Editor: Mứt Chanh

Trường học lại Kinh Anh nằm ở một khu dân cư cũ, có nhiều nơi thuận tiện ở đây, suốt một con phố tụ tập rất nhiều quán ăn nhỏ.

Quán ăn ở đầu ngõ kia tên gọi là “Đến và xem”. Đây là quán ăn yêu thích của cư dân gần đó, giá thành vừa rẻ mà quan trọng nhất chính là hương vị rất ngon. Mỗi khi đến giờ cơm đều có không ít người ở chỗ này dùng cơm.

Phương Đỗ Nhược đem thực đơn trong tay đẩy cho hai người bạn nhỏ ở phía đối diện: “Hai người bọn em nhìn xem muốn ăn cái gì, anh đi vệ sinh một chuyến.”

Dương Tâm Dược dùng thực đơn ngăn trở nửa khuôn mặt, dùng giọng điệu trêu ghẹo: “Tiểu Phương ca ca anh trở về chậm một chút nha, đến lúc đó tụi em chọn một bàn bào ngư tôm hùm, xem anh tính tiền như thế nào.”

Chung Khả kéo kéo ống tay áo của cô, nhỏ giọng nói: “Đồ ăn mắc nhất ở quán này là móng heo hầm dưa chua.”

Dương Tâm Dược: “……”

Phương Đỗ Nhược buồn cười liền cười rộ lên: “Hai đứa chơi với nhau thân như vậy, quan hệ tốt như vậy, thật không uổng là ngồi cùng bàn.”

Dương Tâm Dược nở một nụ cười thật ngây thơ. Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Phương Đỗ Nhược rời đi, cô chợt thay đổi sắc mặt, khuỷu tay liền kẹp lấy cổ Chung Khả giống hệt như đại tỷ xã hội đen kéo cậu đến bên cạnh mình.

“Chung Khả! Cậu một hai phải hủy đi sân khấu của tớ có phải hay không?!” Dương Tâm Dược giơ nắm đấm nhỏ lên, đập đập vào đầu cậu: “Cái gì mà móng heo hầm dưa chua, cậu lại nói bậy, hôm nay tớ liền làm cho cậu một cái nồi sắt hầm Chung Khả!”

Chung Khả: “…… Tớ nơi nào phá đám, lời tớ nói đều là sự thật mà.”

“Cậu hôm nay sao lại không có nhãn lực đến vậy?” Dương Tâm Dược nhắc tới chuyện này liền vô cùng đau đớn, “Đây chính là lần đầu tiên anh tiểu Phương mời tớ ăn cơm, anh ấy vừa mới hỏi cậu muốn tới ăn cùng hay không, tớ vẫn luôn ở bên cạnh đưa mắt ra hiệu với cậu, cậu tại sao lại không hiểu chứ?”

Chung Khả giả vờ ở bên ngoài, nói một cách ngây thơ: “Thì ra cậu vừa ra hiệu bằng mắt cho tớ sao? Tớ cho rằng có cát rơi vào mắt cậu.” Giọng điệu tùy ý của cậu lại hỏi, “Đúng rồi, anh tiểu Phương đến tột cùng là gì của cậu, họ hàng hay sao?”

Cậu vừa không ngốc cũng không mù, tuy rằng Phương Đỗ Nhược ở trong văn phòng tự xưng là anh trai của Dương Tâm Dược nhưng thái độ của Dương Tâm Dược đối với anh ấy, thấy thế nào cũng đều không giống như là anh trai.

Phương Đỗ Nhược thực sự có rất nhiều ưu điểm: Tính cách của anh ấy bình dị gần gũi, dáng người cao ráo. Ở bên cạnh anh ấy sẽ cảm thấy cực kì an tâm, hơn nữa trên đầu anh ấy còn có hào quang của “nghiên cứu sinh ngành luật của Đại học Yến Kinh”, tuyệt đối là vị tiền bối đáng để kết giao nhưng mà chỉ cần Chung Khả nghĩ đến Dương Tâm Dược đối với anh ấy có chỗ “đặc thù”, trong lòng liền thấy quái quái.

Nhắc tới Phương Đỗ Nhược, Dương Tâm Dược giống như là bị túm chặt cái đuôi chó, rõ ràng là bị bóp lấy mạch máu nhưng lại làm bộ như không thèm để ý: “Không, không phải, không phải là họ hàng mà chính là con trai của thầy dạy kèm tớ.”

“Chỉ là con trai của thầy dạy kèm cậu?”

“……” Dương Tâm Dược không trả lời, liền mở thực đơn rồi nhanh chóng thúc giục, “Nhanh gọi đồ ăn.”

Nhưng cô càng không trả lời, ngược lại càng chứng minh tin cho tình báo mà Chung Khả nhận từ Mâu Tư Tư.

Miệng của Chung Khả thật đắng, cậu hứng thú lật thực đơn, tùy tay chỉ ra: “Muốn món thịt thăn chua ngọt.”

“Được, tớ cũng muốn ăn!”

“Muốn một bánh táo nướng.”

”Được thôi, tớ cũng muốn ăn.”

“Muốn trứng xào cà chua.”

“…… Ngọt hay mặn?”

“Ngọt.”

Dương Tâm Dược hồ nghi mà nhìn cậu: “Cậu thiếu đường như vậy à, bằng không tớ cho cậu ly nước đường đỏ ha?”

Khi Phương Đỗ Nhược từ toilet đi ra, vừa vặn nhìn thấy một màn chạm trán của hai người bạn nhỏ gọi món ăn. Bọn họ không có ý thức tránh hiềm nghi, tứ chi tiếp xúc nhiều đến không xuể, tựa như hai con động vật lông xù nhỏ, con này đè ở con kia, ngươi mổ ta một phát, ta ngậm ngươi một chút.

Phương Đỗ Nhược càng xem càng thấy thú vị liền núp ở sau một cái cây quan sát một thời gian. Anh ấy luôn cảm thấy trên người hai người bọn họ mang theo một cổ khí chất mà người ngoài không thể chen chân vào, khiến người anh trai này như anh càng xem càng cảm thấy thật vui.

Thẳng cho đến khi hai người bọn họ chọn xong đồ ăn, Phương Đỗ Nhược thật sự không thể trì hoãn nữa mới đứng dậy đi ra ngoài.



Ba người chọn bốn món ăn, trừ bỏ thịt thăn chua ngọt là ngọt bên ngoài thì món ăn khác Dương Tâm Dược đều làm chủ đổi thành thức ăn chay.

Chung Khả cảm thấy rất kỳ quái, Dương Tâm Dược rõ ràng là động vật ăn thịt, lượng cơm ăn nổi tiếng toàn trường, đầu bếp nhà ăn đều nhận thức lớp trưởng không thịt không vui này, nhưng cô hôm nay vì cái gì chọn nhiều thức ăn chay đến vậy?

Chờ sau khi đồ ăn được mang lên, cậu mới hiểu được nguyên nhân.

Bình thường khi ở nhà ăn ăn cơm, bàn ăn của Dương Tâm Dược vĩnh viễn xếp thành một ngọn núi nhỏ, nhưng hiện tại thì sao? —— Mỗi lần cô chỉ kẹp mấy cọng rau, cái miệng nhỏ ăn thức ăn giống như là hamster nhỏ gặm nghiến, bĩu môi duyên dáng.

Phương Đỗ Nhược nói chuyện cười, cô nửa cúi đầu, thời điểm cười cư thế mà phá lệ không lộ ra hàm răng trắng, còn dùng tay che đi miệng.

…… Tiểu thư khuê các này là ai vậy?

Cô ấy tuy rằng lớn lên trông giống như Dương Tâm Dược, nhưng cô ấy nhất định không phải là Dương Tâm Dược.

Chung Khả rầu rĩ mà nghĩ, người ngồi cùng bàn với cậu tuyệt đối không phải người này. Cậu quen Dương Tâm Dược kia leo được tường, vào được trường thi, cô là “nữ trung hào kiệt”, vĩnh viễn mang theo tò mò mang theo dũng khí xông vào tiền tuyến.

Cô là đóa hoa hướng dương sáng ngời, chỉ cần cô cười, bầu trời của cậu liền bừng sáng.

Đồng thời, một giọng nói khác trong lòng Chung Khả đang nói chuyện. Cái giọng kia nói: Ngươi xem, ngươi xem, Dương Tâm Dược chưa bao giờ dùng loại ánh mắt này nhìn ngươi, cô ấy ở trước mặt ngươi là “Dương Tâm Dược”, nhưng ở trước mặt Phương Đỗ Nhược của cô ấy, cô ấy là “cô gái nhỏ”.

Sau khi ý thức được điểm này, Chung Khả càng ăn không vô. Quán ăn này làm thịt thăn chua ngọt cũng không xong, một chút đều không ngọt, mà toàn là chua.

Bình tĩnh mà xem xét thì Phương Đỗ Nhược kỳ thật là một vị tiền bối vượt xa tư cách. Sau khi anh ấy biết được mục tiêu của Chung Khả cũng là khoa luật của đại học Yến Kinh liền cung cấp cho cậu rất nhiều tin tức hữu ích: Lớp của giáo sư nào dễ hiểu, vị hướng dẫn nào là dễ nói chuyện, còn nói chính mình đặc biệt chờ mong Chung Khả trở thành học đệ của mình.

Đối mặt với một Phương Đỗ Nhược thành thục, hài hước, nho nhã lễ độ, Chung Khả cảm thấy phần “chán ghét” trong lòng mình  biến thành tâm tư không đứng đắn, thật sự là quá thất bại.

“Chung Khả, anh còn muốn cảm ơn em.” Phương Đỗ Nhược nói.

Chung Khả mờ mịt: “Cảm ơn em cái gì?”

“Anh nghe Tâm Dược nói, em ấy quyết định muốn thi khoa báo chí thể thao, không khỏi nhờ trợ giúp của em.” Phương Đỗ Nhược nói, “Con nhóc này đột nhiên nói muốn thi đại học Yến Kinh, dọa cho ba anh một cú sốc, vừa mới bắt đầu anh còn thay em ấy lo lắng, sợ em ấy không chịu được cường độ ở trường học lại, hiện tại có em giúp em ấy, anh yên tâm nhiều.”

Khi Phương Đỗ Nhược nói chuyện, Dương Tâm Dược ở phía đối diện vẫn luôn  nháy mắt nhìn anh ấy, thiếu chút nữa đã nói thẳng ra cô vì ai mà học lại.

Chung Khả hoài nghi Phương Đỗ Nhược bị mù, Chung Khả đều bị sóng điện màu hồng phấn của Dương Tâm Dược phóng đến toàn thân tê dại, như thế nào Phương Đỗ Nhược lại không cảm giác được chứ?

Chung Khả thay Dương Tâm Dược tức giận vì cậu cảm thấy tất cả tâm tư của cô đều bị lãng phí.

Đàn gãy tai trâu, còn không bằng đánh đàn cho người muốn nghe.

Bữa cơm này ăn hơn nửa tiếng liền qua loa kết thúc, Phương Đỗ Nhược thấy hai người đều dừng đũa liền hỏi: “Các em ăn no không?”

Dương Tâm Dược gật đầu: “Ăn no!”

Hoàn toàn vô nghĩa, tổng cộng cô đã ăn vài miếng lá cải, hiện tại đói có thể ăn xong một thùng bún ốc lớn cùng với hai cân giăm bông.

Chung Khả hiểu được sức ăn của cô, nhìn cô trợn mắt nói nói dối liền khẽ gãi lòng bàn tay cô. Nhân lúc Phương Đỗ Nhược không chú ý, đưa cho cô một thanh năng lượng.

Khi Phương Đỗ Nhược đứng dậy tính tiền, Dương Tâm Dược vội vàng xé mở thanh năng lượng, ăn ngấu nghiến nuốt vào trong bụng. Khi cô ăn vụng, miệng cô ngậm chặt, hàm răng khẽ nhai, đây là tuyệt kỹ mà cô luyện ra ở trong trường, có thể nuốt hai khối 3+2 bánh quy soda thật dày ngay khi giáo viên xoay người viết bảng, còn không phát ra một tí thanh âm nào.

Chung Khả yên lặng nhìn cô ăn cái gì, đột nhiên hỏi: “Tâm Dược, cậu thích anh tiểu Phương phải không?”

Dương Tâm Dược cắn một miếng bánh quy thiếu chút nữa phun đến trên người cậu.

Dương Tâm Dược: “Khụ khụ khụ…… Cậu, cậu như thế nào……”

Chung Khả nói: “Ngay thời điểm cậu nhìn anh ấy mang theo một loại tin tưởng nhất định phải đạt được giống như lúc cậu cầm kiếm trên sân đấu.”

Dương Tâm Dược rất ít khi đỏ mặt ở trước mặt Chung Khả, lần đỏ mặt này lại giống như phát sốt.

Cô lau vụn bánh trên mặt bằng mu bàn tay, Chung Khả đưa qua một ly nước uống cho cô súc miệng.

Dương Tâm Dược uống từng ngụm nhỏ, nói gần nói xa: “…… Cậu ở đâu thấy tớ luyện kiếm, lần đó ở kiếm quán, lúc tớ và Hiểu Nam đánh nhau, cậu cũng không có ở đó.”

Chung Khả đáp: “Không phải xem tại sân đấu —— sau khi trở về từ kiếm quán, tớ đem video từ thời điểm cậu thi đấu trước đây đều xem hết một lần.”

“……”

“Cậu muốn xem không?” Chung Khả lấy ra máy android cũ của cậu, “Trên mạng đều có, tớ đã tải toàn bộ xuống dạng HD.”

“Không không không, không cần.” Dương Tâm Dược ngậm ly nước, không dám nhìn cậu, cũng không biết là bởi vì Chung Khả download video hiểu rõ cô hay là do Chung Khả nói trúng tâm sự của cô.

Hẳn là hai người đều có đi.

“Dương Tâm Dược,” Chung Khả gọi tên cô, đôi mắt nhìn dĩa thịt thăn chua ngọt trên bàn cùng sương lạnh đã dính vào, nhẹ giọng hỏi, “Tại sao cậu biết chính mình thích anh ấy?”

Vấn đề này cũng thật là hỏi khó Dương Tâm Dược. Phương Đỗ Nhược có quá nhiều thứ đáng giá để cô thích, nhan sắc cao, chân lại dài cùng thành tích tốt, ánh mắt đầu tiên Dương Tâm Dược nhìn thấy anh ấy tựa như cái đề gấu bắc cực vô lí kia xuất hiện, dùng tốc độ lực nhanh nhất té ngã ở hố sâu mang tên Phương Đỗ Nhược.

Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi trả lời: “…… Khi tớ gặp được anh ấy vào một khắc kia, tớ sẽ biết ngay.”

Có thể là nhất kiến chung tình, có thể là lâu ngày sinh tình, trên đời này “thích” nhiều như vậy, nào có cái đáp án thống nhất gì.

Dương Tâm Dược nói xong còn hơi có chút dương dương tự đắc gật gật đầu, cảm thấy chính mình quá thành thục quá hiểu rõ, vượt xa so với lứa tuổi 18 bình thường. Cuộc trò chuyện này không nên diễn ra ở nhà hàng bình dân giá 50 khối, đồ ăn đắt nhất là móng heo hầm cải chua mà hẳn là nên khắc vào cuốn sách tình yêu dùng phông chữ lớn nhất.

Cô vung tay lên, tùy tiện nói: “Quên đi, Chung Khả cẩu độc thân nhà cậu, nói cậu cũng không hiểu……”

“Ai nói tớ không hiểu?” Chàng trai ngắt lời cô, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng chân thành trên khuôn mặt đủ để khiến trái tim ai cũng phải đập thình thịch.

Đôi mắt cậu cũng đang cười, nụ cười chứa đựng thân ảnh của Dương Tâm Dược: “Tớ vừa mới mới phát hiện, thì ra tớ đã gặp được cô ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play