Sau khi sửa soạn một đêm, trạng thái của mọi người rất tốt, mà đội hình cũng đã hơi xảy ra biến hóa.
Nam Duy vì không bị thương nhưng sức chiến đấu quá yếu mà bị phân tới đội số hai, trước cậu vừa lúc là Trương Dịch và Nam Thiệu, nhưng hai người ngay từ lần đầu tiên hợp tác đã tràn ngập ăn ý, huống chi đã cùng trải qua vô số lần chiến đấu lớn nhỏ, Nam Duy căn bản không có cơ hội giúp đỡ, chỉ cần ra sức di chuyển hai chân đuổi kịp họ là được. Đối với cậu, nếu Trương Dịch bảo trong lòng anh không hề để tâm một chút nào thì thành thần thánh mất rồi, đối phương dù sao cũng từng là người Nam Thiệu yêu, hơn nữa còn là em trai, là người thân duy nhất trước mắt của hắn, anh không thể không chăm sóc thêm một chút. Tuy rằng đa số thời gian Nam Thiệu đều xem cậu ta như không khí, nhưng vẫn nể tình dòng máu chảy chung trong người kia mà thu nhận cậu.
“Vút!” Lưu Hạ vốn xông lên đầu tiên, đột nhiên lùi lại như một cơn gió, ra hiệu ý bảo mọi người dừng lại.
Một đường đi đến đây, zombie nhiều đến mức bọn họ dường như nửa bước cũng khó đi, đến lúc này dị năng hệ hỏa của Kiều Dũng và A Thanh dưới sức gió như chất dẫn cháy của Lưu Hạ đã nổi lên tác dụng mấu chốt. Sau khi thiêu đốt một diện tích lớn thì có thể nhanh chóng dọn ra một mảnh đất trống, sau đó mọi người không được đợi độ ấm hạ xuống, phải nắm chặt thời gian tiến lên trước khi zombie tụ lại mà lao tới trước, dù chân bắt lửa cũng không rảnh mà lo. Nhưng dị năng sử dụng cũng không phải vô tận, huống chi hiện tại bọn họ căn bản không có thời gian dừng lại thu nhặt tinh hạch bổ sung năng lượng, cho nên không đến lúc bất đắc dĩ, đều là dựa vào đội đầu tiên chém giết chính, người dị năng ở phía sau phóng ra dị năng phụ trợ. Dị năng của Lưu Hạ phần lớn dùng lên đôi bàn chân, một trận gió cuốn ra ngoài, zombie ngay cả bóng dáng đều bắt không được, còn có thể dò đường.
Nhưng mà từ lúc vừa mới bắt đầu, zombie trên đường đã lập tức trở nên thưa thớt, giống như quay về khu ven huyện, việc này đáng lẽ là một chuyện vui nhưng lại không ai vui mừng được, bởi vì quá kì lạ. Cho nên mọi người chậm lại, Lưu Hạ có tốc độ nhanh lại có thể khống chế gió quanh thân che dấu mùi trên người đi trước một bước trinh sát tình huống.
“Trốn đi, nhanh tìm nơi trốn đi…” Mặt mũi Lưu Hạ trắng bệch, không kịp nói gì mà chỉ khoát tay ra hiệu.
Ầm!!! Mấy tiếng nổ vang làm đầu óc mọi người tê rần, không kịp thấy rõ cái gì nhưng ai cũng có bản năng nhạy bén với nguy hiểm luyện ra sau vô số lần chiến đấu nên đều vội né tránh. Những lúc thế này, chênh lệch giữa Nam Duy và những người khác mới hiện ra, cậu thậm chí kém hơn người nhỏ tuổi nhất đội là Hoắc Duệ hay người già nhất như bác Dư.
“Bên trái.” Nam Thiệu vung đao ngăn vật thể không rõ bắn đến như tên, đồng thời nhanh chóng dựa vào địa hình mà hắn ghi nhớ sau khi xem bản đồ, quyết đoán nhắc nhở mấy người bên cạnh. Bên trái là một cái rạp chiếu phim đang cải tạo dở, chỉ sửa được một nửa thì đình công, có tường cách ly chung quanh, hơn nữa không có thực vật biến dị.
Trương Dịch không chút do dự lui sang trái, cảm giác nguy hiểm đột nhiên truyền đến từ sườn phía trước, mấy tiếng gió rít sắc nhọn làm người ta nghĩ đến mũi tên hay viên đạn, nhưng anh quen thuộc với súng ống lại có thể nhận ra sự khác biệt trong đó. Bởi vậy anh vẫn giữ nguyên bước chân, sau đó không né tránh mà nâng đao chém đi đồ vật đang bay tới sau gáy anh, chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, lực mạnh phản lại làm anh suýt rơi tay, nhưng cũng thành công làm lệch phương hướng vật bay tới, khiến nó rơi xuống đất. Nhờ có sự khéo léo vận dụng góc độ và dùng đao làm giảm lực của vật bay tới mà không phải hoàn toàn cứng đối cứng, Trương Dịch mới tránh được kết cục đao bị chém làm hai đoạn.
“Không phải đạn nhưng lực rất mạnh, nếu có thể không cần dùng vũ khí chắn thì cố gắng đừng làm thế. Có vẻ là một loại thực vật… Có thể là loại quả nào đó.” Anh nhanh chóng quét mắt tới thứ màu đen to bằng nửa bàn tay trên mặt đất, không xác định mà nói to với những người khác. Toàn bộ cánh tay phải của anh đều tê mỏi mất đi năng lực chiến đấu, chỉ có thể chuyển đao từ tay phải sang tay trái, sau đó tăng tốc lùi lại. Mà đúng lúc này, anh chú ý tới Nam Duy đang chạy tán loạn như ruồi nhặng không đầu, dường như cậu không phân biệt rõ trái phải, sắp sửa chạy qua hướng đối diện. Đối diện là một quảng trường trống trải, hoa cỏ biến dị tươi đẹp trải dài, nếu vọt vào không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Lúc này anh căn bản không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng bước qua hai bước, tay túm chặt cậu kéo về bên trái.
“Khốn khiếp! Không biết phân biệt trái phải sao?” Nam Thiệu chú ý tới động tác của Trương Dịch, chỉ cảm thấy cơn giận dữ xông lên đỉnh đầu, gấp đến độ chửi ầm lên, dưới chân lại không chút do dự vọt qua ngăn xác quả đang bắn tới cho hai người. Những xác quả đó có cạnh bên sắc bén, lại xoay tròn mà lao đến, nếu ngăn không được lại tránh không khỏi, nó có thể sẽ trực tiếp cắt qua áo bông, lưu lại vết thương nông sâu trên người, nếu đụng tới đồ trang sức, đoán chắc sẽ trực tiếp bị gọt một miếng. Trên lưng hắn bị một vết, máu đang chảy ào ạt ra bên ngoài, đương nhiên biết nó nguy hiểm cỡ nào.
May mắn đường phố này rộng chỉ khoảng mười mét, đủ để hai người toàn lực phối hợp, trên thân thể ba người tuy rằng đều ít nhiều có vết thương, nhưng vẫn an toàn rút vào sau tường, từ đầu đến cuối, Trương Dịch đều dùng cánh tay tê mỏi không chịu được của mình túm chặt thiếu niên, sợ cậu lại hoảng loạn chạy lầm hướng. Nếu thêm một lần như vậy, anh cảm thấy bọn họ có thể trực tiếp đi đầu thai được rồi.
Đã có không ít người nấp được vào sau bức tường, người bị thương kiểm tra bên trong có zombie không, để tránh bị tấn công làm trở tay không kịp, dị năng hệ thổ thì làm cho bức tường thêm cao nhằm tăng cường phòng thủ, những người còn lại cũng xếp thành hai hàng ngay ngắn nấp vào. Đa số đều bị thương, trên mặt Trần Vi bị cắt một mảng thịt, máu tươi đầm đìa, nhìn qua rất đáng sợ. Cô ôm mặt yên lặng ngồi một bên, không khóc không gây loạn, nhưng cũng không giống như trước lúc nào cũng đứng ở vị trí gần Triệu Xuân giúp anh vài việc, ví như lấy nước, đút cơm thậm chí toàn lực bảo vệ cho anh. Cánh tay Triệu xuân là do cứu cô khi vượt qua rừng rắn mới bị chặt đứt, cho nên cô vẫn luôn cố gắng báo đáp bằng mọi cách, nhưng hiện tại cô lại ngồi cách rất xa, hy vọng dường như lại lần nữa bị bóp tắt.
Triệu xuân lặng lẽ nhìn cô, mím môi, cũng chưa nói gì. Những người khác kiểm tra kỹ vết thương, tìm mảnh vải sạch sẽ băng lại để tránh bị máu zombie dính lên.
“Tránh ra, đừng chạm vào tôi!” Sau khi cảm giác được an toàn, Nam Duy vốn đang hoang mang lo sợ rốt cuộc bình tĩnh lại, phát hiện mình đang bị cái kẻ mà mình ghét nhất kéo lại đây, trong lòng bỗng nhiên dâng lên nỗi khuất nhục rất lớn, theo bản năng mà đẩy đối phương ra, định tránh khỏi bàn tay đang tóm lấy mình.
“A Dịch!” Tim gan Nam Thiệu như vỡ tan khi nhìn thấy Trương Dịch bị đẩy ra khỏi phạm vi che chắn của bức tường, mà đúng lúc này có một miếng xác quả bắn tới như mũi tên, dù hắn lập tức tiến lên cũng không kịp cứu, chân tay không khỏi lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng, cả người đờ ra.
Trương Dịch cảm thấy anh có hơi oan uổng, nếu là ngày thường, chỉ bằng sức của một cậu thiếu niên thì dù thế nào cũng không thể đẩy anh ra, nhưng vấn đề là tay trái anh cầm đao, chỉ có thể dùng tay phải kéo cậu. Tay phải lúc nãy vì chém xác quả nên vẫn chưa khôi phục, lúc trước chẳng qua là vì cứu người mới cắn răng chịu đựng, vừa tới nơi an toàn đã thả lỏng lại, dù thiếu niên không đẩy, anh cũng đã không đứng vững được. Cái đẩy kia bất chợt không kịp đề phòng làm anh lảo đảo, lùi một bước giẫm lên một cái hố không thấy được trên sàn gạch, không khống chế được ngửa ra sau. Đổi lại là ngày thường, dù có bị ném xuống mặt đất phía trước, anh chỉ cần linh hoạt xoay người thì sẽ không bị thương gì, nhưng tự dưng lại có một xác quả thình lình bắn lại đây, dù anh có linh hoạt gấp đôi cũng vô dụng. Dĩ nhiên anh không có khả năng chấp nhận số mệnh như vậy, ngay lập tức phản ứng cắn chặt răng, đột nhiên giẫm mạnh chân, hạ thấp vòng eo, tăng tốc độ rơi xuống đất, đồng thời tự đẩy mình trượt ra bên ngoài trên mặt đường cái. Đến lúc này, anh đã không rảnh lo bên ngoài có nguy hiểm hay không, qua cửa này rồi nói tiếp.
Mà mặt mày Nam Duy bên kia trắng bệch, cậu cũng không phải muốn hại đối phương, cậu chỉ là muốn giãy khỏi tay người ta, cậu ghét mình vô dụng như vậy, còn được người muốn cướp anh trai của cậu cứu giúp. Chỉ là bên tai cậu vẫn luôn vang vọng tiếng mắng “Khốn khiếp! Không biết phân biệt trái phải sao?” của Nam Thiệu. Đây là lần đầu tiên Nam Thiệu mắng cậu, rõ ràng biết cậu từ nhỏ đã không phân rõ phương hướng, thế nhưng lại vì chuyện này mà mắng cậu, trong lòng cậu khó chịu, cậu cũng không phải thật sự muốn hại người…
Mà mọi người ở đây khi đang lo lắng, hối hận, muốn tìm cách cứu, bỗng nhiên thấy một cánh tay lóe kim loại duỗi lại đây, mạnh mẽ cản xác quả, một cái tay bình thường khác vừa lúc túm được cánh tay Trương Dịch, kéo anh lùi lại, tránh được thảm cục rơi xuống đường bị xác quả bắn thành cái sàng.
“Anh Dịch, phải cẩn thận chứ!” Tiếp theo lại có hai người đi tới đỡ được Trương Dịch, sau khi nấp được vào tường hồn phách chưa ổn định nhưng vẫn trêu ghẹo. Thì ra là Thạch Bằng Tam, Vương Viễn Uy và Tôn Chu trốn về sau cùng. Bọn họ cách xa nhất, cho nên tụt lại phía sau, không nghĩ tới thế nhưng vừa lúc cứu Trương Dịch.
Trương Dịch thoát chết trong gang tấc, cũng toát mồ hôi lạnh khắp người, đỡ Vương Viễn Uy đứng vững, gật đầu nói cám ơn mọi người.
“Cám ơn anh Thạch Tam đến đúng lúc đi, nếu không có anh ấy, tôi với tiểu Tôn dù muốn cũng khó mà giúp được.” Vương Viễn Uy cười xòa đáp, anh ta dĩ nhiên tự hiểu được năng lực của bản thân.
Thạch Bằng Tam lại không khách sáo như bọn họ, khoát khoát tay rồi đi đến chỗ Kiều Dũng, muốn đi kiểm tra xem đối phương có bị thương hay không.
Mọi người thấy Trương Dịch không sao đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng ánh mắt nhìn về phía Nam Duy lại hiện lên vẻ không hài lòng. Ngày thường cậu thiếu niên này không hợp đội cũng không sao, mỗi người đều có tính cách riêng, sẽ không ai làm khó cậu, nhưng việc ra tay hại đồng đội lại tuyệt đối không chấp nhận được. Chẳng qua là nể mặt mũi Nam Thiệu, cho nên bọn họ rốt cuộc vẫn nhịn xuống không nói gì.
Kiều Dũng vẫn luôn ôn hòa giờ mặt sa sầm, đang định mở miệng liền thấy Nam Thiệu vốn mất hết sức lực mà khuỵu chân xuống, giờ nhìn thấy Trương Dịch được cứu mà bỗng nhiên nhảy dựng lên, đầu tiên tiến lên túm lấy Trương Dịch kiểm tra một lần từ trên xuống dưới, sau khi xác định thật sự không bị gì mới quay qua hướng về Nam Duy đang tái mặt, ánh mắt sa sầm.
“Em đối xử như vậy với người cứu em?” Hắn hỏi, giọng điệu cực kì bình tĩnh, lại làm người ta có cảm giác bão táp đang lăm le ập đến.
“Em không cần gã đó cứu!” Nam Duy vốn dĩ sau đó đã hối hận, nhưng bị Nam Thiệu hỏi như vậy, trong ngực lại tự dưng buồn tủi, không khỏi hất cằm mạnh miệng đáp trả.
Ánh mắt Nam Thiệu dần lạnh, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh lúc trước mình vì muốn lấy quả táo cho cậu mà bị zombie cào, bạn hắn trách cậu không nên nhiều chuyện đòi ăn hoa quả, cậu cũng ngẩng cằm lạnh nhạt khinh thường thế này mà nói “Em đâu cần anh ta làm!”. Bao nhiêu lần, bao nhiêu lần cậu bình yên hưởng thụ còn mình thì dốc sức trả giá, cậu lại luôn miệng nói là chính anh tự nguyện, liên quan gì đến em. Lúc đầu anh vẫn cho là vì tính cậu thật kiên cường, nỗ lực tự lập, không muốn mỗi khi có việc liền gọi điện thoại cho mình, thích cái gì cũng chỉ đè xuống đáy lòng, chỉ có mình vẫn luôn chạy sau mông cậu giải quyết hậu quả như một con chó. Dù không đề cập tới việc mình thích cậu thì đó cũng là em trai nuôi từ bé đến lớn, hắn không có khả năng không chiều chuộng, che chở, kết quả… kết quả… ha ha.
“Tôi chiều chuộng, chăm sóc mười mấy năm, thì ra lại chiều cậu thành cái loại như vậy! Tôi sai, là tôi sai…” Nam Thiệu cảm thấy lòng lạnh như khối băng, chút tình cảm huyết thống cuối cùng đối với thiếu niên trước mắt bị quét sạch sẽ, nghĩ đến Trương Dịch thiếu chút nữa bởi vì mình nhất thời mềm lòng mà chết, hắn liền cảm thấy cả người lạnh lẽo phát run, không rõ là do không khí hay là vì sợ hãi. Dứt lời, bỗng nhiên vung tay tát một cái lên mặt thiếu niên.
Nam Duy bị đánh hơi lảo đảo, ôm má ngơ ngẩn nhìn người anh mà mình đã hạ quyết tâm phải đối đãi tốt, tủi hờn chất vấn “Anh, anh đánh em?” Trong giọng nói có không tin, có tổn thương, làm mọi người lúc đầu có thành kiến đối với thiếu niên đều không khỏi không đành lòng.
Nam Thiệu lại không động, lạnh lùng tuyên bố “Đây là lần đầu tiên tôi đánh cậu, cũng là lần cuối cùng. Về sau cậu với tôi không có quan hệ, nếu lại xuống tay với đồng đội giống như hôm nay, vậy cút đi!” Dứt lời bèn định rời đi.
“Anh lại vì một thằng đàn ông đánh em, anh dám… Ai cần có quan hệ gì với anh! Không cần phải tới lần sau, tôi đi ngay bây giờ!” Đôi mắt xinh đẹp của Nam Duy đong đầy nước mắt, cậu vươn tay hung ác mà lau một cái, hét to về phía Nam Thiệu, hét xong liền xoay người chạy ra khỏi bức tường đang làm chỗ trốn tạm thời.
Lưng Nam Thiệu cứng lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích. Kiều Dũng lại ngầm đứng lên, “Aiz, má nó! Lưu Hạ, nhanh chạy đi kéo người quay về, tính tình trẻ con cái gì!”
“Không cần, để nó đi!” Hai bàn tay buông thóng bên người của Nam Thiệu siết thật chặt, mở miệng ngăn cản.
“Câm cmn đi! Việc này cậu để tôi lo, Lưu Hạ nghe tôi, mau đi!” Kiều Dũng mắng, cuối cùng không quên dặn dò “Cẩn thận đấy.”
Lưu Hạ chớp mắt một cái chạy nhanh ra ngoài như gió.
Trương Dịch không khuyên bảo ngay từ đầu, là bởi vì muốn dạy cho thiếu niên không hiểu chuyện kia một bài học nhỏ, rốt cuộc dù anh lòng dạ rộng lớn, cũng không có khả năng không so đo. Anh thật đúng là không sợ chết, nhưng Dương Dương còn đang chờ anh đi tìm, Nam Thiệu vì việc này không biết sẽ đau lòng thống khổ thế nào, cho nên anh giận, cực kì tức giận. Chẳng qua anh không nghĩ tới tính tình thiếu niên lại bướng bỉnh như vậy… Cũng có thể là do cái tính thích gì làm nấy, thế mà cậu lại chạy đi, làm anh không biết nói gì hơn. Day day trán, anh vỗ vai Nam Thiệu, sau đó xoay người tìm chỗ ngồi xuống, quyết định suy ngẫm lại xem về sau mình có nên cứu người lung tung như vậy nữa hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT