Tân Di dấu thật đủ sâu!"

An Nhã cười, không nói gì.

Cửa thang máy mở.

"Nuốt ngược lại vào trong bụng cho chị, bà chủ của mấy đứa quyết định khi nào công bố lại nói tiếp."

"Dạ chị An Nhã, em nhớ kỹ."

Hành lang khách sạn, Lạc Kiệt đôi tay ôm ngực dựa vào trên tường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía thang máy, như đã chờ cô rất lâu.

An Nhã nhìn anh, kêu cô trợ lý nhỏ về phòng trước.

Chậm rãi đi đến trước mặt Lạc Kiệt, mỉm cười hỏi anh: "Quản lý Lạc, tìm tôi có chuyện gì?"

Lạc Kiệt đứng thẳng, đáy mắt là xưa nay chưa từng có nghiêm trọng, nặng nề nhìn cô: "Anh có chuyện muốn hỏi em."

An Nhã thấy dấu tay trên mặt anh ta đã mờ dần, cơ bản nhìn không ra dấu vết.

"Chuyện gì?"

"Anh muốn hỏi... Anh cho rằng ở chỗ này nói không thích hợp."

An Nhã cười lạnh, mặt không cảm xúc, đi ngang qua người anh: "Nếu không thích hợp vậy không cần nói."

"Từ từ ――" Lạc Kiệt bắt lấy cánh tay An Nhã.

An Nhã phản ứng thần tốc, giật mạnh tay ra ngay: "Làm gì? Có việc thì nói, đừng động tay động chân, có phải còn muốn ăn thêm hai tát nữa hay không?"

Lạc Kiệt thoáng lui về phía sau một bước, hừ một tiếng: "Cái con người không có trái tim này, sao lại cảnh giác nặng với tôi như vậy?"

An Nhã trừng anh, không thèm để ý đến anh.

"Ok, thôi được rồi, thôi được rồi, anh hỏi ngay tại đây luôn, ok?"

Lạc Kiệt trầm giọng: "Hứa Tân Di và Dịch Dương, hai người bọn họ... Thật sự là vợ chồng?"

An Nhã xoay người lại nhìn anh: "Sao anh biết?"

"Dịch Dương tự thừa nhận trước mặt Hàn Kiêu."

"Đúng vậy."

An Nhã nhún vai: "Hai người bọn họ xác thật là vợ chồng, hơn nữa đã kết hôn hai năm."

"Kết hôn hai năm?"

"Tại sao không thấy thông báo?"

An Nhã kỳ quái hỏi lại: "Đây việc riêng của Tân Di, nói hay không liên quan gì đến anh?"

"Nhưng Hàn Kiêu..."

"Hàn Kiêu làm sao?"

Sau một lúc lâu ngơ ngẩn, Lạc Kiệt nhắm lại miệng, lắc đầu: "Không có gì."

"Vậy... Tân Di và Dịch Dương ẩn hôn là chuyện của hai người bọn họ, khi nào công khai cũng là chuyện của hai người bọn họ. Nếu con bé không chủ động trêu chọc anh... Hình như anh cũng không có tư cách đến đây chất vấn tôi. Còn có việc sao? Không có việc gì tôi trở về phòng."

"Em... Từ từ..."

Lạc Kiệt đi vòng đến trước mặt cô: "Ok, chuyện Hứa Tân Di anh không bao giờ hỏi tới nữa, bọn họ là vợ chồng, anh chúc bọn họ bách niên hảo hợp, nhưng anh còn có chuyện muốn hỏi em..."

An Nhã không kiên nhẫn nhìn anh.

"Ngày đó, sao phản ứng của em lại lớn như vậy?"

"Tôi phản ứng lớn? Tôi phản ứng như thế nào mà anh nói lớn?"

An Nhã cười, nói tiếp: "Lạc Kiệt, tôi nói cho anh, nếu không có hứng thú đối với phái nữ, thì đừng đi trêu chọc người ta, biết không? Nếu không, lần sau gặp được một người có tính tình còn tệ hơn tôi, không phải hai bàn tay có thể giải quyết xong đâu."

Thấy Lạc Kiệt vẫn đứng chết ở trước mặt không đi, cô hét lên: "Tránh ra!"

"Anh không có hứng thú đối với phái nữ? Khi nào anh nói bản thân không có hứng thú? Em nói rõ ràng."

"Anh còn giả ngu với tôi? Cái bí mật nhỏ bé kia của anh ai mà không biết?"

"Anh khi nào có bí mật nhỏ bé?" Lạc Kiệt ngẩn ra, hai mắt liếc qua lại, cố nhớ lại hình như mơ hồ có một ít lời đồn đãi vớ vẩn trong giới quản lý, không thể tin được mà cười.

"An Nhã, em cũng là quản lý, lời đồn đãi không thể tin em hẳn là biết rõ? Anh không có hứng thú với phụ nữ, chẳng lẽ hứng thú với đàn ông?"

An Nhã không thể chịu đựng nổi, đi thẳng đến số phòng của mình, tỏ vẻ không muốn đàm luận việc này với Lạc Kiệt nữa.

"An Nhã, em đứng lại!"

An Nhã mở túi xách lấy thẻ phòng, Lạc Kiệt giật thẻ phòng của cô.

"Anh làm gì? Trả lại cho tôi!"

"Trước hết em nghe anh nói cái đã."

"Có cái để nói? Anh thích phụ nữ hay đàn ông tôi không quan tâm."

"Anh để ý!"

Lạc Kiệt nắm chặt thẻ phòng, lớn giọng hét to: "Thanh danh của anh không thể cứ thế huỷ hoại ở trước mặt người con gái anh thích. Cho nên hôm nay anh cần thiết trịnh trọng giải thích với em, anh, Lạc Kiệt, thích phụ nữ, hơn nữa, anh còn thích em."

An Nhã nhìn thoáng qua bốn phía: "Anh có thể nói to hơn cũng được, để tất cả khách ở tầng lầu này đều nghe thấy ra tới vây xem anh được không?"

"Được."

Lạc Kiệt hăng máu, hét lớn hơn: "Tôi, Lạc Kiệt thích..."

"Anh câm miệng cho tôi!"

Lạc Kiệt hơi hơi mỉm cười, nghe lời ngậm lại miệng: "Em xem, em là quản lý, anh cũng là quản lý, nghề nghiệp tương đồng, chúng ta khẳng định có rất nhiều đề tài chung để nói, em có muốn thử quen anh không?"

An Nhã nhìn anh hai giây, lấy ra di động, mở WeChat, mở ra danh sách danh bạ, vuốt lên xuống cho anh ta xem.

"Lạc Kiệt, trong di động của tôi có số liên lạc của hơn một trăm trai trẻ, những cậu nhóc tràn ngập ánh mặt trời, tuổi trẻ lớn lên đẹp, nói gì nghe nấy, tính tình vô cùng ngoan, kêu thì tới đuổi thì đi, cũng không oán giận cũng không làm phiền tôi, theo như nhu cầu, chơi với bọn họ tôi rất vui vẻ, anh kêu tôi từ bỏ một khu rừng lớn như vậy, treo cổ ở trên thân cây già như anh?"

Ánh mắt Lạc Kiệt dừng lại một lát ở trên màn hình di động, im lặng nhìn An Nhã, cười nói: "Vậy em, có muốn thử chơi đùa với anh hay không?"

――――

Trên chuyến bay trở về nước, Lạc Kiệt đeo kính râm chơi ngầu, một giây cũng không gỡ xuống.

Hai người đàn ông thua cuộc ở trên tình trường ngồi ở chung với nhau, một người biểu tình lạnh nhạt rất giống ai thiếu anh ta 80 triệu, một người thì như dưa chuột muối, nhấc không nổi một chút tinh thần.

"Lão Hàn, sau khi về nước cho anh mày nghỉ hai ngày."

Hàn Kiêu một chút tình cảm cũng không, từ chối thẳng thừng, nói: "Công việc rất nhiều, không có ngày nghỉ cho anh."

Lạc Kiệt ngồi dậy: "Anh mày đều như vậy, mày không thể cho anh mày nghĩ hai ngày để anh mày đi chữa trị vết thương?"

Hàn Kiêu nghi hoặc nhìn anh.

Lạc Kiệt từ trong ánh mắt anh thấy được không tín nhiệm, đơn giản gỡ mắt kính xuống, chỉ vào hốc mắt bầm tím đen như gấu trúc của mình.

"Lão Hàn, anh nói cho mày nghe, chọc ai trăm triệu chớ chọc phụ nữ, mày nhìn mà học, đây là An Nhã gây ra đó, người mà anh mày thường nói yếu ớt mong manh, đúng vậy, chính là An Nhã mà mày biết đó. Mày nhìn xem mắt gấu trúc trên mặt anh mày này, mày không thể cho anh mày nghĩ hai ngày để anh mày còn đi chữa trị vết thương?"

"Tiên sinh, có yêu cầu thêm gì không?" Có tiếp viên đến hỏi, mỉm cười phục vụ nhiệt tình.

Lạc Kiệt lập tức đeo lên kính râm: "Champagne, cảm ơn."

"Vậy Hàn tiên sinh thì sao?"

"Không cần."

"Dạ." Tiếp viên hàng không mỉm cười rời đi.

"Anh nói lão Hàn mà đó nha, mày đừng trưng bày cái mặt cá chết đó ra nữa, thật sự, mày và Hứa Tân Di chính là một hiểu lầm xinh đẹp thôi, từ bỏ đi, quên cô ta đi, mày sẽ gặp được người phụ nữ tốt hơn."

Thật không nói thì thôi, nói ra toàn làm người khác muốn đập.

"Đủ rồi, anh câm miệng."

"Ok, ok ok, anh mày câm miệng."

"Lạc tiên sinh, champagne của ngài." Tiếp viên hàng không xinh đẹp đưa champagne cho Lạc Kiệt.

Lạc Kiệt tiếp nhận: "Cảm ơn."

Mới vừa nhấp một chút, thì nghe thấy phía bên phải có người nói chuyện.

"Lạc Kiệt, để ý đổi chỗ ngồi sao? Tôi có lời muốn nói với Hàn Kiêu."

Lạc Kiệt nhìn sang.

Hứa Vi Nhân gỡ nón xuống, gỡ kính râm, mỉm cười nhìn anh.

Thật đúng là tình cờ.

Lạc Kiệt nhìn Hàn Kiêu, biết anh không muốn dính dáng nhiều với Hứa Vi Nhân, cười cười: "Thật xin lỗi nha, để ý."

Hứa Vi Nhân không quan tâm, chỉ lo nói chuyện mình muốn nói: "Chuyện tôi muốn nói đảm bảo Hàn tiên sinh nhất định cảm thấy hứng thú, xác định không nghe sự thật về cuộc hôn nhân của Hứa Tân Di sao?"

Hàn Kiêu ngẩn ra, quay đầu nhìn.

Hứa Vi Nhân đứng dậy: "Lạc tiên sinh, phiền toái nhường một chút."

"......"

Lạc Kiệt từ trên chỗ ngồi đứng dậy.

Hứa Vi Nhân ngồi ở trên chỗ ngồi của anh, Hàn Kiêu nhích sang bên trái, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với cô ta.

"Chuyện gì, nói đi."

Hứa Vi Nhân cũng không để ý đối với động tác của anh: "Nói vậy Lạc tiên sinh chắc là cũng biết chuyện Dịch Dương và Hứa Tân Di kết hôn?"

Hàn Kiêu ấn đường nhíu chặt: "Nếu là chuyện này, Hứa tiểu thư nhưng không cần nói với tôi."

"Đương nhiên không phải việc này..."

Hứa Vi Nhân định liệu trước, bình tĩnh nói: "Tôi nhìn ra được, tình cảm Hàn tiên sinh đối với Hứa Tân Di tiểu thư, cùng đối với những người khác... Đều không giống nhau."

Hàn Kiêu sắc mặt bình tĩnh, không nói gì.

"Không biết Hàn tiên sinh có hứng thú đối với nội tình cuộc hôn nhân giữa Hứa Tân Di và Dịch Dương không?"

Hàn Kiêu như có một chút hứng thú: "Nội tình?"

"Tôi và Dịch Dương là bạn học đại học, tôi và anh ấy cùng nhau vượt qua bốn năm đại học, sau khi tốt nghiệp, anh ấy xuất ngoại du học, tôi bước vào giới giải trí, hai chúng tôi từng có một đoạn quá khứ..."

Nói đến này, Hứa Vi Nhân cười nói: "Sau đó anh ấy về nước, tiếp nhận Dịch thị, đoạn thời gian kia cuộc sống ở giới giải trí của tôi cũng không được tốt, chắc là anh còn nhớ rõ, có một ít việc đã xảy ra trong khoảng thời gian hợp tác phim truyền hình với anh, toàn dựa vào tên tuổi của Dịch Dương, tôi mới dàn xếp êm đẹp chuyện đó xuống...."

"Nhưng, sau đó bởi vì một ít nguyên nhân, tôi phải rời khỏi đây, ra nước ngoài sinh sống."

"Chuyện này thì có liên quan gì đến Hứa Tân Di?"

"Tôi còn chưa nói xong. Chắc anh rất rõ ràng, Hứa Tân Di bước vào giới giải trí, là mang lên tên tuổi của tôi xuất đạo, lúc ấy ở nước Mỹ tôi đều biết giới giải trí trong nước có một cái "Hứa Vi Nhân nhỏ " ".

Hứa Vi Nhân cảm thán nói: "Mà vào hai năm trước, Hứa Tân Di xuất đạo không lâu, cô ta và Dịch Dương đã vội vàng kết hôn, anh biết chuyện này đại biểu cho cái gì sao?"

"Đại biểu cho cái gì?"

Hứa Vi Nhân hơi hơi mỉm cười.

"Tôi từng điều tra qua, sau khi Hứa Tân Di và Dịch Dương kết hôn, Dịch Dương cũng chưa từng mang Hứa Tân Di đến tham gia bất kỳ tiệc rượu nào. Hơn nữa bọn họ kết hôn hai năm, Dịch Dương vẫn luôn bôn ba bên ngoài, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cơ hồ rất ít có cơ hội gặp mặt. Trừ chuyện đó ra, tôi còn biết, không lâu phía trước Dịch Dương từng nói tới vấn đề ly hôn với Hứa Tân Di."

Đôi mắt Hàn Kiêu hơi co lại: "Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?"

"Tôi nói những chuyện này đó, ý gì Hàn tiên sinh còn không hiểu sao? Kết hôn hai năm, cho dù là ẩn hôn, cũng nên truyền ra chút tin tức, còn nhắc tới ly hôn, chứng minh Dịch Dương thật sự không thể chịu đựng cuộc hôn nhân với Hứa Tân Di, nói ngắn lại một câu, Dịch Dương không thích Hứa Tân Di."

Lạc Kiệt ở bên cạnh vãnh tai nghe, nghe thế nhịn không được nói chen vào một câu: "Không thích Hứa Tân Di chẳng lẽ thích cô sao?"

Hứa Vi Nhân mỉm cười, cũng không nói chuyện.

Lạc Kiệt ngẩn người ra: "Cha của con cô là ai?"

Hứa Vi Nhân rất có kỹ xảo, dừng ở đây.

"Tôi chỉ muốn nói những chuyện này thôi, không phải xúi giục Hàn tiên sinh chen chân vào mối quan hệ giữa Hứa Tân Di và Dịch Dương. Chỉ là cảm thấy, nếu Hàn tiên sinh thật sự có tình ý đối với Hứa Tân Di tiểu thư, đừng có gấp gáp từ bỏ, lời tôi nói đều là sự thật, Hàn tiên sinh không tin có thể tự đi điều tra."

Nói xong, Hứa Vi Nhân đứng dậy, đi toilet.

Lạc Kiệt ngồi trở lại chỗ ngồi, nhìn bóng dáng Hứa Vi Nhân, đè thấp giọng, hỏi: "Hàn Kiêu, cậu thừa biết cô ta có mục đích xấu, lời nói không thể tin nha?"

"Em biết."

Lạc Kiệt nhẹ nhàng thở ra: "Cậu biết thì tốt."

"Cho nên em hy vọng anh có thể đi điều tra chuyện này."

"Cậu... Không thể nào? Cậu thật sự muốn chen chân vào giữa Dịch Dương và Hứa Tân Di? Hành động của cậu chính là kẻ thứ ba đó!"

Hàn Kiêu khép mắt, giọng điệu không rõ ý gì.

"Ta không muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của hai người bọn họ, bốn năm trước Hứa Vi Nhân còn chưa có rời khỏi giới giải trí, cũng đã quan hệ cực mật với Dịch Dương, thậm chí vài lần truyền ra scandal tình cảm, sau đó thì Hứa Vi Nhân ra nước ngoài..."

Lạc Kiệt nhích lại gần, nói: "Dịch Dương ẩn hôn, đối tượng ẩn hôn còn giống Hứa Vi Nhân? Hứa Vi Nhân mang theo con trai về nước, Dịch Dương nhắc tới ly hôn? Anh cảm thấy, cốt truyện giống y chang bộ truyền hình tình cảm đầy máu chó đầu tiên mà cậu diễn lúc mới xuất đạo đó nha."

Hàn Kiêu lạnh lùng liếc sang.

Lạc Kiệt đầu hàng: "Yên tâm, anh sẽ giúp em điều tra rõ."

――――

Ngay lúc máy bay chở Hàn Kiêu và Lạc Kiệt vừa chạm xuống đất mẹ, Hứa Tân Di và Dịch Dương bước chân lên đường về nước.

Dịch Dương ở Paris chơi hai ba ngày, công việc cũng không động đến, không mang theo trợ lý, thậm chí laptop cũng chưa chạm vào, trước lúc lên máy bay vẫn luôn trong trạng thái nghe điện thoại, sau khi xuống máy bay, trợ lý Triệu Bân nhanh chân đến đón, hận không thể nhét người vào trong xe mang đi ngay.

Nhưng bởi vì là ông chủ, nên anh chỉ có thể dùng nụ cười tới che dấu sự nôn nóng của mình.

"Tổng giám đốc, tập đoàn có vài việc nhỏ yêu cầu ngài đích thân xử lý, không biết hiện tại ngài có thời gian hay không?"

Dịch Dương nghĩ chuyện cần anh đích thân giải quyết trăm phần trăm không phải việc nhỏ.

"Anh đến công ty một chuyến, em tự trở về đi."

Hứa Tân Di ngáp một cái, chia tay Dịch Dương, hai người mỗi người một hướng, cô tự trở về nhà chính, mới nghỉ ngơi một ngày, đã nhận được lịch trình công việc từ An Nhã.

Trước lúc đi Paris, Hứa Tân Di thành công đá bay Tạ Trì, trở thành đại ngôn duy nhất cho thương hiệu này.

Từ tuần lễ thời trang Paris trở về, ở trong mắt fans, Hứa Tân Di như mạ một lớp vàng, cũng càng to lớn hơn, fans cũng có đủ tự tin để hét lên với những người khác rằng bản thân là fans của Hứa Tân Di.

Những người trở thành fans của Hứa Tân Di vì sắc đẹp của cô, trước giờ luôn dấu dấu diếm diếm, không dám công khai ra mặt. Hiện tại quang minh chính đại mà khen, có nghe được lời lẽ không dễ nghe nào trực tiếp mắng trở lại ngay.

"Mấy tấm ảnh ở Paris của Tân Di thật quá xuất sắc! Quá đẹp! Tao có thể liếm sắc đẹp này suốt đời nha!!!"

"Nếu tao có thể trưởng thành đẹp như Tân Di vậy, tao có thể đi ngang ở giới giải trí này nha!"

"Mấy đứa nào lúc trước nói Hứa Tân Di phẩu thuật thẫm mỹ thành Hứa Vi Nhân đâu? Ra đây nói chuyện với tôi nè! Mấy người ra nhìn cho kỹ đi, hiện tại ai còn nói chị đẹp của tao giống con nhỏ hoa sen trắng kia, tao dẫn đi khám mắt gấp?."

"Ai nói chị đẹp của tụi này phẩu thuật thẩm mỹ? Mặt chị đẹp của tụi này trước nay chưa từng động dao kéo nha."

"PTMT giống con sen trắng Hứa Vi Nhân kia? Ai nha má ơi, bạn học à, bạn mù đến cỡ đó rồi sao, cười chết tôi mà. Gương mặt của Hứa Tân Di chưa từng động đến dao kéo, trong giới giải trí ai không công nhận? Như thế nào? Chủ nhân nhà mình ngồi sau chị đẹp nhà này tại tuần lễ thời trang, bước trên thảm đỏ còn bị đuổi, nên hất lửa giận vào người chị đẹp tụi này phải không?"

"Nhìn cho kỹ đi, người đi với Dịch Dương trên thảm đỏ là chị đẹp nhà tụi này, người ngồi hàng ghế đầu cũng là chị đẹp nhà này, không có chuyện gì với chủ nhân nhà mấy người, mấy người đừng sủa nữa, làm xấu mặt nhà cún quá đi!"

"Ghen ghét hả mấy con sen trắng kia? Nhìn Tân Di càng ngày càng nổi, mà chủ tử của mấy người càng ngày càng chìm, trong lòng tinh thần bị bệnh là bình thường, nhưng đừng để lâu nha, thành cho điên thì hết cứu à!"

"Tụi này ghen ghét? Cười chết, tụi này sẽ ghen ghét một diễn viên hạng ba? Tôi phát hiện hiện tại không ngừng là fans, mà là toàn bộ giới giải trí đều thay đổi hết rồi, những chuyện Hứa Tân Di từng làm đều đã quên hết rồi hả? Không nói xa, chỉ nói đến chuyện hôm nay cô ta chụp quảng cáo, ai không biết là đạp Tạ Trì mới có đại ngôn này, hiện tại Tạ Trì đã hết thời đến như vậy sao? Bị người ta khi dễ như vậy lại không có fans nào biết?"

"Đừng thả bom thúi nhà con kia, Tân Di đoạt đại ngôn của Tạ Trì? Thật buồn cười, lấy địa vị hiện tại của Tân Di có thể cướp được?"

"Thôi đi, tôi chỉ là người qua đường, nhưng cũng đủ biết Tạ Trì cũng không phải thứ tốt. Không phải anh ta đã từng đá Hứa Tân Di ra khỏi《 thời thượng tuần san 》, anh ta bỏ đá xuống giếng, không muốn làm việc chung với Hứa Tân Di, mới đổi thành Hứa Vi Nhân. Ha, quả báo, không phải kỳ đó doanh số của tạp chí sụt thảm nhất trong lịch sử sao, dù lần này Hứa Tân Di có đoạt thì làm sao vậy? Quả báo đến trễ thôi."

"Còn có chuyện này nữa sao? Tôi đây thấy Hứa Tân Di làm tốt lắm!"

"Làm tốt lắm +1, bỏ đá xuống giếng là thật sự ghê tởm."

Bình luận kia đủ để chứng minh, người hoành hành ngang ngược không phải người có tội, người bị kia mới là kẻ gây chuyện trước.

Hứa Tân Di từ studio ra tới, An Nhã đưa bình luận này cho cô xem.

"Không có việc gì, làm cho bọn họ tự chơi đi."

Hứa Tân Di một chút cũng không thèm để ý: "Nếu đã có người tung tin này ra ngoài, chị cũng đừng động, kiên cường chút dùm em, hiện tại chúng ta là người có fans ủng hộ nha."

An Nhã chê cười cô chỉ mới đỏ hai ngày đã bắt đầu hất mũi lên mặt.

Ở trên đường trở về, An Nhã hỏi cô: "Chuyện em và Dịch Dương, em có tính toán công bố không?"

"Công bố?"

Hứa Tân Di chỉ cần nghĩ đến chuyện này đã đau đầu: "Đi một bước tính một bước, hiện tại Dịch Dương còn không có chủ động nói chuyện này ra với em, khi nào anh ấy nhắc, lại xác định thời gian, em nghe Dịch Dương."

"Dịch Dương Dịch Dương, trong đầu em đều là Dịch Dương, không phải chị nói rồi sao? Dịch Dương đã bắt đầu thích em, em không thể nắm giữ quyền chủ động một chút sao? Sao vẫn y như trước đây vậy hả, sao lại bị động như vậy? Thật là dạy hoài không học được cái mẹ gì!"

Hứa Tân Di dựa ra phía sau, buồn buồn không nói lời nào.

"Có chuyện chị muốn hỏi em..." An Nhã thần bí hỏi, ánh mắt vô cùng gian.

"Chuyện gì?"

"Em và Dịch Dương... Có cái kia kia hay không?"

"Cái nào?"

"Chính là lên giường đó! Em phải bắt chị nói huỵch toẹt ra mới vừa lòng hả!"

Hứa Tân Di ngẩn ra, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

"Còn... Còn chưa có."

"Chưa?"

Giọng An Nhã vô cùng kinh ngạc: "Sao lại thế này? Thoạt nhìn hai đứa quan hệ không phải khá tốt sao? Sao còn chưa có lên giường? Có phải Dịch Dương không muốn hay không? Hay là hai đứa chưa có kinh nghiệm?"

Lên giường? Với Dịch Dương?

Hình ảnh kia quá khủng bố, Hứa Tân Di nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Khó quá bỏ qua đi, chúng ta đừng nói về việc này nữa được không? Đổi đề tài khác đi."

"Ok, biết da mặt em mỏng, vậy Hàn Kiêu... "

Hứa Tân Di đầu càng đau: "Cầu chị, việc này cũng đừng nói nữa, hiện tại chắc trong lòng Hàn Kiêu đã ấn định em là loại phụ nữ có chồng còn ra ngoài quyến rũ đàn ông."

"Vậy em tính toán làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao bây giờ? Giữ khoảng cách thôi."

Nói xong, Hứa Tân Di thử thăm dò hỏi An Nhã: "An Nhã, chị nói, nếu em và Dịch Dương công bố quan hệ, về sau có phải nên giữ khoảng cách với phái nam trong giới giải trí hay không?"

"Hiện tại em đã là phụ nữ có chồng, hiện tại nên giữ khoảng cách, không phải chờ đến ngày công bố mới làm."

An Nhã nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Đúng vậy, không sai, em nên tị hiềm. Nhưng ngày mai chị đã nhắn mấy cậu nhóc trẻ đẹp đến công ty..."

Hứa Tân Di nhất thời tỉnh người, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc: "An Nhã, việc nào ra việc đó, đây là công ty của em, ký hợp đồng với ai em phải đích thân tận mắt xem xét mới được."

Biểu tình này giọng điệu này... An Nhã thật vui mừng.

Phân chia rõ ràng giữa công tác và gia đình, sẽ không bởi vì tình yêu mà làm đầu óc ngu muội, giữ nguyên thanh tỉnh và lý trí, mới có thể sinh tồn tốt ở giới giải trí.

Hôm sau, sáng sớm Hứa Tân Di đã tỉ mỉ trang điểm, phun vài giọt nước hoa thơm ngào ngạt, hoa tai dây chuyền, lắc tay, mang đủ bộ, không giống ngày thường.

Trên bàn cơm, Dịch Dương liếc nhìn nhiều lần, nghi hoặc hỏi cô: "Đi đâu?"

"Công ty, hôm nay công ty có sự kiện quan trọng."

―― "Vừa rồi An Nhã gửi tin, mấy cậu nhóc đáng yêu đó đã tới ký hợp đồng rồi, lập tức có thể nhìn đã mắt."

―― "Thật sự không ngờ Hứa Tân Di mình còn có ngày ngồi chọn trai đẹp!"

―― "Nghe nói công ty Dịch Dương tuyển chọn trợ lý toàn là mặt đẹp dáng người quyến rũ, ngày thường công tác khẳng định rất vui vẻ?"

―― "Lập tức mình cũng có thể thể hội loại tâm tình hạnh phúc này."

Cà phê trên tay Dịch Dương đột nhiên không còn thơm nữa.

"Hứa Tân Di, nghe nói công ty của em muốn ký thêm người? Công ty của em nhỏ như vậy, nuôi sống nổi sao?"

"Sao... Sao anh biết?"

"Anh có cái gì không biết? Hiện tại công ty của em còn đang trong giai đoạn đầu, cá nhân anh kiến nghị em đừng ký quá nhiều người, chưa học đi đã học chạy? Em nuôi không nổi."

―― "Nuôi không nổi? Khinh thường ai đâu? Dù mình liều mạng già này cũng nuôi nổi bọn họ được chưa!"

Dịch Dương gác đũa.

Hứa Tân Di vội vàng dùng biểu cảm vô cùng cảm kích, mỉm cười, nói: "Cảm ơn ông xã nhiều nha, anh yên tâm, em có chừng mực."

Ông nội Dịch lên tiếng: "Dịch Dương, con hoạch định kế hoạch cho Tân Di làm theo, chắc chắn công ty của con bé sớm hay muộn gì cũng mở rộng quy mô."

Nói xong, ông ha hả cười nói: "Tân Di à, đừng lo lắng, có chuyện gì tìm ông, ông góp vốn cho con."

"Cảm ơn ông nội!"

Sắc mặt Dịch Dương nháy mắt suy sụp.

10 giờ, Hứa Tân Di đến công ty.

Mà giờ phút này, phòng khách đã có một diễn viên tới.

Là người Hứa Tân Di rất coi trọng, ở giới giải trí dốc sức làm mấy năm, công ty không cho tài nguyên, vẫn không nổi, có kỹ thuật diễn, sắc đẹp cũng có, phù hợp thẩm mỹ ngày nay, chính là thiếu một cơ hội để phát huy.

"An Nhã tới chưa?" Hứa Tân Di nhìn tư liệu, hỏi.

"Chị An Nhã đang nói chuyện ở phòng khách."

Hứa Tân Di gật đầu, đứng dậy đi vào phòng khách.

Lương Xuyên, 31 tuổi, tốt nghiệp học viện chính kịch, ánh mắt đầu tiên không phải trai đẹp điển hình, nhưng càng xem càng có hương vị, làm người không khoa trương còn rất khiêm tốn, thậm chí còn có chút thẹn thùng, cho người ta một loại cảm giác thoải mái.

Hứa Tân Di tró chuyện với anh ta hơn một tiếng, phân tích con đường tương lai phát triển của anh ta, cuối cùng đạt thành nhất trí, ký hợp đồng, nhưng hiệp nghị cụ thể như thế nào lúc sau lại nói sau.

Lương Xuyên đi rồi, An Nhã hỏi cô: "Thật quyết định ký?"

"Đương nhiên, em nói ký là ký?"

"Ok, chi tiết ra sao để chị đích thân thương lượng."

"Vất vả chị rồi."

Hứa Tân Di đứng dậy: "Người tiếp theo chị hẹn lúc mấy giờ vậy?"

"11 giờ, chắc là đã tới rồi đó?"

Kéo ra cửa phòng khách, Giang Niệm đứng như tượng ở trước cửa.

"Giang Niệm? Cậu đứng ở nơi này làm gì?"

Giang Niệm cúi đầu, như có chút xấu hổ, ngẩng đầu lên nhìn cô, ấp úng nửa ngày nói không nên lời, một câu hoàn chỉnh cũng không.

"Em... Chỉ là muốn đến... Nói lời xin lỗi."

Hứa Tân Di liếc mắt nhìn An Nhã.

An Nhã tặng lại biểu tình " chuyện không liên quan đến chị đây ".

"Chị Tân Di, trước đó là em sai, che giấu tuổi thật của mình với chị, hy vọng chị đừng để ý."

Giang Niệm như đã góp đủ dũng khí, ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Tân Di nói: "Sau đó em trở về cẩn thận suy nghĩ, chị An Nhã nói không sai, em còn trẻ, chưa trải qua việc đời, một đầu đâm vào ngõ cụt, đã làm chuyện sai trái, nhưng hiện tại em biết sai rồi, xin chị tha thứ cho em, được không?!."

Hứa Tân Di hiểu " đã làm chuyện sai trái " mà Giang Niệm giữ kín không nói ra kia là chuyện gì, ở nơi công cộng cũng không thể để cậu nhóc mất mặt.

"Em có thể nghĩ thông suốt đương nhiên chị rất vui, nhưng độ tuổi này của em cũng quá nhỏ, chị thật sự kiến nghị em nên suy xét đến chuyện học hành."

"Em không thích đi học."

"Được rồi, không thích thì không thích, nhưng chị phải nói chuyện với người giám hộ của em, có thể chứ?"

Giang Niệm im lặng: "Mẹ em đã qua đời."

"Vậy ba em đâu?"

Giang Niệm hỏi: "Nhất định phải nói sao?"

Trực giác nói cho Hứa Tân Di, Giang Niệm vô cùng kháng cự khi nhắc đến người trong nhà, nhưng ký hợp đồng với một cậu nhóc mười tám tuổi, dù sao cũng phải nói chuyện với người nhà, bàn lại chuyện tương lai con nhà người ta nữa, sau này xảy ra chuyện gì chắc công ty cô đóng cửa.

Ông anh Giang Hoài của Giang Niệm...? Ca này khó, bỏ qua, có thể không giao tiếp thì đừng đến gần, nhưng còn ba của cậu ấy... Chắc rất cưng chiều cậu nhóc lắm đây.

Thấy Hứa Tân Di khó xử, Giang Niệm gật đầu: "Dạ, để em kêu anh ấy đến."

"Ok, chị có việc đi trước, hôm nay có khả năng sẽ có thêm nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty chúng ta. Nhưng em yên tâm, công ty tuyệt đối sẽ không vắng vẻ em." Nói xong, cô vỗ vỗ bả vai Giang Niệm, xoay người rời đi.

Nụ cười trên mặt Giang Niệm nháy mắt hạ xuống, nhìn bóng dáng Hứa Tân Di, sâu trong ánh mắt toàn là tối tăm.

Thời gian trong ngày, Hứa Tân Di đều dùng để phỏng vấn năm người cô thấy ưng ý nhất trong đóng folder kia, tận mắt đánh giá qua cửa chỉ có mình Lương Xuyên, bốn người kia Hứa Tân Di còn cần phải cẩn thận suy xét một chút.

Sau khi về nhà, Hứa Tân Di tắm nước ấm mát xa cơ thể, nằm ở trên ghế nhìn thông tin cá nhân và ảnh chụp nghệ thuật của bốn người kia, nhớ lại nội dung đoạn đối thoại hôm nay với bọn họ.

―― "Bốn người này chọn ai mới được đây? Cảm giác đều không tồi, đều là hạt giống tốt."

―― "Người này nhin sơ rất đẹp trai, còn người này thì chân dài miên man, người này nói chuyện là thật sự rất ngọt, sao mà khó chọn quá đi à."

Dịch Dương đi từ ngoài vào.

"Ông xã, anh đã đi làm về rồi?"

Dịch Dương sắc mặt khó coi.

―― "Ai lại chọc anh ấy rồi? Vừa về đến nhà đã xụ mặt."

"Công việc quá mệt mỏi, anh đi tắm đây."

Dịch Dương lấy quần áo bước vào phòng tắm, tắm suốt nửa tiếng mới dội sạch cơn nóng trong người.

Vừa ra tới đã thấy Hứa Tân Di không ở trong phòng.

Anh dùng khăn lông xoa tóc, ngồi vào trên sô pha, muốn liếc mắt nhìn mấy tập tài liệu để bừa bộn trên sô pha.

Cầm lên xem xem, đống tài liệu đè lên di động của Hứa Tân Di, đinh một tiếng, màn hình bật sáng.

Là tin WeChat.

"Chị Tân Di, nghe nói công ty của chị đang tuyển nghệ sĩ? Không biết em có cơ hội hợp tác với công ty của chị hay không?."

"Đây là thông tin cùng ảnh thường ngày của em."

Dịch Dương không thích nhìn trộm di động của người khác, đặc biệt là của vợ mình, đang chuẩn bị buông xuống, một loạt ảnh chụp đã gửi lại.

Dịch Dương gõ sinh nhật của mình giải khóa di động, nhấp vào khung WeChat, một người tên là Trần Tố gửi cho Hứa Tân Di mấy tấm ảnh.

Thật đúng là ảnh sinh hoạt hằng ngày.

Một tấm nửa người trên trần trụi, một tấm áo ngủ nửa mở nửa đóng lộ rõ cơ ngực, còn có hai tấm tự chụp, cà da láng đến một chút tì vết đều không có.

Bên ngoài phòng nhẹ nhàng truyền đến tiếng bước chân của Hứa Tân Di.

Dịch Dương đặt di động xuống, mặt không cảm xúc đứng dậy, đi sang chỗ khác, nhưng không có cài áo ngủ, nút áo tự động tản ra theo di chuyển của anh, lộ ra cơ ngực săn chắc.

Mới vừa tắm xong, hơi nước ấm còn ở, sợi tóc chảy xuống vài giọt nước, chảy dọc theo vai cổ xuống cơ bụng.

"Ông xã..."

Hứa Tân Di vừa vặn va chạm với Dịch Dương ngay trước cửa, chỉ cảm thấy lòng ngực kia nóng bỏng, cơ bụng cứng rắn chắc.

Dịch Dương từ trên cao nhìn xuống.

Hứa Tân Di trong lòng lộp bộp một tiếng: "......"

―― "Làm... Làm gì làm gì!"

―― "Tên khốn Dịch Dương này mơ ước sắc đẹp của mình, muốn chơi lưu manh với mình hả?"

―― "Mẹ ơi! Đẹp trai quá! Gợi cảm quá! Quyến rũ quá! Chắc chết, chắc chết"

―― "Cắn một cái chắc không sao đâu hen!"

Hết chương 56

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play