Cuối hành lang có một người đàn ông từ ngoài cửa sổ nhô ra nửa người, giống như là đang nỗ lực từ bên trong leo ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng kêu thảm của Đồng Kiều.
Người kia nhanh chóng lui vào trong cửa sổ, Ngụy Cẩn Hằng nhanh bước ra ngoài, đem Đồng Kiều đang ngồi xổm trên đất kéo vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi, "Không có việc gì, đừng sợ."
Nói xong đem thẻ phòng trong tay cô rút ra, đem cửa phòng mở ra, ôm cô đi vào.
Ở dưới đại sảnh, nhân viên lễ tân không ngừng cười cười giải thích, "Thưa ngài, xin ngài chờ một chút, chúng tôi lập tức bảo nhân viên công tác xem xét."
Cúp điện thoại, nụ cười của cô ấy trong nháy mắt thu hồi, cau mày cùng người bên cạnh nói chuyện, "Trong một lúc mà nhận sáu điện thoại khiếu nại, nói ở lầu chín vừa rồi truyền tới một tiếng hét thảm."
Người còn lại nói, "Lầu chín không phải Triệu Thiên phụ trách sao, anh ta đang làm gì?"
Nói rồi cô hô với bộ đàm, "Triệu Thiên, Triệu Thiên, anh ra xem một chút tầng chín có chuyện gì vậy?"
Kết quả bộ đàm không truyền tới âm thanh gì.
Người phụ nữ nói lại lần nữa, lần này từ trong bộ đàm mới truyền đến một âm thanh thở hổn hển của đàn ông, "Nghe thấy rồi nghe thấy rồi."
Trong phòng khách sạn, toàn thân Đồng Kiều run lên, Ngụy Cẩn Hằng bất đắc dĩ, dứt khoát đưa cô ôm vào trong ngực nhẹ giọng an ủi, "Không có ma đâu, đừng sợ."
"Không, có ma, vừa rồi em nghe được hắn lại gọi tên của em, là Lưu Kỳ, chính là hắn."
Đồng Kiều sụp đổ, hai tay nắm thật chặt cánh tay Ngụy Cẩn Hằng.
Ngụy Cẩn Hằng tùy ý để cô nắm, lúc bị đau cũng chỉ hơi nhăn lông mày, một tay khác không ngừng an ủi sau lưng cô.
Lúc này cửa sổ phòng bọn họ bị gõ vang, bên ngoài truyền đến âm thanh lo lắng của Tiểu Thượng, Ngụy Cẩn Hằng mở miệng đuổi cô ấy đi.
Thời gian từng giờ trôi qua, cảm xúc của Đồng Kiều cuối cùng cũng bình tĩnh lại phần nào.
Nhìn động tác mình ngồi ở trên đùi anh quá mức mập mờ, cô đứng dậy đi đến bên ghế salon bên cạnh.
Ngụy Cẩn Hằng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Cao Viễn.
Nửa giờ sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Ngụy Cẩn Hằng đứng dậy đi mở cửa, Cao Viễn mặc đồ bình thường đứng ở bên ngoài, "Ngụy Tổng, ngài muốn xem camera chưa."
Ngụy Cẩn Hằng nhẹ gật đầu, để anh vào phòng, đóng cửa lại nhận lấy laptop.
Vì là phòng con gái, mặc kệ là giường hay gì, có rất nhiều đồ vật liên quan đến thiếu nữ.
Cao Viễn rất hiểu lễ nghĩa nên chỉ đứng ở chỗ trước cửa, chờ Ngụy Cẩn Hằng xem hết video.
Trong video, một người đàn ông thân hình mảnh khảnh nửa người ngoi ra ngoài cửa sổ, bên hông hắn buộc một sợi dây, không đến ba phút, lúc ra ngoài cửa sổ, lúc này, từ bên hông hắn rơi xuống một vật nhỏ màu đen, nhưng mà hắn không có chú ý.
Hắn đem theo sợi dây bên hông thả xuống lầu tám lộn vòng vào cửa sổ, cởi dây mất dấu.
Qua sau năm phút, cái bóng kia lại từ một cửa nhỏ chạy ra, ở trên cỏ vừa đi vừa tìm kiếm, cuối cùng nhặt lên một vật dưới đất, mặc dù có chút xa, nhưng có thể nhìn ra đó là một bộ đàm.
Hắn còn nói gì đó với bộ đàm, sau đó dắt xuống bên hông.
Qua sau mười phút, tầng mười nhô ra một cái đầu, người kia đem dây thừng buông thõng thu vào.
Ngụy Cẩn Hằng nhìn đến đây, hỏi "Người này là ai?"
"Bảo vệ của khách sạn, người đã bị... "
Ngụy Cẩn Hằng khoát tay ngăn lại, gật đầu nói, "Cực khổ rồi, sáng mai tôi đến xử lý."
"Được rồi, Ngụy Tổng."
Trước khi đi anh ta còn nhìn cô gái đang ôm đầu gối, cuộn thành một góc ở ghế salon.
Sau khi Cao Viễn đi, Ngụy Cẩn Hằng cầm laptop đưa tới trước mặt Đồng Kiều, "Là có người cố ý dọa em, không phải ma."
Đồng Kiều hai tay ôm đầu gối, quay đầu cẩn thận xem một lần.
Sau khi xem xong không khỏi giật mình há to mồm, đưa tay phải ra chỉ vào màn hình, "Đây, đây là ai làm?"
Ngụy Cẩn Hằng đóng laptop, thả trên bàn trà, "Việc này giao cho anh xử lý, em thu dọn đi ngủ sớm một chút đi."
Đồng Kiều thấy anh muốn đứng dậy, trong nháy mắt nắm lấy góc áo của anh, hỏi, "Bây giờ anh muốn đi sao?"
Người đàn ông cúi đầu nhìn vành mắt phiếm hồng của cô,cgiải thích nói, "Anh đi sang phòng bên cạnh thôi, không cần sợ hãi."
Cái tay nhỏ kia trong nháy mắt nắm chặt, đầu của cô lắc lắc, "Không muốn không muốn, anh đừng đi."
Ngụy Cẩn Hằng kiên nhẫn an ủi, "Không có ma, em khóa chặt cửa sổ, không ai có thể đi vào."
"Không, em sợ."
Ngụy Cẩn Hằng thở dài bất đắc dĩ, bàn tay lớn giữ lấy hai vai của cô, thật lòng giải thích, "Đồng Đồng, anh là một người đàn ông bình thường, không phải vô dục, cũng sẽ mất lý trí."
Đồng Kiều đáng thương nhìn anh, giọng điệu ủy khuất, "Thế nhưng em thật sự sợ."
Hai người giằng co một phút, Ngụy Cẩn Hằng không có tính nhẫn nại cuối cùng vẫn thỏa hiệp, thở dài một hơi, nói với cô, "Em đi rửa mặt."
Đồng Kiều trên mặt vui mừng, "Anh không đi?"
Ngụy Cẩn Hằng không trả lời, quay người lại ngồi về trên ghế sa lon, cầm máy tính bảng.
Mười giờ tối, Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô ngủ say, bất đắc dĩ cười khổ, chiều em thật đúng là mệt.
Nói xong anh đứng dậy bước nhanh tiến vào toilet, nếu như Đồng Kiều tỉnh dậy, liền sẽ phát người đàn ông lúc nào cũng bình tĩnh, lúc này bước đi rất lộn xộn.
Sau mười phút, bên hông Ngụy Cẩn Hằng bọc một khăn tắm, toàn thân đều tản ra khí lạnh, mùa đông mà tắm nước lạnh thật sự là....không thể thừa nhận.
Ngày kế tiếp, Ngụy Cẩn Hằng lần nữa mang cô đi ăn sáng, nhìn cô lên xe trợ lý.
Anh cầm điện thoại lên, gọi cho Cao Viễn.
Bên trong một nhà kho.
Ngụy Cẩn Hằng từ trong xe đi xuống, nhìn đám người cách đó không xa.
Mọi người hung hãn dị thường, nhìn thấy anh đều gật đầu chào, anh nhận găng tay da màu đen Cao Viễn đưa qua, dùng máy biến âm, hướng đám người đi.
Trên ghế gỗ có một người đàn ông, ngoài miệng bị dán băng dính, bịt mắt để hắn không nhìn thấy gì.
Nhưng hắn có thể cảm giác được chung quanh có không ít người, lúc này, một cái tay vỗ vỗ gương mặt của hắn, nắm băng dính đột nhiên xé ra, động tác gọn gàng.
Triệu Thiên đau kêu thành tiếng, "Aaa"
Bị băng dính xé qua nên bên miệng đau rát.
Lúc này, một thanh âm khàn khàn vang lên, "Ngươi muốn chết như thế nào?"
Triệu Thiên là bảo vệ, nhưng làm gì từng thấy qua loại người này, giọng điệu mang theo tiếng nức nở nói, "Đại ca, em không biết làm sao đắc tội với anh, xin anh khoan dung độ lượng......... ai u."
Lời còn chưa nói hết, Ngụy Cẩn Hằng trực tiếp chen chân vào, một cước đá vào bụng Triệu Thiên.
"Tao rất ghét người nói nhiều."
Lúc này Ngụy Cẩn Hằng rất đáng sợ, hoàn toàn không có sự nhàn hạ thoải mái như ngày thường.
Triệu Thiên kêu rên một tiếng, ngoài miệng còn không ngừng nói, "Đại ca em sai rồi, cầu xin anh tha em lần này."
"Mày sai ở đâu?" Bởi vì dùng máy biến âm nên giọng nói trở nên thần bí kinh khủng.
"Em...em." Triệu Thiên cũng không hiểu mình rốt cuộc sai ở đâu?
Hôm qua hắn đang chuẩn bị đi phòng quan sát xóa video, kết quả vừa đi đến cửa liền bị một người che kín mặt, hắn liền mất đi ý thức, sau khi tỉnh lại đã bị trói ở nơi này, con mắt bị bịt kín, miệng bị che, trên người cũng bị trói chặt.
Ngụy Cẩn Hằng giơ cằm lên với người đàn ông bên cạnh, "Cầm dao tới."
Triệu Thiên nghe được, lần nữa kêu lên thảm thiết, "Không muốn không muốn, đại ca, em thật sai rồi."
Ngụy Cẩn Hằng nhận thanh dao sắc bén, ở trong tay thưởng thức hai lần, lúc Triệu Thiên vội vàng không kịp chuẩn bị gì, đem dao kề ở trên cổ của hắn.
"Đóng vai ma ở khách sạn là ai sai mày làm?"
Triệu Thiên toàn thân sững sờ, vội vàng lắc đầu, "Không, em không có."
Một chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, thì chỗ cổ đau xót, hắn có thể cảm giác được có máu nhỏ xuống.
Triệu Thiên không phải người ngu, tự nhiên hiểu được người này là nhân vật hung ác, không dễ chọc.
Hắn bận bịu sửa lại, "Là em, chính là em làm.
"Ai sai mày làm như vậy?"
Triệu Thiên sợ hãi lắc đầu, lúc nói chuyện trong giọng nói đều run rub, "Em, em không biết, hắn mang kính, khẩu trang cùng mũ, em căn bản không nhìn thấy mặt."
"Hắn chỉ nói là để cho em đóng ma dọa một người tên là Đồng Kiều, và cho em tiền nữa."
Ngụy Cẩn Hằng nhíu mày, "Hắn nói như nào?"
"Người kia nói dọa một chút là được rồi, không nên chết người."
Ngụy Cẩn Hằng một cái tay cầm khăn màu trắng, đem cái dao lau sạch sẽ.
"Cho mày ba phút, nhớ lại đặc điểm của người đàn ông kia, quá một phút, chặt một ngón tay."
Triệu Thiên toàn thân phát run, giữa mùa đông mà trên trán hắn không ngừng đổ mồ hôi.
Ngụy Cẩn Hằng đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, cầm lấy dao trong tay rồi gõ gõ vào lòng bàn tay.
Ba phút nói dài cũng không dài, không nói ngắn không ngắn.
Anh nâng lên tay trái lên nhìn đồng hồ, trong miệng nhàn nhạt đếm, "5 "
"4 "
"3 "
Triệu Thiên bối rối lắc đầu, "Không muốn không muốn."
"2 "
"1 "
"Giọng nói!" Cùng Ngụy Cẩn Hằng đếm đến cuối đồng thời vang lên tiếng gầm rú của Triệu Thiên.
Ngụy Cẩn Hằng hỏi, "Giọng nói gì?"
"Em nghe giọng nói của hắn, là người đàn ông rất trẻ."
"Quá không rõ ràng."
Nói, bên cạnh có hai người đem dây thừng trên người Triệu Thiên cởi ra, đem hắn kéo tới bàn, hai tay đè bàn tay của hắn ở bên trên.
Triệu Thiên ra sức giãy dụa, nhưng đáng tiếc không có chút tác dụng, "Khẩu âm của hắn không phải người thành phố Lâm Hà, là nơi khác, giống như là ở tỉnh Thẩm vậy."
Ngụy Cẩn Hằng liếc mắt với Cao Viễn một cái, "Đi thăm dò."
Nói xong, anh vẫn cầm lấy dao, chặt ngón út của Triệu Thiên xuống.
Toàn bộ trong kho hàng truyền đến âm thanh la hét thảm thiết của Triệu Thiên.
Người đàn ông bình tĩnh nhìn thoáng qua cảnh trên bàn, đem dao tiện tay đưa cho một người bên cạnh.
"Đây là cho mày một bài học, để mày nhớ kỹ, lần sau nếu đắc tội người không nên đắc tội, coi như không chỉ một ngón út đơn giản như vậy."
"Đưa hắn đến bệnh viện, để bác sĩ nối cho hắn."
Bốn giờ chiều, Ngụy Cẩn Hằng về nhà thay quần áo thoải mái dễ chịu, đến công ty, chuẩn bị đi họp.
Vừa tới công ty, Cao Viễn liền gõ cửa phòng làm việc của anh, "Ngụy Tổng, tra ra được rồi."