“A Triệt, đệ nói cho ta hay trước đã, nếu ta đi rồi, đệ có gánh được trọng trách này không?” Giang Bắc Trạm không đáp lời y mà hỏi ngược lại.
“Hoàng huynh rốt cuộc có ý gì? Huynh vừa mới lên ngôi mà, chẳng lẽ…” Huynh định đi sao?
Bốn chữ cuối cùng, y không sao hỏi ra lời được.
Từ nhỏ đến lớn, người dạy dỗ y là Giang Bắc Trạm, người bảo vệ y cũng là Giang Bắc Trạm, có thể nói Giang Bắc Trạm chính là thần tượng và tín ngưỡng của y. Thế mà hôm nay hắn lại nói với y những lời này, khiến cho y hoài nghi quá đỗi.
“A Triệt, đệ cũng biết trẫm chưa bao giờ có dã tâm. Đối với người khác thì hoàng vị này là đường mật, nhưng đối với ta thì lại chỉ là chốn lao tù. Chí của ta đâu có ở đây…”
“Cho nên huynh muốn quẳng cái gánh nặng này lên vai đệ?” Trước đó y cũng chưa bao giờ muốn ngồi lên vị trí này, nếu hôm nay Giang Bắc Trạm không nói thẳng ra thì y tuyệt đối không ngờ hắn gọi y về là để…
“Không phải ta ép buộc đệ đâu. Mấy năm nay đệ du lịch bên ngoài, có thấy nỗi khốn khổ của bách tính không? Có thấy quan lại ức hiếp dân chúng thấp cổ bé họng không?”
“Đệ…” Nghe Giang Bắc Trạm hỏi như vậy, Giang Bắc Triệt chẳng nói nên lời.
Mấy năm nay đúng là y đã nhìn thấy rất nhiều, cũng đã vô cùng phẫn nộ. Nhưng trong hoàn cảnh ấy thì y chỉ có thể giận suông chứ chẳng hề thay đổi được mảy may.
“Nếu đệ ngồi lên vị trí này thì sẽ có quyền lực để thay đổi nó. Những ngày qua ta đã chuẩn bị cho đệ đâu vào đó cả rồi. Nếu ta ra đi thì đệ có thể ngồi lên hoàng vị mà không gặp bất kì trở ngại nào cả.”
“Thì ra huynh đã tính sẵn ngay từ đầu rồi.” Giang Bắc Triệt ngẩng đầu nhìn Giang Bắc Trạm, trong mắt chất chứa thất vọng và bất mãn.
Giang Bắc Trạm quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt y: “Ta cũng là bị ép buộc mới phải đi lên con đường này, bởi vì nếu ta không làm thì không thể bảo vệ tính mạng của vợ con ta…”
“Đệ hiểu rồi, đệ sẽ chấp nhận sự sắp xếp của huynh.” Giang Bắc Triệt ngắt lời Giang Bắc Trạm: “Huynh muốn đi thì đi cho thật xa vào, đừng có để đệ nghe thấy bất cứ tin tức gì của huynh, nếu không… nếu không thì…”
Nếu không thì thế nào? Giang Bắc Trạm chẳng thốt nên lời.
“Đa tạ.” Giang Bắc Trạm quỳ gối trước mắt Giang Bắc Triệt, người sau siết chặt nắm tay nhưng không nâng hắn dậy, mà quay người giận dữ bỏ đi.
Giang Bắc Trạm nhìn theo bóng lưng y, nở nụ cười đắng ngắt, cuối cùng, nụ cười ấy lại biến thành thoải mái: “A Ninh, em hãy chờ ta. Nhất định ta sẽ trở về trước ngày em vượt cạn, để cùng nghênh đón con chúng ta chào đời.”
…
“Thánh chỉ đến!” Tiếng hô vang vọng truyền tới từ ngoài cổng khiến cho Giản Ninh đang tản bộ trong sân phải cau mày: “Thánh chỉ?”
Gã sai vặt ngoài cổng vồn vã chạy vào: “Thưa vương phi, thánh chỉ từ kinh thành đến đấy. Người mau đi tiếp chỉ thôi ạ.”
Giản Ninh không hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn ra cổng quỳ xuống, nghe thái giám truyền chỉ đọc to: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết…” Sau đó là một tràng ca tụng dài dằng dặc làm Giản Ninh nghe xong mà chóng hết cả mặt mày.
Nhưng cô nghe hiểu nội dung chính của thánh chỉ này. Nó nói cô được sắc phong làm công chúa, Định Bắc công chúa, mà cả dải đất Tây Nam này được ban cho cô làm đất phong. Nếu không được hoàng đế triệu kiến thì cả đời này cô sẽ vĩnh viễn không được rời đi.
Nghe xong thánh chỉ, đáy lòng Giản Ninh tê dại, cuối cùng phải để cho Tiểu Nha tiếp chỉ thay.
Cô đã nghĩ đến việc Giang Bắc Trạm sẽ bị quyền lực che mờ mắt, nhưng không ngờ nổi hắn lại đối xử với mình cạn tàu ráo máng đến mức này.
Vĩnh viễn không được rời đi, hay cho một câu vĩnh viễn không được rời đi!
Giản Ninh ôm cái bụng đã nhô cao, để Tiểu Nha đỡ về phòng.
Thái giám truyền chỉ cũng không hề tức giận mà chỉ thở dài trong lòng. Thân phận của Giản Ninh thế này vẫn là thấp quá, lẽ ra ngôi hoàng hậu mới là của cô kia.
Giản Ninh vừa trở về phòng thì bụng đã bắt đầu đau, đồng thời cảm giác có chất lỏng ướt mèm lạnh lẽo chảy ra từ cơ thể. Cô cuống cuồng, cất tiếng gọi lạc giọng đầy bối rối và hoảng hốt: “Tiểu Nha! Tiểu Nha!”
Tiểu Nha vội vàng chạy vào thì thấy vẻ mặt Giản Ninh đã ngập đầy đau đớn. Nó cũng thót tim, sải bước chạy lại hỏi ngay: “Vương phi, người thế nào rồi?”
“Ta sắp sinh rồi, em mau đi gọi bà đỡ và đại phu tới đây!” Cảm giác đau đớn mãnh liệt thúc lên từ bụng dưới, Giản Ninh yên lặng siết chặt ga giường, trán túa mồ hôi hột.
“Vâng, nô tì đi ngay đây!” Tiểu Nha véo mạnh bản thân một cái để ép mình tỉnh tái rồi chạy ào ra ngoài gọi người.
Nhất thời, vương phủ nhốn nháo cả lên, thái giám truyền chỉ chưa đi khỏi, thấy vương phủ hỗn loạn tưng bừng thì không nhịn được mà hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Bẩm công công, vương phi… à nhầm, công chúa nhà chúng ta sắp sinh rồi.” Kẻ hầu đáp lại một câu rồi vội vàng đi làm chuyện của mình.
Thái giám truyền chỉ nhíu mày, suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định lên ngựa chạy về phía kinh thành.
Cùng lúc đó, trái tim của Giang Bắc Trạm bỗng nhói lên đau thắt. Nỗi đau đớn xuất hiện quá đột nhiên khiến hắn ôm ngực hồi lâu vẫn chưa nguôi xuống được.
“Hoàng thượng, ngài sao thế?” Giang Bắc Triệt đang giúp hắn phê tấu chương ở bên cạnh, thấy hắn ôm ngực thì vội hỏi.
Giang Bắc Trạm nắm chặt tay Giang Bắc Triệt mà gằn từng tiếng cực kì nghiêm túc: “A Triệt, A Ninh đang gọi huynh, huynh phải đi rồi. Đợi ta đi rồi, đệ hãy lấy thánh chỉ kia ra.”
Giang Bắc Trạm túa mồ hôi lạnh, cảm giác đau thắt cơ hồ khiến cho hắn ngạt thở, nhưng vẫn cắn răng cố gắng kiên trì.
Giang Bắc Triệt nhìn thật sâu vào mắt hắn, trầm ngâm một lát rồi trịnh trọng quỳ xuống: “… Thần đệ tuân chỉ.”
“Đại Lịch giao lại cho đệ, phụ hoàng cũng giao lại cho đệ… Hoàng huynh… đi đây.” Giang Bắc Trạm vừa dứt lời, mấy người áo đen không biết từ đâu xuất hiện đã đặt một người giống hắn y như đúc xuống nơi hắn vừa ngồi, rồi đưa hắn biến mất trong màn đêm.
Giang Bắc Triệt cười khổ, thì ra huynh ấy đã chuẩn bị hết từ lâu rồi.
Cười một hồi lâu, y đứng dậy, giả bộ hoảng hốt quát lên: “Người đâu! Mau truyền ngự y!”
Chẳng bao lâu sau, tin dữ đã lan truyền khắp chốn kinh đô.
Tân hoàng đã băng hà!
Cả đô thành chìm trong không khí tang tóc bi thương, cùng lúc đó, Giang Bắc Triệt phụng chiếu đăng cơ, ổn định cục diện kinh thành.
Cũng vào lúc này, Giang Bắc Trạm đang ra roi thúc ngựa chạy về Tây Nam.
Hắn gặp thái giám truyền chỉ trên đường. Thái giám nhìn thấy hắn thì giật mình sửng sốt, toan hành lễ lại bị hắn ngăn lại: “Ngươi cứ coi như chưa từng trông thấy ta là được. Về kinh đi.”
Thái giám không hiểu gì cả nhưng không dám hỏi nhiều.
Khi hắn về đến kinh thành thì mới biết nơi đây đã vận đổi sao dời thêm lần nữa.
Sau khi hoàng đế mới lên ngôi, hoàng hậu vẫn là hoàng hậu.
Hoàng hậu ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương mà bật cười: “A Trạm, huynh quả thực làm được như đã hứa, đúng là ta có được ngôi hoàng hậu thật, ha ha ha, ha ha…” Tiếng cười bi thương chất chứa vài phần hiểm độc, khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều vội vàng quỳ mọp xuống, không dám thở mạnh.
Sau nửa tháng ngựa không dừng vó, cuối cùng Giang Bắc Trạm cũng về tới Tây Nam. Suốt một đường dài phi nhanh không nghỉ, khi hắn đến nơi đêm đã khuya rồi. Hắn không muốn khua chiêng gióng trống, bèn âm thầm lẻn vào phòng Giản Ninh.
Lúc ấy, Giản Ninh đang ôm một đứa bé bụ bẫm đáng yêu mà ngâm nga một khúc đồng dao.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Giang Bắc Trạm hoen lệ.
Hắn từ bỏ giang sơn, giả chết mà sống, đáng giá xiết bao.
Giản Ninh đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, bèn ngẩng đầu lên, liền trông thấy ngay Giang Bắc Trạm. Cô nhìn hắn mà còn chưa tin tưởng, chỉ dám thấp giọng thì thào: “Sao chàng lại ở đây?”
“A Ninh, ta về bầu bạn cùng em.” Giang Bắc Trạm bước tới trước mặt Giản Ninh, rồi ôm chầm lấy cô và đứa con thơ vàolồng ngực rộng: “A Ninh, ta thực hiện được lời hứa với em rồi. Từ nay về sau trên đời không còn Giang Bắc Trạm, cũng không còn Bắc Vương.”
“A Trạm…” Giản Ninh thốt lên, mà dòng nước mắt lăn dài trên gò má: “Chàng tội gì phải thế?”
“A Ninh, em có nguyện trải qua quãng đời còn lại cùng ta?” Giang Bắc Trạm nhẹ nhàng lau đi dòng lệ nóng, rồi hỏi cô rất đỗi dịu dàng.
Giản Ninh hít sâu một cái, vươn tay vuốt ve gương mặt hao gầy vì lặn lội đường xa, nhè nhẹ gật đầu.
_Hết_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT