Edit: melbournje

Truyện được up tại wattpad melbournje!

🤤

Bên trong đoàn làm phim.

Trương Cưu nhìn Đồng Kiều đang quay phim, có chút nhíu mày.

Hai ngày trước hắn có thể nhìn thấy rõ Đồng Kiều mất ngủ, ban ngày thì tinh thần uể oải suy sụp, ráng chống đỡ để quay xong phim, không có cảnh thì lại trốn trong phòng trang điểm để ngủ bù.

Nhưng hai ngày này sao đột nhiên nhìn tâm tình của cô ta tốt lên thế?

Chẳng lẽ người bảo vệ kia cầm tiền cọc nhưng không làm tròn trách nhiệm, lại lười biếng rồi?

Hắn lấy điện thoại từ trong túi ra gửi tin nhắn WeChat cho người kia.

Mấy phút trôi qua, đối phương vẫn chưa có trả lời.

Trương Cưu ngầm chửi một câu, không phải là hắn cầm tiền mà chạy trốn thật rồi chứ?

Nghĩ như vậy, hắn liền trực tiếp gọi điện thoại.

Một tiếng chuông vang lên, đã có người nghe máy.

"Alo, anh."

Trương Cưu nghe thấy giọng nói của hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không có so đo.

"Cậu xảy ra chuyện gì thế? Việc tôi nhờ cậu làm đã làm hay chưa?"

Triệu Thiên vừa nối lại ngón tay xong nên sắc mặt khó coi, giọng như sắp khóc.

Điện thoại của hắn bật loa ngoài và để trên bàn, đứng sau hắn là hai người đàn ông cao lớn thô kệch

Một người trong đó nhíu mày với hắn, ra hiệu bảo hắn nói tiếp

Triệu Thiên cắn răng, nói, "Anh, em làm rồi, người phụ nữ kia cũng bị em dọa cho phát sợ."

"Nhưng mà tôi nhìn cô ta không hề giống như bị hù dọa."

Một người đàn ông đẩy cái laptop tới, trên màn hình xuất hiện mấy chữ

"Nếu như anh không tin em vậy 8 giờ tối nay anh đến khách sạn mà nhìn." Triệu Thiên đã sớm sợ hãi, trong đầu chả còn chữ gì cả, thành thành thật thật đem câu kia nói ra.

Trương Cưu nghe được, do dự một chút, gật đầu, "Được, buổi tối kết thúc công việc tôi đi tìm cậu."

Nói xong bên kia cúp điện thoại, Triệu Thiên lập tức tỏ vẻ cầu xin với hai người đằng sau, "Các đại ca, em thật sự biết sai rồi, em cũng không dám nữa, cầu các anh tha cho em lần này."

Hai người đàn ông không nói gì, người ngồi ở cách đó không xa, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn đừng có chạy lung tung.

Một ngày quay phim, Đồng Kiều thân thể mặc dù mỏi mệt, nhưng tâm tình lại tốt hơn nhiều.

Hôm qua Ngụy Cẩn Hằng nói cho cô biết người hù dọa cô không phải ma, buổi trưa hôm nay lại gửi tin nhắn Wechat nói người dọa kia đã bị bắt lại rồi.

Hắn đã bị trừng phạt nên cũng không dám làm loạn nữa.

Chuyện bối rối như thế đã được giải quyết, Đồng Kiều tự nhiên cao hứng ghê gớm, liền nói kết thúc công việc mời anh đi ăn cơm. Quay xong, Đồng Kiều cũng không có trở về khách sạn, trực tiếp ngồi xe cùng Ngụy Cẩn Hằng đi ăn cơm.

Tại tầng 9 của khách sạn.

Trương Cưu đứng ở cầu thang, mặt lộ vẻ sốt ruột, trong lòng mắng Triệu Thiên này quả nhiên không đáng tin.

Dựa theo quy tắc làm việc và nghỉ ngơi của Đồng Kiều mấy phút nữa là cô ta về, nhưng lúc này Triệu Thiên kia vẫn không thấy bóng dáng.

Hắn nhịn không được gọi điện thoại cho Triệu Thiên.

Điện thoại kết nối, Trương Cưu tràn đầy tức giận quát, "Triệu Thiên, mày đang ở đâu? Tao đùa với mày đó hả."

Ở bãi đỗ xe ngoài khách sạn.

Triệu Thiên ngồi ở trong xe, nhận điện thoại, mở loa ngoài.

Trong điện thoại truyền tới tiếng mắng chửi của Trương Cưu, người đàn ông bên cạnh liếc hắn một cái, giơ cằm lên.

Triệu Thiên khẩn trương mở miệng, "Cậu...cậu ở đâu?"

Trương Cưu giọng điệu không thân thiện, "Ở cầu thant tầng 9."

Vừa dứt lời, cửa xe mở ra, hai người đàn ông cao lớn đi xuống.

Đồng Kiều thật sự rất sợ mình bị béo phì.

Ngụy Cẩn Hằng mang cô tới một quán ăn chuyên về cá rất ngon.

Lúc này đã ngồi ở trên xe, mà cô vẫn không ngừng nhớ về dư vị vừa rồi.

Ngụy Cẩn Hằng đưa tay nhìn đồng hồ, lặng lẽ tính toán thời gian.

Xe bắt đầu đi, không đến mười phút, điện thoại Ngụy Cẩn Hằng vang lên, người gọi là Cao Viễn.

Nhưng mà lại bị Ngụy Cẩn Hằng tiện tay dập máy.

Đồng Kiều nghi hoặc, "Sao anh không nhận điện thoại vậy? Cao Viễn có phải là có công việc của công ty nên tìm anh không?"

"Không có việc gì." Ngụy Cẩn Hằng cũng không giải thích nhiều.

Đến cửa khách sạn, Ngụy Cẩn Hằng dừng xe ở bãi đỗ xe.

Đồng Kiều ngồi ở trong xe không lập tức đi ngay, Ngụy Cẩn Hằng cũng không thúc giục.

Thật ra Đồng Kiều đang do dự, cô đang muốn cùng Ngụy Cẩn Hằng giải thích việc hai đêm trước.

Có lẽ trong lòng anh đã sớm xem cô là một người con gái tùy tiện.

Hơn nửa đêm khóc cầu xin một người đàn ông ở lại trong phòng của mình, Đồng Kiều nghĩ lại cảm thấy mình thật là.....

Nhưng khi đó cô thật sự sợ hãi, bất chấp những thứ khác.

Nhưng bây giờ người giở trò quỷ người đã được giáo huấn, cô cũng không muốn dây dưa, để anh về sớm mà nghỉ ngơi.

Trong nội tâm cô nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không biết mở miệng làm sao.

"Còn muốn do dự bao lâu nữa?" Ngụy Cẩn Hằng nghiêng đầu, khóe miệng cười nhìn cô, hỏi.

Bị người ta nhìn thấu tâm tư, mặt Đồng Kiều đỏ lên.

"Em...anh..."

"Đi, anh đưa em lên phòng." Nói rồi, Ngụy Cẩn Hằng mở cửa xe ra, xuống xe.

Đồng Kiều ngồi ở trên giường ngây ngốc nhìn anh đóng cửa phòng.

Cô không nghĩ tới Ngụy Cẩn Hằng thật sự tử tế như thế, nhìn thấy cô vào phòng, liền đi.

"Ba." Đồng Kiều đập một cái vào đầu mình, "Đồng Kiều, mày đang suy nghĩ miên man cái gì, chẳng lẽ còn muốn người ta ở lại không đi sao? Anh ấy căn bản không phải loại người thế."

Dẹp bay mình suy nghĩ lung tung của mình, Đồng Kiều kéo trợ lý Tiểu Thượng sát vách cùng nhau đi ngủ.

Ngày kế tiếp, Đồng Kiều đã trang điểm xong chờ quay phim, đạo diễn từ xa cầm loa hô, "Trợ lý của Trương Cưu đâu, ai có số của Trương Cưu không."

Đồng Kiều nghi hoặc, quay đầu hỏi trợ lý, "Trương Cưu? Cậu ta thế nào?"

Tiểu Thượng trả lời, "Em không biết, nghe người khác nói hôm nay anh ta không đến, chắc là tối hôm qua đi chơi về muộn nên hôm nay đến muộn rồi."

Đồng Kiều không có để ý ồ một tiếng, tìm một chỗ ấm áp bắt đầu tập thoại.

Liên tiếp ba ngày, Trương Cưu đều không xuất hiện ở đoàn làm phim.

Nghe nói người đại diện của hắn cũng tìm tới, cùng đạo diễn trò chuyện hơn nửa giờ, về sau sắc mặt khó coi rời đi.

Ngày thứ tư, Đồng Kiều kinh ngạc, Trương Cưu hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về.

Nhưng mà hắn rất kì lạ, trừ quay phim, thì chỉ một mực trốn ở bên trong phòng trang điểm không có ra.

Dạo này khác thường nên Trương Cưu bị người ta ở sau lưng bàn luận ầm ĩ.

Nhưng trong đó không bao gồm Đồng Kiều, bởi vì cô không muốn dây dưa gì đối với người này.

Mà cô sợ nói sai thì lại bị những người khác truyền đi, xong cư dân mạng lại chửi.

Nhưng mà sau khi Trương Cưu biến mất hơn nửa tháng, trên mạng đột nhiên truyền ra tin Trương Cưu bị AIDS.

Tin tức này tới đột nhiên, truyền ra rất nhanh.

Trương Cưu đang ở đoàn làm phim nhìn thấy tin tức này, cả người đều đen, cùng đạo diễn xin nghỉ một ngày để giải thích chuyện trên mạng.

Tại phòng nào đó trong một khách sạn xa hoa.

Người đại diện mà công ty mới phân phối cho hắn lúc này cũng xanh cả mặt, nhìn điện thoại không nói lời nào.

Ngược lại thì trợ lý của hắn gấp không chịu được, "Anh Cưu, việc này....."

Người đại diện Tôn Hoành cắt lời trợ lý, quay đầu hỏi Trương Cưu, "Chuyện đó là thật hay giả?"

Trương Cưu lắc đầu, sắc mặt khó coi, "Tôi không biết."

"Không biết?", Giọng nói Tôn hoành trong nháy mắt sắc nhọn.

Trương Cưu cũng không biết giải thích như nào.

Ngày đó hắn ở cầu thang chờ Triệu Thiên, kết quả không biết có hai người đàn ông đến từ nơi nào, hắn không thấy rõ đối phương, liền bị che mặt, về sau hắn liền mất đi ý thức.

Tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, phía dưới cũng cứng rắn không chịu được.

Giống như là bị người ta hạ thuốc, lúc này hắn nghe được trong phòng tắm có tiếng nước, từ bên ngoài còn có thể nhìn thấy bên trong có người.

Bóng người uyển chuyển kia là phụ nữ, chuyện sau đó giống như nước chảy thành sông.

Đầu óc của hắn một mực mê man, tỉnh liền làm, mệt mỏi liền ngủ.

Bị hạ thuốc nên hắn căn bản không khống chế được tư tưởng cùng thân thể của mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn tỉnh lại người kia đã biến mất rồi, căn phòng lạ lẫm chỉ có một mình hắn, hai ngày túng dục nên hai chân hắn như nhũn ra, toàn thân bất lực, về sau hắn gọi điện thoại, xác định mình đang ở khách sạn, để khách sạn hỗ trợ ăn uống, ăn xong lần nữa bất tỉnh mà ngủ mất.

Thẳng đến ngày thứ tư, ý thức của hắn trở nên tỉnh táo, mới tranh thủ thời gian rửa mặt đến đoàn làm phim.

Hắn cảm thấy ba ngày kia tựa như một giấc mộng xuân, nhưng mà trong thời gian ngắn hắn không tìm ra ai làm chuyện này.

Nhưng mà giấc mộng xuân này rất nhanh liền biến thành ác mộng.

Một tuần sau khi hắn trở lại đoàn làm phim, một dãy số xa lạ gửi tin nhắn cho hắn.

"Tôi bị HIV-Aids."

Đơn giản bốn chữ, Trương Cưu nhìn thấy lại như là sét đánh giữa trời quang.

Trong đầu hắn nghĩ đến đêm hôm đó.

Hắn đi bệnh viện, bác sĩ nói bệnh AIDS nặng hơn nên phải sáu tuần mới có thể tra ra.

Nửa tháng này mỗi ngày hắn đều dày vò, chờ ba tháng mới được kiểm tra, hắn đã liên tục mấy đêm mất ngủ, hơn nữa còn không dám cùng ai nói việc này.

Một mình mỗi ngày trốn trong phòng suy nghĩ lung tung, lâm vào sợ hãi.

Hắn mỗi ngày nổi điên cầm điện thoại tra biểu hiện của HIV-Aids sẽ như thế nào?

Nhưng trên mạng chả có một đáp án có lợi nào.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, sẽ có người biết chuyện của hắn, thậm chí tung lên trên mạng.

Sắc mặt Tôn Hoành càng khó coi hơn, trong con ngươi thậm chí có chút sợ hãi, "Cậu...cậu nói không biết là có ý gì?"

Trương Cưu cười ra tiếng, "Tôi cũng không biết tôi có bị HIV-Aids hay không, bác sĩ nói chưa tra ra ngay."

Trong phòng nháy mắt trầm mặc.

Lúc này, điện thoại Trương Cưu vang lên.

Trương Cưu nhìn thấy người gọi là Phạm Manh, lông mày lập tức nhíu lại, trong mắt chán ghét không che giấu chút nào.

Nhưng mà hắn vẫn nhận, giọng điệu dịu dàng, "Bảo bối."

Đối phương gầm rú, "Trương Cưu, anh đang ở đâu?"

Trương Cưu đem điện thoại cầm xa ra một chút, tiếp tục hạ giọng, "Anh đang ở đoàn làm phim nha, bảo bối."

"Chuyện trên mạng có phải thật khômg?"

"Đừng nghe những người kia nói bừa, không hề có."

Phạm Manh nắm thật chặt tay, cắn răng nói, "Tốt, vậy tôi muốn anh giải thích rõ ràng, tới nhà của tôi đi."

Trương Cưu hơi không kiên nhẫn, "Anh hiện tại không rảnh."

"Không rảnh cũng phải tới."

Trương Cưu nghe được trong giọng nói của cô ta túc giận, bận bịu trấn an nói, "Được, bảo bối đợi anh."

Cúp điện thoại, Phạm Manh tức giận ném điện thoại vào sô pha đối diện.

Cô ta nhìn màn hình máy tính vẫn sáng, trên màn hình là ảnh hai người nam nữ trần truồng đang chồng lên nhau.

Hôm qua cô ta nhận được một bưu kiện lạ, người đàn ông không là ai khác, chính là Trương Cưu.

Người phụ nữ kia còn đặc biệt làm động tác khiêu khích với máy ảnh.

Phía dưới còn kèm một câu, "Tôi bị HIV-Aids."

Phạm Manh không biết Trương Cưu cùng người này đã ở cạnh nhau bao lâu, nhưng trước đó không lâu cô ta còn đến đoàn làm phim vụng trộm tìm Trương Cưu, hai người còn quan hệ ở khách sạn.

Bất kể như thế nào, ngày hôm nay cô ta muốn mạng của Trương Cưu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play