Nhờ có Giang Bắc Trạm phối hợp hết mình, mọi ý tưởng của Giản Ninh cuối cùng đều được thực hiện.
Tức thì, toàn bộ dân chúng vùng Tây Nam đều bội phần cảm kích ơn huệ to lớn của Giản Ninh. Đâu đâu cũng lan tin Giản Ninh phẩm chất đoan trang, hiền lương thục đức, rồi tin này nhanh chóng truyền tới kinh thành.
Lúc này, ở vùng Tây Bắc xảy ra lũ lụt, khắp vùng rơi vào cảnh hỗn loạn, quan lại được phái đến điều hành năng lực có hạn, chẳng những không kiểm soát được tình hình mà còn mất mạng luôn tại đó.
Có người ủ mưu nghe được tin về Giản Ninh liền dâng tấu kiến nghị phái Giản Ninh đi dẹp loạn.
Đề nghị này vừa được đưa ra, cả triều đình đều ngỡ ngàng.
Người tức giận nhất chính là cha của Giang Bắc Trạm, hoàng đế đương triều. Ông phẫn nộ vì cả một đất nước lớn như thế mà không tìm nổi một người có tài, lại phải để một cô gái đi dẹp loạn, tin này mà để các nước lân bang biết được thì không biết sẽ cười nhạo họ thế nào nữa.
Mà một khi hoàng đế đã giận thì đương nhiên sẽ không ai dám đề cập đến chuyện này nữa.
Sau khi các quan lui đi, thái tử liền đến ngự thư phòng.
“Con đến làm gì?” Hoàng đế nhìn lướt thái tử một cái, trên mặt chẳng tỏ vẻ gì.
“Phụ hoàng, nhi thần đến để san sẻ nỗi lo cho người.” Trước mặt hoàng đế, thái tử lúc nào cũng có dáng vẻ rụt rè dè dặt, nói năng hết mực khiêm tốn, thậm chí có phần tự hạ thấp mình.
“Tâu phụ hoàng, nhi thần biết người đang lo ngại điều gì. Nhưng sao người không thử nhìn nhận việc này từ góc độ khác? Nếu chúng ta không cần phái bất kỳ quân lính nào, chỉ cần một cô gái là đủ để dẹp yên loạn Tây Bắc, việc này chẳng phải càng chứng minh được vương triều ta rất hưng thịnh hay sao?” Thái tử nói bằng lời lẽ thành khẩn, thái độ chân thành, quanh co một hồi rồi cũng khiến hoàng đế dao động.
Hoàng đế lại nhìn thái tử một hồi: “Đã vậy thì con đích thân đi truyền chỉ đi.”
“Nhi thần tuân chỉ.” Trong lúc cúi người hành lễ, thái tử âm thầm nhếch nhẹ khóe môi để lộ nụ cười lạnh lùng xảo quyệt.
Lúc trước Giang Bắc Trạm dám giành người của gã, ruộng đất cùng dân chúng của gã, lần này gã sẽ cho Giang Bắc Trạm biết gã mới là thái tử, mới là chúa tể tương lai của vương triều Đại Lịch!
Trong mắt thái tử, lần này Giang Bắc Trạm chính là bại tướng dưới tay gã, nếu không thì tại sao hắn lại bị đuổi khỏi kinh thành, bị phái đến vùng Tây Nam nghèo đói khốn khổ đó?
…
Lúc này, Giang Bắc Trạm và Giản Ninh còn chưa biết thái tử đã lên đường. Giản Ninh đang ngồi trong thư phòng trầm tư suy nghĩ, xem phải làm thế nào mới có thể phổ cập sách dạy làm nông trên toàn vương quốc, để tất cả người dân đều nắm được hệ thống kiến thức về vụ mùa và trồng trọt.
Lúc Giang Bắc Trạm bước vào, Giản Ninh đang ngồi tựa cửa sổ nghĩ đến ngẩn người, Giang Bắc Trạm vào lúc nào cũng không biết.
“Giản Ninh.” Giang Bắc Trạm đến trước mặt Giản Ninh, đưa tay ôm cô vào lòng. “Em đang nghĩ gì thế?”
“A Trạm, chàng nói xem liệu cuốn sách này của em có thể áp dụng cho cả nước không?” Dù là ở thời đại nào, những người khổ nhất vẫn là tầng lớp dân thường xếp dưới đáy xã hội. Cô muốn giúp đỡ họ phần nào để họ có cuộc sống tốt hơn.
Giang Bắc Trạm hơi khựng người. Sau khi suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng hắn đành nói với vẻ gượng gạo: “Cũng không phải không thể, chỉ là thái tử sẽ không để ta làm chuyện này.”
Họ cho rằng đây chỉ là một việc làm hết sức bình thường, nhưng thái tử nhìn vào lại cho rằng họ đang mua chuộc lòng dân. Hiện giờ khó khăn lắm hắn mới bình ổn được vùng Tây Nam, nên không dám mạo hiểm thêm nữa.
Giản Ninh cũng sững sờ, nhưng nghĩ một chốc liền hiểu ngay Giang Bắc Trạm đang lo lắng điều gì.
Cô thở dài chán nản: “Thôi vậy, em nóng vội quá rồi.”
“Chuyện này không thể trách em được.” Giang Bắc Trạm nhẹ nhàng ôm lấy eo Giản Ninh, cúi đầu hít một hơi thật sâu mùi hương riêng có trên người cô.
Ngoài thư phòng, Vương ma ma nấp ở góc tối, mặt mày sa sầm nhìn chằm chằm Giản Ninh với ánh mắt đầy bất mãn.
Được sủng ái hơn nữa thì sao chứ, cô ta và vương gia viên phòng cũng hơn một năm rồi, mà đến nay cái bụng kia vẫn chẳng có tí dấu hiệu mang thai nào. Xem ra bà ta phải tính toán chuyện ngày sau cho sớm thôi.
Nghĩ vậy, Vương ma ma đứng dậy, lẳng lặng rời đi.
…
Vài ngày sau, một đoàn người ngựa phi nhanh mà tới, người ngồi trên con ngựa dẫn đầu có thân hình cao lớn, mặc áo gấm đen tuyền, chính là thái tử.
Lần này gã đến đây còn một mục đích khác, đấy là để cho đám dân thường vô tri nhìn cho rõ gã mới là thái tử của Đại Lịch, còn Giang Bắc Trạm chẳng qua chỉ là một vương gia mà thôi.
Trên đường đến đây, thái tử lúc nào cũng ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cố hết mình thể hiện phong thái khí thế của thái tử.
Chờ đoàn người thái tử đến Bắc vương phủ thì Giang Bắc Trạm và Giản Ninh đã quỳ sẵn ở cổng nghênh đón.
Chốc chốc Giản Ninh lại xoa đầu gối của mình, trong lòng đầy bất mãn, oán hận tên thái tử kia, nhưng ngoài miệng lại không dám nói câu nào.
Ở thời đại này có những lời chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi.
“Crộc crộc crộc…” Tiếng vó ngựa ngày càng tới gần. Giản Ninh dẫu không cam tâm vẫn phải cúi đầu, im lặng chờ thái tử giá đáo.
“Đây chính là đất phong của hoàng đệ sao? Xem ra chẳng hề nghèo đói khốn khó như lời đồn.” Thái tử nhanh nhẹn nhảy khỏi lưng ngựa, ném roi ngựa cho tên hầu đứng cạnh đó với động tác hết sức dứt khoát, thành thạo, rồi sải bước đến trước cửa lớn Bắc vương phủ.
“Cung nghênh thái tử điện hạ giá lâm.” Tiếng hô đồng thanh vang lên, thái tử bước vào sân, đứng đó lẳng lặng nhìn Giang Bắc Trạm đang quỳ ở hàng đầu tiên, hơi nhếch môi nở nụ cười đắc ý, mãi một lúc lâu sau mới khoan thai đi tới đỡ Giang Bắc Trạm đứng dậy. “Đều là anh em một nhà, không cần trọng lễ nghi như thế. Mọi người bình thân cả đi.”
Người của Bắc vương phủ không ai dám động đậy, mãi đến khi thấy Giang Bắc Trạm ra dấu tay bảo họ đứng dậy, họ mới đồng loạt đứng lên rồi lần lượt lui đi, cuối cùng chỉ còn lại Giang Bắc Trạm và Giản Ninh.
Thái tử nhìn sang Giản Ninh, lại thấy cô mang vẻ mặt thản nhiên như không, trong lòng thoáng có chút bất mãn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT