Lúc Phương Đỗ Nhược trở lại bàn sau khi xem xong hóa đơn, liền nhìn thấy chính tay Dương Tâm Dược đang túm ống tay áo của Chung Khả, trong miệng nhỏ giọng nói cái gì đó.
Vị nữ hiệp kì quái này đem chàng trai không ngừng đẩy tới kéo đi. Chung Khả ở trong tay cô tựa như một con lật đật không có trọng tâm, lắc sang trái rồi lắc sang phải, nụ cười luôn hiện trên khuôn mặt, nhìn không ra một chút không kiên nhẫn nào.
“Cậu nói với tớ đi, bí mật nói cho tớ đi!” Dương Tâm Dược vươn một bàn tay chỉ, nói bằng giọng năn nỉ, “Tớ tuyệt đối không nói cho người khác!”
Chung Khả mang ánh mắt bất đắc dĩ lại mang theo một chút phức tạp không thể giải thích được: “Không được, tớ thích ai đây là bí mật của tớ, ai tớ cũng sẽ không nói cho.”
“Tớ cũng không được hả?” Dương Tâm Dược không nghĩ tới cậu lại không thú vị đến như vậy, tức giận đến nỗi hét to lên, “Này quá không công bằng, tớ đều đã đem người tớ thích nói cho cậu biết rồi cơ mà!”
“Này không giống nhau. Cậu thích ai là tự tớ nhìn ra, cho nên tớ thích ai, chính cậu tìm đi.” Chung Khả từ trước đến nay luôn thông minh, ngay cả tại loại thời điểm này, khi phải đối mặt với một tình yêu bí mật vô vọng đủ để khiến những thanh thiếu niên bình thường ghen tị thì cậu đều có thể bảo trì lý trí, thậm chí còn có thể chiếm thế thượng phong, “Cậu dùng phương pháp giống như lúc học, trực tiếp sao đáp án vậy, nào có quá trình sảng khoái tự mình giải đề chứ?”
Dương Tâm Dược lại bắt đầu đẩy con lật đật: “Học thần học thần, nhưng tớ mỗi lần gặp được đề giải không ra thì đều là để cậu giảng cho tớ.”
Chung Khả lắc đầu, thiếu niên khó có lúc lộ ra một mặt cố chấp : “…… Nhưng lần này tớ không nghĩ sẽ nói cho cậu.”
Mối tình đầu đụng phải yêu thầm, trình độ khó khăn không thua gì thí sinh thi văn khoa bắt được đề thi đại học cuối cùng môn khoa học tự nhiên mà căn bản không biết viết cách giải như thế nào.
Cậu có thể lý giải vì cái gì Dương Tâm Dược sẽ thích tiểu Phương ca ca, bởi vì anh ấy ưu tú, đẹp trai, thành thục; cậu cũng có thể hiểu rõ vì cái gì chính mình sẽ thích Dương Tâm Dược, bởi vì cô hào phóng, rộng rãi, loá mắt.
Hai loại thích này đều không có sai nhưng chỉ có thể đem nó yên lặng đè ở đáy lòng.
Nhưng Phương Đỗ Nhược lại trở lại chỗ ngồi vào lúc này, anh ấy chỉ nghe xong phần sau của đối thoại, nhìn Chung Khả bằng ánh mắt trở nên càng thêm tán thưởng —— đều nói gần đèn thì sáng, có vị học thần Chung Khả này ngồi cùng bàn, Dương Tâm Dược quả nhiên trở nên học tốt như vậy! Hai người thật đúng là giành giật từng giây thảo luận học tập mà ……
Phương Đỗ Nhược trở về, Dương Tâm Dược lập tức thở phì phì mà cáo trạng: “Anh tiểu Phương, anh tới mà phân xử cho em. Chung Khả thật là ích kỷ chết đi được, có một đạo đề cậu ấy rõ ràng biết đáp án, lại không chịu nói cho em!”
Khiếu hài hước thiếu hụt mười tám năm của Chung Khả online ngay lập tức: “‘ Tớ chết vì ích kỷ hả ‘? —— đây là mộ phần của mình sao?”
Dương Tâm Dược hung tợn trả lời: “Đúng! Ngay cả khi cậu ‘chết vì ích kỷ ‘, tớ liền ở bên cạnh cậu đào một cái động, nhảy vào nằm ở bên cạnh cậu, văn mộ cũng nằm cạnh cậu, liền viết ‘ chết vì tò mò ‘!”
“……” Phương Đỗ Nhược toàn bộ quá trình đều bảo trì nụ cười người cha hiền, anh ấy nhìn hai người bạn nhỏ này, rất muốn hỏi bọn họ một chút: Bọn họ có biết sau khi chết mai táng ở bên nhau, mộ bia vẫn tiếp tục chiến đấu bên cạnh nhau, mọi người sẽ xưng hô như thế nào hay không?
Xem gà mỗ nhau thật là quá thú vị.
※
Sau khi ra khỏi quán ăn, Phương Đỗ Nhược vốn định đưa hai đứa nhỏ trở về nhưng lúc này anh ấy lại nhận được cuộc điện thoại quan trọng, ông chủ thúc giục anh ấy về công ty tăng ca. Quả nhiên là nghiên cứu sinh là không có nhân quyền, nghiên cứu sinh làm việc dưới giám sát viên càng không có nhân quyền.
Dương Tâm Dược tuy rằng muốn cùng anh trai tiểu Phương có nhiều thời gian bên nhau một chút nhưng thấy công việc của anh ấy bận rộn, thật sự không đành lòng thêm phiền toái cho anh ấy.
Cô ấy vội vàng đem Chung Khả túm đến bên cạnh mình, vỗ bang bang vào ngực không có tí cơ bắp nào của cậu, nói một cách hiểu chuyện: “Anh tiểu Phương, anh yên tâm đi, có Chung Khả đưa em về trường học!”
Phương Đỗ Nhược: “Con đường này đèn đường tối như vậy, em ấy đưa em về trường học, lát nữa em ấy về nhà như thế nào?”
Dương Tâm Dược sức sống mười phần: “Không có việc gì, cậu ấy trước đưa em trở về trường học, em lại đưa cậu ấy về nhà!”
Chung Khả gật đầu phụ họa: “Dạ, sau đó em lại đưa cậu ấy về trường học.”
Phương Đỗ Nhược: “……” Anh bỗng nhiên nhớ tới đã học qua《 Ngu Công dời núi 》rất nhiều năm trước, như thế nào lại xuất hiện? Là “Đời đời con cháu vô cùng hiếm” hay sao?
Cuối cùng, sau khi Phương Đỗ Nhược xác định được hai người bọn họ có thể chiếu cố lẫn nhau mới rời đi. Dưới bóng đèn mờ ảo, Dương Tâm Dược cùng Chung Khả vai sóng vai đi bên nhau, bóng của hai người cực mờ nhạt, biên giới mơ hồ không rõ lại có thể hòa hợp thành một thể.
Cho đến khi bóng dáng của Phương Đỗ Nhược hoàn toàn biến mất, Dương Tâm Dược mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, dùng cánh tay nhéo nhéo eo của cậu: “Đi thôi.”
Ngoài ý muốn chính là, trước khi tay cô chạm được vào cậu, chàng trai bỗng nhiên lắc mình trốn đi, một đôi bàn tay to của cậu bắt lấy hai cánh tay của cậu, không để cho cô lại động tay động chân với mình. Cậu nghiêm túc mà nói: “Lớp trưởng, cậu về sau không được tự tiện sờ tớ.”
Lúc trước hai người là “Anh em khác phái”, Dương Tâm Dược luôn bất cẩn, không tránh được cùng cậu đụng chạm tay chân. Gì mà cào ngứa, chọc linh tinh như học sinh tiểu học thế nhưng mỗi ngày đều phải trình diễn. Cậu dù sao cũng là nam sinh, sau khi thông suốt, thỉnh thoảng cậu chạm vào người con gái cậu thích thì ngọn lửa nhỏ không kể xiết lại bùng lên mà không biết.
Dương Tâm Dược đầu tiên là sửng sốt, bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, ngữ khí mang theo một tí xíu chua xót: “Tớ đã hiểu —— thủ thân như ngọc đúng không?”
Chung Khả: “…… Không khác cho lắm.”
Dương Tâm Dược hừ một tiếng, cô bỏ qua sự kì quái trong lòng, nhảy nhảy lên vỉa hè rồi vùi đầu đi về phía trường học.
Chung Khả người cao chân dài, ba bước đã đuổi kịp cô. Dương Tâm Dược dùng dư quang bắt giữ hình ảnh cậu, thấy cậu tới gần, lập tức nhảy về phía trước, hai chân dậm thật mạnh —— đem bóng dáng của cậu dẫm dưới chân, lại hung hăng mà đuổi đi.
Hai người bỗng nhiên bắt đầu chơi trò chơi dẫm bóng, chỉ là không dẫm trúng chỗ nào, trốn người cũng chậm trễ cực kỳ.
Dương Tâm Dược một bên dẫm, một bên giống như vô tình hỏi: “Chung Khả, người cậu thích là bạn học trước kia của cậu sao?”
Chung Khả thấp giọng nói: “Không phải.”
“Là người tớ quen sao?”
“……”
“Cậu không nói lời nào, xem ra nhất định là đúng rồi.” Cô chắc chắn gật gật đầu, “Nữ sinh lớp chúng ta nhiều như vậy, cậu thích đến tột cùng là ai.”
Chung Khả không đáp lời, cậu không có biện pháp hình dung tâm tình hiện tại, cậu đã muốn cho Dương Tâm Dược đoán được người cậu thích là ai nhưng lại không muốn cho cô biết sớm như vậy.
Dương Tâm Dược là cô gái ngốc nghếch, thế giới của cô chỉ có đen và trắng, không có khả năng xử lí tình cảm quá phức tạp. Chung Khả có thể chắc chắn mà nói rằng, nếu Dương Tâm Dược đã biết tâm ý của cậu khẳng định sẽ không cùng cậu duy trì quan hệ bạn bè nữa! Cậu thà rằng duy trì quan hệ “bạn tốt” này lâu một chút, cùng cô đi luyện kiếm, đưa sen đá cho cô, cùng cô thảo luận về đề toán, cùng cô thảo luận về tiểu Phương ca ca mà cô thích.
Cậu không cảm thấy đây là khổ.
Cậu cảm thấy đây là ngọt.
Cậu ỷ vào dáng người cao mà nhìn xuống đỉnh đầu của cô gái. Từ góc độ của cậu, có thể nhìn thấy sợi tóc mỏng manh sau cổ của Dương Tâm Dược, hơi mỏng, có chút giống lông tơ trên quả đào. Cậu cầm lòng không đậu mà chuyển động cổ họng lên xuống, đầu lưỡi như thể đã nếm được hương vị ngọt ngào của đào.
Dương Tâm Dược hãy còn cúi đầu nhìn mũi chân, trong miệng bắt đầu gọi tên cô gái trong lớp như thể đang gọi tên món ăn.
“Nữ sinh tớ quen biết…… Bạch Thiên sao? Cô ấy thực trầm tĩnh, tính cách rất giống cậu, các cậu nhất định rất có chung đề tài mà nói.”
“Không phải cô ấy, hai cái hũ nút bọn tớ ghé vào cùng nhau làm cái gì, so với người khác ai nói ít hơn sao?”
“Viên Tiêu sao? Nếu là Viên Tiêu, tớ khẳng định sẽ thích Viên Tiêu, cô ấy cười rộ lên rất đáng yêu, mặt tròn tròn, chạy lên chạy xuống.”
“…… Cậu đây là hình dung cái gì?” Chung Khả bất đắc dĩ, “Cậu không thấy cô ấy vẽ hình trong sách sao, so với cùng nam sinh yêu đương, cô ấy càng thích xem nam sinh cùng nam sinh yêu đương hơn.”
Buổi tối đầu mùa đông, không khí lạnh lẽo bao vây lấy bọn họ, miệng thở ra hơi ấm dần dần đều bị bốc hơi.
Đây là một buổi tối thực bình thường.
Thiếu nam cùng thiếu nữ cách một tầng sương mù, thử thách lẫn nhau suy đoán lẫn nhau.
Vô thức hai người đả đi đến cổng trường. Rất xa, bảng hiệu “Trường học lại Kinh anh ” ở dưới ánh đèn LED toát ra một ánh sáng dịu dàng. Tại trạm gác cổng, chú bảo vệ mang kính viễn thị, tờ báo chiều trong tay lại lật qua một tờ.
Đây là nơi mà vô số học sinh mơ tới. Khi Chung Khả bước vào nơi này, cậu chỉ nghĩ học tập thật tốt, kiên trì qua một năm này, lại không đoán trước được đến chỗ này lại gặp được Dương Tâm Dược.
Thi đại học thiếu một môn là ngoài ý muốn, học lại là ngoài ý muốn, ở cơ cấu của mấy nơi cung cấp học bổng học lại lựa chọn tới nơi này là ngoài ý muốn…… Đúng là vô số ngoài ý muốn thêm ở bên nhau, mới có thể khiến cậu ở thời điểm bước vào lớp, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô gái giống hoa hướng dương này.
Dương Tâm Dược đã đoán xong tên tất cả nữ sinh có trong lớp, chỉ còn lại có một cái tên cuối cùng quanh quẩn ở đầu lưỡi.
“Được rồi, cậu mau về ký túc xá đi, ngày mai gặp.” Chung Khả đem cô an toàn đưa đến, chuẩn bị xoay người rời đi.
“Từ từ!” Đúng lúc này, cô gái đột nhiên nắm lấy tay cậu, bàn tay nóng bỏng giữ lấy tay cậu, nháy mắt có một dòng điện lưu len lỏi giữa hai người.
Chung Khả run rẩy vì tĩnh điện, xoay người lại nhìn cô.
“Tớ…… Tớ đã biết.” Dương Tâm Dược cảm thấy mặt có chút nóng nhưng cô lại không có ý định buông tay, bởi vì cô biết chính mình một khi buông ra, Chung Khả nhất định sẽ biến mất không thấy.
“Biết cái gì?”
“Biết cậu thích ai!”
“……” Chung Khả cảm thấy cổ họng khô khốc, cậu lấy lại bình tĩnh đến nỗi khó có thể cảm nhận được nhịp tim của mình ngay lúc đó. “…… Cậu nói xem tớ thích ai?”
Dương Tâm Dược ngửa đầu nhìn về phía cậu: “Người cậu thích chính là Mâu Tư Tư đúng hay không?”
“……”
Kỳ thật cô sớm nên đoán được, Mâu Tư Tư chính là tình nhân trong mộng của tất cả nam sinh trong trường, thanh lãnh tựa như đóa hoa cao lãnh. Chung Khả lại là thợ trồng hoa tốt nhất, nhất định sẽ muốn loại như cô ấy. Nhưng cô ấy đã có đối tượng, cố tình Dương Tâm Dược đáp ứng cô ấy không đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào, cô nên như thế nào đánh mất ý niệm này của Chung Khả……
“—— không, tớ không thích cô ấy.” Chàng trai phủ nhận suy nghĩ chạy như điên của cô.
“……Hả?!!!” Dương Tâm Dược càng ngoài ý muốn, “Mâu Tư Tư chính là nữ sinh đẹp nhất trong lớp chúng ta!”
“Nhưng tớ thích nữ sinh càng xinh đẹp hơn so với Mâu Tư Tư.” Chàng trai cười.
Dương Tâm Dược hoang mang mà nghiêng nghiêng đầu, giống như là dựa theo yêu cầu của chủ nhân mà biểu diễn tiết mục, lại không chiếm được quà khen thưởng.
Chung Khả cưỡng bách chính mình không nghiêng đầu nhìn cô.
Cậu định thần lại rồi mới nói: “Không chỉ có như thế, cô ấy cười rộ lên càng đáng yêu hơn so với Viên Tiêu; cô ấy cùng tớ có nhiều đề tài hơn so với Bạch Thiên.”
Dương Tâm Dược nhìn đôi mắt nghiêm túc của cậu càng thêm khó hiểu.
…… Trong lớp bọn họ, có cô gái hoàn mỹ như vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT