Sáng sớm hôm ấy, mấy cô gái kéo nhau đến phòng Giản Ninh thỉnh an.
“Thưa vương phi, đám bọn thiếp đã ở đây làm phiền mấy hôm. Gần đây người thân trong kinh thành gửi thư đến tỏ lòng nhung nhớ, bọn thiếp xin đến để từ biệt vương phi, mong vương phi cho phép bọn thiếp được về kinh ạ.” Dứt lời, tất cả bọn họ xếp hàng quỳ xuống trước mặt Giản Ninh.
Giản Ninh nhấp một ngụm trà sữa nóng rồi ngẩng lên nhìn bọn họ: “Là tự các người xin được trở về, về rồi đừng có nói là ta đuổi các người đi đấy.”
“Vương phi yên tâm, bọn thiếp biết phải ăn nói thế nào ạ.” Bây giờ các cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, chạy khỏi Giản Ninh càng xa càng tốt.
Sau một khoảng thời gian dài cố gắng, bọn họ đều thấy rõ trong mắt Bắc Vương chỉ có một mình Giản Ninh, chẳng ai có thể chen vào được, không những thế, vì không muốn Giản Ninh hiểu lầm mà Bắc Vương còn lần lượt gả hết bọn họ cho người khác.
Trên danh nghĩa, bọn họ là nha hoàn, tì nữ, nhưng thực tế đều là tiểu thư con nhà quan lại, sao có thể tùy tiện về làm vợ người ta?
Nếu bắt bọn họ ở lại đây cả đời thì bọn họ sẽ phát điên lên mất.
Bởi thế mới có chuyện ngày hôm nay.
“Vậy thì các cô về đi, hơn một tháng nữa là đến tết, bây giờ về ngay thì còn kịp đoàn tụ với gia đình.” Giản Ninh vui vẻ nghĩ bụng, cuối cùng mấy cô nàng này cũng tỉnh ngộ ra, cô sắp không còn bị bọn họ làm phiền nữa rồi.
“Đa tạ vương phi từ bi.” Bọn họ nhao nhao dập đầu cảm kích.
“Các cô về thu thập đồ đạc đi, ta sẽ cho thị vệ của vương phủ hộ tống các cô về kinh, chắc chắn sẽ đưa các cô bình an về đến nhà.” Giản Ninh đặt cốc xuống, nhìn những thiếu nữ kia. Họ đều vừa mới dậy thì, nếu ở hiện đại thì vẫn còn đang học trung học, nhưng ở thời đại này thì đã bị lấy ra làm công cụ để lung lạc lòng người.
Đối với đàn bà con gái, chỉ cần họ không trêu chọc Giản Ninh thì cô vẫn luôn thương cảm, đồng tình.
“Đa tạ vương phi.” Các cô lại cảm ơn thêm lần nữa rồi rủ nhau về phòng thu dọn.
Sau khi bọn họ đi rồi, Giang Bắc Trạm mới sải bước đến trước mặt Giản Ninh: “A Ninh, ta vừa thấy mấy cô nàng kinh thành ra khỏi đây. Họ lại đến làm phiền em đấy à?”
“Không, họ đến chào từ biệt đấy.” Giản Ninh rót một cốc trà sữa nóng hổi cho Giang Bắc Trạm: “Uống cho ấm người này.”
Bây giờ trời đã vào đông, thời tiết Tây Nam không rét buốt như phương Bắc nhưng cũng đủ khiến cho người ta lạnh run.
Giang Bắc Trạm nhận trà sữa, uống một hơi cạn sạch rồi ngồi xuống trước mặt Giản Ninh: “Em nói họ chủ động xin về ấy hả?” Giọng điệu đầy vẻ khó tin.
Giản Ninh đột nhiên nổi hứng, liếc hắn một cái rồi hỏi: “Sao? Tiếc à?”
“A Ninh, em lại đùa ta rồi.” Giang Bắc Trạm vòng tay ôm cô vào lòng: “Chỉ là ta thấy hơi khó hiểu thôi. Mà nghĩ cũng phải, tuy ta là vương gia nhưng lại bị đày tới mảnh đất cằn này, so với quan khách giàu có nơi kinh thành, chắc chắn họ sẽ chọn vế sau, sao lại cam tâm ở lại đây chịu khổ cùng ta cơ chứ.”
Giản Ninh đẩy hắn ra: “Thế tôi thì đáng đời ở lại đây chịu khổ với anh à?”
“A Ninh, ta không có ý đó.” Giang Bắc Trạm vội vàng giải thích.
Thấy dáng vẻ lo lắng của hắn, Giản Ninh bật cười: “Tôi biết, ý anh không phải vậy.”
Bấy giờ Giang Bắc Trạm mới thở phào nhẹ nhõm mà ôm chầm lấy cô.
Đúng lúc này, bên ngoài có người hô to: “Tuyết rơi! Tuyết rơi rồi!”
“Người ta nói tuyết rơi báo hiệu một năm được mùa, sang năm nhất định là năm tốt.” Giản Ninh đẩy Giang Bắc Trạm ra, đến bên cửa sổ ngắm tuyết trắng nhẹ rơi mà cảm thán.
“A Ninh nói phải lắm.” Giang Bắc Trạm đứng bên cạnh cô, ánh mắt cũng đăm đăm nhìn vào những bông tuyết trắng xóa ngoài kia.
…
Mùa đông giá rét mau chóng qua đi nhường chỗ cho ngày xuân ấm áp.
Giản Ninh ngồi trong phòng nhìn ra đã thấy sắc xuân tràn ngập khắp nơi.
“Vương phi, sắp tới vụ xuân rồi, người dân trong các thôn lân cận đến thỉnh giáo vương phi xem năm nay nên trồng gì ạ.” Thị vệ trưởng cung kính đứng ngoài cửa hỏi vào.
“Dân làng đến đây à?” Giản Ninh tiện tay ngắt một đoa hoa cầm ra, vừa đến sân đã thấy dân làng đứng chờ ở đó.
Thấy Giản Ninh ra, họ vội vàng chào: “Bái kiến vương phi.”
“Được rồi được rồi, không cần đa lễ thế.” Giản Ninh vội vàng xua tay, ôn hòa nhìn tất cả những người dân thôn chất phác: “Tôi đã biết mọi người đến đây để làm gì, nhưng năm nay tôi muốn mọi người tự mình làm chủ, thích trồng cái gì trong đất nhà mình thì trồng cái đó.”
Cô đã suy nghĩ kĩ chuyện này. Cô có thể quyết định thay họ một lần, hai lần, nhưng không thể giúp họ cả đời được. Chẳng bằng cô buông tay ngay từ bây giờ để họ biết cách dựa vào chính bản thân mình.
“Tự quyết định ư?” Dân thôn nhìn nhau, vô cùng khó hiểu.
“Vương phi, chúng tôi đều là người quê kệch, không hiểu biết về chuyện này đâu, mong vương phi chỉ điểm ít nhiều cho ạ.” Dứt lời, cả đám người đồng loạt quỳ xuống.
Năm ngoái nhờ Giản Ninh chỉ vẽ bọn họ mới có thể vượt qua khó khăn, năm nay mùa màng bội thu nhưng trong lòng họ vẫn không chắc chắn.
Giản Ninh nhìn dân thôn quỳ đầy sân thì nhức đầu day trán, xem ra ý suy nghĩ của cô chỉ có thể nghĩ thôi chứ chưa đưa vào thực tiễn được rồi.
Day một lát, Giản Ninh mới nói: “Thế này đi, bây giờ mọi người về trước, mấy hôm nữa tôi sẽ cho người đến báo với mọi người.”
“Đa tạ vương phi.” Người dân vui vẻ vô cùng, bọn họ thực sự sợ rằng vương phi sẽ không giúp đỡ cho mình nữa.
“Mọi người về trước đi.” Giản Ninh vẫy tay với họ một cái rồi quay về phòng.
Ngồi trước cửa sổ suy nghĩ một lát, Giản Ninh vào thư phòng của Giang Bắc Trạm, nhưng tìm mãi mà chẳng thấy thứ mình muốn.
“A Ninh, em đang tìm gì vậy?” Giang Bắc Trạm nhìn cô hồi lâu, thấy cô cứ cau mày thì không nhịn được mà hỏi.
“Tôi đang tìm sách liên quan đến trồng trọt, ở chỗ anh có không?” Giản Ninh chưa hiểu rõ về xã hội này nên chưa từng chú ý đến những thứ ấy, bây giờ cô chẳng có đầu mối nào trong tay cả.
“Không có đâu.” Giang Bắc Trạm lắc đầu.
Sách là báu vật quý giá, mà trong mắt kẻ bề trên thì bách tính chỉ là đám người thân phận thấp hèn, làm sao công việc của họ có thể được ghi vào sách vở cơ chứ?
Giản Ninh nản chí ngồi xuống, vùi đầu suy nghĩ chốc lát rồi ngẩng lên nói: “Nếu không có, vậy thì để tôi mở đầu đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT