Dịch: Lãnh Nhân Môn

“Về kinh? Phải làm sao bây giờ?” Đám thị nữ bỗng nhận ra điều gì, bèn cuống lên đuổi theo Giản Ninh, chỉ có một cô nàng vẫn quỳ chỗ cũ với ánh nhìn âm độc.

Phải, Thái tử tốn biết bao công sức mới đày được Giản Ninh tới chốn này, làm sao gã có thể để cô mang vinh quang trở về cơ chứ? Thị nữ này được phái tới đây để phá rối, nhưng bọn họ đã đánh giá quá thấp trí thông minh của Giản Ninh.

Sau hành động vừa rồi của Giản Ninh, mấy cô thị nữ thông minh đã vội vàng chạy lên tuyến đầu để trợ giúp những người cần giúp đỡ, chỉ có ả kia bị cô lập một mình.

Đi trên đường phố gọn gàng sạch sẽ, Giang Bắc Trạm bảo vệ Giản Ninh ngay sát bên mình: “A Ninh, em thật sự muốn đuổi đám thị nữ đó về kinh à?”

“Đương nhiên là không. Có một thị nữ năm lần bảy lượt nhắm vào em, nếu em đoán không sai thì cô ta tới để phá rối…”

Giang Bắc Trạm hiểu ra, bèn kiêu ngạo vuốt ve lọn tóc của Giản Ninh: “Quả nhiên là A Ninh nhà ta, chỉ nói đôi ba câu thôi mà đã xử lý được cô ả rồi.”

Giản Ninh dở khóc dở cười, ông chồng mình sao mà giống trẻ con vậy chứ?

Hai người đi dạo một vòng, đường xá đã được quét dọn qunag đãng, áo quần của dân chúng xung quanh cũng tươm tất hẳn lên, cả thành bỗng bừng bừng sức sống.

Giản Ninh gật đầu hài lòng, xem ra Trương Giang là một nhân tài, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà gã đã chỉnh đốn thành Giang Bắc đâu ra đấy rồi.

Nhưng chỉ chỉnh đốn thành Giang Bắc thôi thì chưa đủ, quanh đây vẫn còn rất nhiều thôn trấn đang chìm trong tai họa.

Cô không thể lo lắng chu toàn cho những nơi xa xôi hẻo lánh ấy, đành dốc sức thu phục nhân tâm, để các binh sĩ tự làm, cô chỉ cần nắm bắt toàn cục thôi, như vậy sẽ nhẹ gánh hơn nhiều.

Giản Ninh về đến phủ thì Trương Giang đã chờ sẵn. Thấy cô về, gã hành lễ: “Tham kiến vương phi.”

“Không cần đa lễ, ngồi đi.” Giản Ninh ngồi xuống trước: “Đã ghi tên hết nạn dân quanh đây chưa?” Đây là một mục trong kế hoạch của cô. Ghi danh toàn bộ nạn dân, lần theo thông tin họ cung cấp về thôn làng của họ tìm người, cuối cùng để lại đủ lương thực, giúp bọn họ gieo trồng. Đó là toàn bộ kế hoạch của Giản Ninh.

Trương Giang cũng không khách khí mà vén vạt áo ngồi xuống ghế dưới: “Thưa vương phi, thuộc hạ đã sắp xếp thỏa đáng hết rồi, vương phi chỉ cần chờ tin tức tốt lành là được ạ.”

Kế hoạch của Giản Ninh rất toàn diện, bọn họ hầu như không cần động não, chỉ cần thực hiện từng bước theo chỉ dẫn của cô là xong.

“Ta cũng nghĩ vậy.” Giản Ninh cười thoải mái: “Làm phiền các vị tướng quân rồi.”

“Đây là việc mà thuộc hạ phải làm.” Trương Giang vội đứng lên hành lễ, trong lòng càng thêm kính nể vị vương phi này. Với trí tuệ và năng lực như thế, nếu cô sinh là nam nhi thì ắt đã có vị trí quan trọng trong triều rồi.

“Ngươi đi thông báo cho các tướng quân, hôm nay ta sẽ tự mình xuống bếp khao quân!” Hôm nào cũng ăn cháo hoa, đến cả Giản Ninh cũng sắp không chịu nổi. Cô muốn đổi món, sau đó tập trung hết nạn dân quanh vùng lại, cho họ có việc làm để đỡ suy nghĩ lung tung.

Lúc này các binh sĩ đều đã ra ngoài tìm kiếm và cứu giúp nạn dân, trong thành chẳng có bao nhiêu lính phòng thủ. Cô không thể để Tây Bắc nổi loạn, nếu không hết thảy đều sẽ trở thành công dã tràng.

“Vương phi, thế có ổn không ạ?” Trương Giang hỏi ngay. Cậu ấm cô chiêu con nhà giàu sang đều khinh thường bếp núc, vương phi đường đường là vợ của Bắc Cương, sao có thể làm chuyện này được?

“Có gì mà không ổn?” Giản Ninh cười nhạt: “Ngươi cứ đi thông báo đi.”

Thấy Giản Ninh kiên trì, Trương Giang đành phải lui ra, trong bụng nghĩ thầm… vương phi có biết làm cơm thật không? Đừng có làm lãng phí lương thực đấy nhé.

Đến trưa, sau khi tự mình nếm thử món ăn do Giản Ninh làm thì Trương Giang đã biết mình quá coi thường vương phi rồi.

So với những món ăn mà Giản Ninh nấu, bao nhiêu thứ gã ăn trước đây đều chỉ xứng làm cám lợn thôi.

Giản Ninh ngồi trên ghế cao, nhìn cả đám người ăn như hổ đói mà dở khóc dở cười. Sao trông cứ như mấy trăm năm rồi không được ăn cơm vậy? Còn cả Trương Giang kia nữa chứ, thi thoảng lại lườm anh chàng đối diện như sắp đánh nhau.

Giang Bắc Trạm giả làm thị nữ, phải trơ mắt nhìn vợ mình nấu cơm cho người đàn ông khác ăn, lòng vốn đã chua loen loét. Giờ lại thấy họ ăn uống thô tục, hắn tức nổ phổi, bèn nói khẽ bên tai Giản Ninh: “Vương phi, người mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi.”

Giản Ninh gật đầu, cô đã làm món ăn mà Giang Bắc Trạm thích nhất, đang bày trong phòng kia. Huống hồ quả thực cô cũng mệt rồi.

Đám người vây quanh bàn cơm giương cung bạt kiếm, không ai để ý thấy Giản Ninh đã rời đi.

Sau khi về phòng, Giang Bắc Trạm ôm chầm lấy Giản Ninh: “A Ninh, sau này không được nấu cơm cho người đàn ông khác ăn nữa!”

Tuy biết cô phải làm thế để mua chuộc lòng người nhưng hắn vẫn rất không vui!

“Ừ, sau này em không làm nữa.” Có những việc thi thoảng mới làm thì là khen thưởng, còn thường xuyên làm thì sẽ bị coi thường.

Chỉ chớp mắt mà nửa tháng đã trôi qua, thành Giang Bắc như thay da đổi thịt, mặt đất ngoài thành mọc lên những chồi non xanh biếc, chỉ nhìn thôi cũng thấy mừng vui.

Miền Tây Bắc hỗn loạn được chỉnh đốn đâu vào đấy, dân chúng đều có nhà cửa và đất trồng.

Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ Giản Ninh chính là cứu tinh của họ.

Thái tử ở kinh thành xa xôi nghe được tin này thì tức giận đến mức đập vỡ tan chiếc chén trong tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play