Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

“Người đâu!” Mạc Thanh Nhã hô một tiếng, nha hoàn Cẩm Ngọc vẫn theo hầu bên cạnh cô ta bước ra từ trong tấm bình phong: “Cô nương, cô có gì sai bảo ạ?”

“Ném con tiện nhân này ra cửa sau, cẩn thận một chút, đừng để cho ai nhìn thấy.” Mạc Thanh Nhã không muốn nhìn thấy Giản Ninh thêm nữa, chỉ muốn vứt cô đi cho nhanh.

“Vâng ạ.” Nha hoàn gọi thêm một bà vú, hai người hợp sức khiêng Giản Ninh lên, ném ra ngoài cổng sau.

Giản Ninh hôn mê bất đỉnh, đành mặc cho bọn họ làm gì thì làm.

Cách cửa sau vương phủ không xa là hồ chứa nước, bình thường rất ít người lui tới.

Chỉ trừ một gã ăn mày hay xin ăn ở gần đây. Gã núp trong góc khuất, thấy bà vú và nha hoàn khiêng một cô gái ra thì tưởng rằng đó là nha hoàn nào phạm tội, thế là lập tức cúi mình náu đi.

Thấy hai người bỏ đi, gã ăn mày mon men đến gần Giản Ninh, nhìn cô chòng chọc bằng ánh mắt thèm khát.

Cả đời này gã chưa bao giờ được chạm vào đàn bà, bây giờ lại có một cô nàng mềm oặt nằm ngay trước mắt, làm sao gã cầm lòng cho được?

Nghĩ thế, gã ăn mày vươn tay về phía Giản Ninh. Ai ngờ đúng lúc này thì cánh cổng sau lại mở toang mà chẳng hề báo trước. Giang Bắc Trạm chắp tay sau lưng, ung dung bước ra. Trông thấy Giản Ninh nằm bất tỉnh trên mặt đất và gã đàn ông đang rỏ dãi cách đó không xa, sắc mặt hắn sa sầm xuống.

A Ninh vừa mới cự nự với hắn xong, sao giờ đã nằm ở đây rồi?

Không có thời gian suy nghĩ, Giang Bắc Trạm lập tức bế Giản Ninh về vương phủ, đặt lên giường, sai người bắt nhốt gã ăn mày bên ngoài rồi mới quan sát Giản Ninh đang nhắm nghiền mắt cho cẩn thận.

Đây là vợ hắn. Thế mà lại có kẻ dám bắt vợ hắn ném ra ngoài ngay trong phủ hắn!

Trên khuôn mặt tuấn tú, lửa giận ngùn ngụt bốc lên.

“Ưm…” Giản Ninh đang mê man bỗng rên khẽ một tiếng, chất giọng ngọt ngào lưu luyến thu hút sự chú ý của Giang Bắc Trạm.

“Nóng, nóng quá…” Giản Ninh vạch áo ra trong vô thức. Trang phục mùa thu vốn không dày, cô vừa kéo một cái đã để lộ một nửa bờ vai trắng ngần, ánh mắt Giang Bắc Trạm thoắt cái nóng rực lên.

Giản Ninh chìm trong cơn mơ màng chỉ thấy cả người nóng ran, luồng khao khát bốc lên từ nơi thẳm sâu trong thân thể quét sạch cả lý trí.

Cô nóng lòng muốn tìm cách giải thoát, lại khổ sở vì chẳng thể làm gì.

Cô bực bội giật hết quần áo trên người, thân thể mĩ miều trần trụi trong không khí.

Hành động này của Giản Ninh khiến cho Giang Bắc Trạm hoài nghi. Dù cô không câu nệ những chuyện nhỏ nhặt nhưng xưa nay chưa thất lễ trước mặt người khác bao giờ, trước mặt hắn lại càng không thể. Sao hôm nay lại lớn mật thế này?

“Nóng… khó chịu quá…” Giản Ninh lẩm bẩm.

Giang Bắc Trạm nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, bỗng hiểu ra cô bị người ta chuốc thuốc rồi.

Nhưng Giản Ninh lúc này đây thực sự quyến rũ và động lòng người quá. Giang Bắc Trạm chẳng kịp nghĩ ngợi đã cúi người đặt cô dưới thân mình.

Có lẽ ngửi thấy mùi hương nam tính đặc biệt trên người Giang Bắc Trạm, Giản Ninh tự vươn đôi tay trắng muốt ôm lấy cổ hắn rồi dâng lên hai cánh môi mềm.

Giản Ninh không biết động tác đơn giản ấy của mình như tháo gông thú tính của người đàn ông trên thân. Hắn cúi đầu ngậm lấy làn môi thơm, và đôi tay mơn trớn đôi gò bồng xinh đẹp.

Giản Ninh chập chờn trong mộng mị, mơ thấy mình đang đắm chìm vào cuộc triền miên cùng với nam thần.

Cảm giác khác lạ ấy cổ vũ cô hành động lớn mật hơn, lật mình đè Giang Bắc Trạm xuống.

Giang Bắc Trạm tính tình gia trưởng vừa thấy tư thế ấy thì hai mắt đỏ ngầu lên. Hắn giật phăng những mảnh quần áo vướng víu trên người Giản Ninh, để toàn bộ thân thể mơn mởn phô bày trước mắt.

….

Âm thanh kẽo kẹt trong phòng Giang Bắc Trạm vang lên đến quá nửa đêm, mãi bình minh hôm sau mới kết thúc bằng một tiếng quát nghe như nũng nịu.

Giản Ninh kiệt sức vật ra giường, Giang Bắc Trạm mặt mày thỏa mãn nằm ngay bên cạnh làm cô ngớ ra: “Anh nói đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Đang yên đang lành, sao cô lại lăn giường với Giang Bắc Trạm?

Là một người hiện đại, cô không bài xích chuyện này, nhưng tên nhãi này hơi bị quá đà rồi đấy! Bây giờ cô còn không nhúc nhích nổi một ngón tay đây!

“A Ninh, em không nhớ gì sao?” Ánh mắt của Giang Bắc Trạm ngưng lại trên gương mặt trắng ngần của người con gái trong lòng. Hương vị của A Ninh nhà hắn tốt đẹp quá, khiến hắn tận hưởng một lần đã nghiện, nghiện rồi cai mãi không xong.

“Tôi nhớ mang máng là mình vào phòng em họ anh hàn huyên mấy câu, sau đó thì ngất xỉu.” Giản Ninh nói tới đây thì hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Cô gắng gượng đặt tay lên trán, nơi ấy nóng bừng dị thường, nhất định là Thanh Nhã đã dùng thủ đoạn gì rồi.

Nghĩ đến đây, Giản Ninh nhìn Giang Bắc Trạm: “Sao tôi lại ở đây?”

Cô bị Mạc Thanh Nhã hãm hại, tên nhãi này lại đúng lúc cứu được cô, chuyện trùng hợp đến mức cô không thể không hoài nghi có gì mờ ám.

“Ta nhặt được em ở cửa sau vương phủ đấy. Nói ra cũng trùng hợp, sau khi em chạy mất thì bản vương ra cửa sau định giải sầu, ai ngờ lại thấy em bị quăng dưới đất.” Nhắc đến chuyện này là sát khí của Giang Bắc Trạm lại bốc lên hừng hực. Nhất định hắn phải điều tra rõ chuyện này để trả lại công bằng cho A Ninh.

“Cửa sau?” Giản Ninh cau mày, nhưng chưa kịp nghĩ rõ ràng thì cơn buồn ngủ rã rời đã ập đến. Cô ngước đôi mắt lờ đờ lườm Giang Bắc Trạm: “Nhờ chuyện tốt anh làm mà bây giờ tôi còn không xuống nổi giường đây. Phạt anh điều tra rõ chuyện này đi.”

May mà cô là dân xuyên không, chứ nếu là nguyên thân thì e rằng đã chịu không nổi rồi.

“A Ninh yên tâm, nhất định ta sẽ điều tra cho rõ.” Giang Bắc Trạm đắp kín chăn cho Giản Ninh rồi để mình trần xuống giường.

Giản Ninh ngắm thân thể cao lớn cân đối của hắn, tự nhiên muốn sờ thử xem cảm xúc ra sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play