Nam Thiệu theo Trương Dịch đi lên tầng ba, cầm trong tay ngọn nến tiến vào một căn phòng, sau đó đưa mắt nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, xác định sẽ không có cái gì đột nhập liền nhẹ nhàng mở cửa sổ. Trong khoảnh khắc cái lạnh thấu xương phả vào mặt, một mùi tanh tưởi khiến người khác muốn ói mửa xộc vào khiến hai người không kịp chuẩn bị liền nôn khan, thiếu chút nữa là ói hết bữa tối ra.
Trương Dịch xoay mặt đi cố kiềm chế, sau đó kéo khóa kéo của áo khoác ra, nhấc lên một bên cổ áo che mũi và môi, lúc này mới tiếp tục nhìn ra bên ngoài thăm dò. Nam Thiệu nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng học theo cách của anh, nhưng chỉ qua một lúc, bọn họ liền từ bỏ mà lặng yên đóng cửa sổ lại, ngoại trừ có mùi rất thối ra thì tuyệt nhiên không có một cảm giác nguy hiểm nào. Rời khỏi phòng, đóng cửa lại, lúc này mới dùng bật lửa đốt ngọn nến lên để tránh ánh sáng lộ ra ngoài. Giữa nền sáng mờ nhạt mông lung, đôi bên nhìn gương mặt trắng bệch vì cái mùi tanh tưởi kia của nhau, cả hai đều ngây ra một chốc rồi sau đó đồng thời nở nụ cười.
Bọn họ bên nhau lăn lộn trong tận thế gần một năm, thậm chí khi trốn trong khách sạn ở huyện Tử Vân để giấu mùi con người mà họ còn rải đầy tay, chân, dạ dày, ruột gan của zombie xung quanh khách sạn, lúc ấy thời tiết rất nóng, mùi thối kia có thể tưởng tượng được. Bọn họ thậm chí đã nghĩ khứu giác của bản thân có khi xảy ra vấn đề rồi, nên khi đối mặt với các loại mùi lạ đều có thể không đổi sắc mặt mà chấp nhận, mãi đến vừa rồi mới biết hóa ra còn có thứ mùi càng khiến người ta kinh tởm.
“Thối đến nỗi muốn cắt mũi luôn.” Nam Thiệu oán giận, rồi sau đó bỗng nhiên nghiêng về phía trước, đẩy Trương Dịch dựa vào tường, cúi đầu hôn xuống môi anh.
Từ khi Trương Dịch có thể hoàn toàn khỏe mạnh, bởi vì chen chung phòng với đám Cương tử nên cơ hội riêng tư của cả hai càng ngày càng ít, dường như loại thân thiết này đã thật lâu rồi chưa trải nghiệm, bình thường chém giết đẫm máu còn không cảm thấy gì, thế nhưng lúc này bởi vì không gian le lói chút ánh sáng mờ nhạt, trên hành lang chỉ có hai người, lại không có cảm giác nguy hiểm tới gần, Nam Thiệu liền kìm lòng không được.
Trương Dịch chung quy là tính cách của một người đàn ông bình thường, tuy rằng đã xác định quan hệ với Nam Thiệu và hơn nữa ngay cả chuyện càng thân mật cũng từng có, trừ lúc bản thân bị thương nặng mà lại nhìn thấy Nam Thiệu tỏ vẻ kiên cường giúp anh chống đỡ hết thảy nhưng kì thực trong lòng lại yếu ớt, khi đó bởi vì đau lòng mà có ý tưởng hôn an ủi hắn, bình thường anh thật đúng là rất ít khi nhớ tới việc này. Đây có lẽ do tính tình tương đối hướng nội của anh và đa phần là có liên quan đến nỗi nhớ Dương Dương, nhưng không thể phủ nhận tính hướng cũng là một trong những yếu tố chính. Chẳng qua thói quen đã hơn ba mươi năm cũng không phải nói sửa liền có thể sửa, huống chi đây lại là chuyện trời sinh.
Nam Thiệu có một lần còn nói đùa rằng, bọn họ ngay cả thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đều không có liền trực tiếp tiến vào hình thức ‘vợ chồng già’. Tuy hắn nói vui nhưng lòng Trương Dịch vẫn áy náy, có điều nghĩ lại cảm thấy ‘vợ chồng già’ cũng không tệ, ít nhất có thể làm bạn lâu dài. Nam Thiệu mỗi lần ôm lấy anh, đều ôm thật chặt tựa hồ sợ anh sẽ đột nhiên biến mất. Có lẽ hai người đều rõ ràng nếu như không phải nhờ tận thế tuyệt vọng này thì cả hai cũng không phải cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cũng không dám khẳng định sẽ tiếp nhận Nam Thiệu, có lẽ hai người chỉ gặp thoáng qua liền biến thành người xa lạ không liên quan trong cuộc đời bình dị kia. Cho nên anh biết trong lòng Nam Thiệu lo được lo mất, đáng tiếc loại cảm xúc này dẫu có dùng ngôn ngữ cam đoan bao nhiêu lần đều không thể hóa giải, chắc hẳn phải đợi đến những giây phút cuối đời, dùng những tình cảm lắng đọng mà anh tích lũy trong suốt cuộc đời nắm lấy tay đối phương, nói cho hắn kiếp này anh không hối hận thì khi đó Nam Thiệu mới thật sự an tâm.
Ngọn nến rơi xuống nền nhà, va chạm và tắt lửa, bốn phía lại rơi vào bóng tối, miệng lưỡi hòa quyện phát ra thanh âm ái muội, tiếng thở dốc trầm thấp càng thêm rõ rệt hẳn lên. Hai người ăn mặc đều không ít khiến cho thân thể bọn họ chẳng thể hoàn toàn kề sát lấy nhau, điều này khiến Nam Thiệu không thể thỏa mãn, tay hắn trượt xuống dưới quần Trương Dịch muốn lẻn vào, nhưng lại chợt dừng, thở ra một hơi rồi dùng lực ôm người kia thật chặt, qua lúc lâu mới lưu luyến ngẩng đầu.
“Tôi muốn anh…” Hắn dùng chất giọng khàn khàn nói nhỏ một câu, chưa nói hết lời đã tự nở nụ cười, mang theo một ít tiếc nuối và bất đắc dĩ với hiện thực. Thời gian không đúng, hoàn cảnh không đúng, dẫu muốn nào có thay đổi được gì.
Trương Dịch trầm mặc một lát, đợi hô hấp bình ổn rồi mới mở miệng “Đợi xây nơi dừng chân xong, bàn bạc với đội trưởng Kiều một chút, phân cho chúng ta một không gian riêng tư.” Cuối cùng lại bổ sung thêm vào một câu “Về sau còn ở lâu dài, cũng không thể chung phòng với người khác mãi được.”
Nam Thiệu khẽ ừ một tiếng, nhưng lập tức liền phản ứng lại hàm ý trong lời anh, mừng rỡ không dám tin run giọng hỏi “Anh nói thật?”
Cảm nhận được hắn vui sướng kích động, trong bóng đêm khóe môi Trương Dịch nhẹ nhàng cong lên, tâm tình cũng không khỏi tốt hơn rất nhiều, nghiêm túc đáp “Đương nhiên.” Bởi vì Dương Dương không rõ tung tích, anh kỳ thật không có tâm tư gì, thế nhưng anh càng hiểu rõ, bọn họ bây giờ đang sống trong tận thế biết nay khó biết ngày mai, lúc nào sẽ đụng phải thú biến dị hung tàn hay không cẩn thận bị zombie cào, ai cũng không rõ có thể tiếp tục làm bạn bước tiếp cuộc đời này với đối phương hay không. Vì tâm tư riêng của mình mà khiến Nam Thiệu một mực phải chờ đợi, anh không nỡ làm chuyện này, hoặc là nên nói, anh sợ giữa hai người sẽ lưu lại tiếc nuối. Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay, chớ chờ hoa rụng lại bẻ cành không(*) chỉ hai câu thơ nhưng đã đủ nói hết tâm tình nên quý trọng những gì mình đang có rồi.
(*) Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi: Hai câu thơ trong bài ‘Kim lũ y’ của Đỗ Thu Nương.
Nhận được lời hứa của Trương Dịch, Nam Thiệu mừng rỡ thiếu chút nữa điên rồi, ôm lấy người xoay vòng hai vòng, kết quả đầu hắn đập bốp vào tường, lúc này hai người mới nhớ tới là đang dựa vào tường đứng.
“Không sao chứ?” Trương Dịch nhịn cười sờ sờ cái đầu đụng nghe vang tiếng của hắn, thân thiết hỏi.
Nam Thiệu cười hì hì liên tục nói không sao, nghe lại thấy có vẻ ngốc ngếch khác hẳn khí chất ngày thường của hắn. Có điều với tâm tình hiện tại, phỏng chừng dù đụng chảy máu đầu thì vẫn không có cảm giác.
Trương Dịch mới đầu còn cảm thấy buồn cười nhưng rất nhanh trong lòng liền mềm nhũn, khi đối mặt với người đàn ông này chỉ cần anh đáp lại chút xíu thôi hắn cũng đã vui vẻ tựa như nắm giữ toàn bộ thế giới. Anh đột nhiên cảm thấy dù anh có mang hết thảy cảm tình trong tim ra đáp lại cũng chẳng thể sánh kịp với hắn, người đàn ông này đáng giá nhận được sự đối đãi tốt nhất.
Yêu đương mật ngọt chung quy chỉ là tranh thủ lúc rảnh rỗi mới có thể trộm được một lúc, thân thể hai người cũng không phải bằng sắt, bởi vậy không thể tiếp tục dừng trên hành lang nữa, Nam Thiệu khom lưng nhặt lấy ngọn nên còn hơi nóng trên mặt đất, lấy ra bật lửa trong túi châm lên, ánh nến nhảy nhót sáng bừng không gian, đôi mắt hắn bất chợt chạm vào ánh nhìn dịu dàng sâu thẳm của Trương Dịch ôn, thiếu chút nữa lại muốn chìm vào đôi mắt ấy. Nghiêng người, cả hai bởi vì rét lạnh và thiếu dinh dưỡng mà cánh môi khô nứt lần nữa tìm đến nhau, chẳng qua lúc này đây nụ hôn tràn ngập nhu tình chỉ tạm dừng vài giây liền tách ra. Trương Dịch vươn tay đan cài năm ngón tay của Nam Thiệu thật chặt, hai người nhất trí cùng bước xuống tầng hai. Ánh nến lay động, chiếu rọi hai bóng dáng mông lung hòa vào nhau lên trên vách tường, khó có thể chia lìa.
“Rốt cuộc không thối khiến người muốn nôn nữa.” Giọng nói của Nam Thiệu rất nhẹ, biểu hiện ra tâm tình chủ nhân của nó, lúc này mới chứng tỏ ý đồ của nụ hôn.
“Ừm… Xuống báo cho họ một tiếng không?” Trương Dịch hết nói nổi hắn, thấp giọng dò hỏi.
“Không cần, chẳng có nguy hiểm gì mà… anh nghĩ mà xem, đợi lát nữa ai đi lên cũng bất ngờ hưởng trọn ‘hương thơm’ kia giống chúng ta…” Trong giọng Nam Thiệu mang theo chút buồn bực, còn cả ý đùa dai nồng nặc.
Bụng hiểu nhưng tiếng cười buồn bực không phát ra, hai người càng ngày càng xa căn phòng kia, cuối cùng theo ánh nến biến mất tại chỗ rẽ.
Một đêm bình an vô sự, sáng sớm hôm sau tinh thần mọi người sảng khoái gặp nhau trong sảnh lớn, vốn zombie còn tụ tập bốn phía khách sạn đã bỏ đi bảy tám phần, chỉ còn rất ít con lượn lờ qua lại trên đường không mục đích. Người không gác đêm đều hiếu kỳ dò hỏi xảy ra chuyện gì, mà người gác đêm thì tại bàn về mùi tanh tưởi kiến người ta gặp ác mộng.
“Có khả năng là nhờ mùi thối kia che đi mùi của chúng ta.” A Thanh gãi đầu mờ mịt nói. Mà Hách Vĩ Minh thì đang thầm oán thán Nam Thiệu không xuống báo một tiếng, để họ chuẩn bị tâm lý thì sẽ không đến mức trúng chiêu khi mở cửa sổ.
Nam Thiệu căn bản mặc kệ anh ta, tính tình Trương Dịch vô cùng tốt, cười gật đầu liên tục xin lỗi nói là bọn họ sơ sót, nhưng trong lòng lại nghĩ loại mùi ghê tởm này quả nhiên phải có người chia sẻ mới cân bằng tâm lý được. Phải biết rằng tối qua anh và Nam Thiệu ngay cả đi ngủ rồi mà trong mũi tựa hồ vẫn còn quanh quẩn loại hương vị này, vì thế khi tỉnh dậy mới thấy cảnh tượng Nam Thiệu quấn lấy người anh, hai người vùi mặt vào cổ đối phương, hít thở không khí mang theo mùi của đối phương mới miễn cưỡng ngủ được đến hừng đông. Bởi vì tư thế không thay đổi nên khi rời giường toàn thân từ trên xuống dưới đều đau nhức.
Zombie đã tản đi kha khá, bọn họ hủy bỏ kế hoạch không đi ra từ cửa chính. Sau khi ăn bữa sáng, vì phòng ngừa lần sau nơi nghỉ trọ không có thức ăn, mỗi người đều mang hai cân gạo hoặc mì rồi chuẩn bị xuất phát. Tuy rằng rất muốn mang hết thức ăn đi, nhưng đó là hành vi tìm chết, cho dù có người lưu luyến không rời ra ra vào vào nhà kho, có người giống như vuốt ve người yêu mà sờ nắn mấy túi gạo trong bếp kia, hận không thể trực tiếp khiêng lên vai, nhưng tuyệt nhiên không ai thật sự mở miệng đưa ra yêu cầu này.
Thạch Bằng Tam hòa tan kim loại bịt kín cửa lớn, ngưng tụ nó thành một tấm sắt vuông vắn liền đứng dẹp qua một bên, hiển nhiên không định là người đầu tiên ra ngoài. Tối qua những người gác đêm cũng đều ngó lơ nhìn mây nhìn gió ngó trần nhà, cười hì hì giả ngu, không ai chịu đi đầu.
Hùng Hóa bởi vì bị thương cho nên không trực đêm, hoài nghi quét mắt nhìn bọn họ “Mấy người không làm quá đấy chứ?” Nói xong lắc lắc đầu, bước nhanh ra bên ngoài, vẻ mặt viết rõ suy nghĩ ‘mọi người lại chuyện bé xé ra to’. Những người cảm thấy mình đã bị zombie tôi luyện nên có thể thừa nhận tất cả các loại mùi hôi thối cũng hiên ngang đi theo sau, đương nhiên cũng có ý định là mở đường cho những người đã mệt nhọc trực đêm. Chung quy người gác đêm ban ngày tốn sức không thua gì họ, buổi tối lại phải đề cao tinh thần thiếu ngủ hơn ba tiếng, bọn họ cũng không phải người không tim không phổi có thể làm như không hay biết.
Chẳng qua bất kể là vì suy nghĩ đợi lát nữa chọc quê người khác hay là vì ôm lòng tốt đi mở đường thì vừa ra đến bên ngoài liền hối hận, bữa sáng mới ăn xong nhộn nhạo muốn phun trào, ngay cả zombie đang nhào tới tấn công đều không rảnh quan tâm nữa, cuối cùng vẫn là đám Kiều Dũng cách một khoảng tung dị năng giải quyết đám zombie thưa thớt kia.
“Hôm qua lúc chúng ta đến tuy mùi có hơi kì quái nhưng hình như không thối vậy mà.” Có người khó hiểu nói lên suy nghĩ trong lòng.
Vấn đề này không ai có thể trả lời, không biết là do ai khởi đầu mà mọi người đều bận rộn tìm kiếm vải sạch bịt mũi, sau đó lần nữa kiểm tra đồ mình mang theo xem có thiếu cái gì hay không, xem có ảnh hưởng tới hành động hay không, rồi mới sắp xếp đội hình chiến đấu giống ngày hôm qua, nhanh chóng rời đi trước khi đám zombie đang lượn lờ trên ngã tư cảm nhận được mùi của bọn họ mà tụ tập tới đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT