Lôi Kha không còn nhớ nổi rốt cuộc mình đã mang tâm tình gì trở về nhà. Sau đó tựa hồ hết thảy mọi chuyện đều cứ như vậy thuận lý thành chương. Sự rung động khi nhìn thấy Mễ Lộ, cùng nhau dùng bữa tối, hung hăng mà tiến nhập thân thể cậu, cuối cùng ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Nhưng rồi mọi chuyện tựa hồ chưa bao giờ sẽ phát triển theo ý Lôi Kha. Cho dù đã một năm không gặp, nhưng Mễ Lộ như cũ không thể hiện một chút tưởng niệm nào đối với mình. Điều này làm cho Lôi Kha cảm thấy thất bại sâu sắc.
Trải qua loại thất bại này, hắn tựa hồ loáng thoáng tìm được lý do cho những thấp thỏm, táo bạo thời gian trước của mình. Có lẽ hắn… thật sự thích Mễ Lộ.
Lôi Kha ở biệt thự của Quý Minh Tây, chính tai nghe được Quý Minh Tây nói, đối với tình nhân, y vĩnh viễn sẽ thích thân thể của họ. Trong lòng Lôi Kha nháy mắt trống rỗng, hắn đột nhiên nghĩ: Nếu hắn cũng chỉ thích thân thể Mễ Lộ vậy thì bản thân đã không cần băn khoăn nhiều như vậy.
Lúc này, Mễ Lộ vốn còn đang ngủ đột nhiên giật giật, Lôi Kha phục hồi tinh thần, lại khôi phục biểu cảm thường ngày.
Mễ Lộ mở to mắt liền thấy một người ngồi ở mép giường. Khi cậu dần phục hồi tinh thần, thấy rõ người trước mặt là ai liền lập tức bắt mình tỉnh táo lại.
Mễ Lộ suy nghĩ, giãy giụa muốn ngồi dậy, Lôi Kha lại duỗi tay đem cậu đỡ lên, sau đó lót một cái gối đầu sau lưng cậu.
“Trên người còn khó chịu không?”
“Tốt, tốt hơn rồi…” Mễ Lộ không nghĩ Lôi Kha sẽ hỏi chuyện này lập tức trả lời, thoáng có chút không được tự nhiên.
“Ừ.” Lôi Kha không nói thêm gì nữa, chỉ đem nước mật ong trên bàn bưng lên tới đưa đến bên miệng Mễ Lộ. “Khát không? Uống chút nước mật ong đi.”
Lôi Kha cẩn thận đem nước đưa đến bên miệng Mễ Lộ nhưng đối phương lại không há miệng. Lôi Kha ngẩng đầu, lại thấy người nào đó đang ngơ ngác nhìn mình.
“Làm sao vậy, không khát sao?” Lôi Kha khó có được mỉm cười.
“Không phải… ” Mễ Lộ lắc đầu như trống bỏi, không biết có phải tại cậu mệt mỏi quá rồi hay không. Bởi vì, cậu cảm thấy thần kinh mình đột nhiên có chút mẫn cảm.
Mễ Lộ duỗi tay xoa xoa đôi mắt có điểm sưng,, sau đó rũ mắt, đỡ lấy cái ly, đem ly nước mật ong chậm rãi uống sạch.
Phản ứng của Mễ Lộ làm lòng Lôi Kha hơi hụt hẫng. Xem ra trước kia mình đã đối xử với em ấy thật sự rất hà khắc.
Lôi Kha trong lòng nhất thời suy nghĩ trăm bề, Mễ Lộ cũng gắt gao yên lặng đắp chăn nhìn Alpha trước mặt. Không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Mễ Lộ.” Lôi Kha đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu
Vâng?!
Đôi mắt to dần dần có tiêu cự.
“Em… Có muốn tới Thủ Đô Tinh học không?” Alpha đột nhiên hỏi.
Mễ Lộ nghe thấy những lời này thật không thể tin vào lỗ tai mình.
“Đi,… Đi học ở Thủ Đô Tinh sao?” Qua một lúc lâu sau, Mễ Lộ mới lắp bắp mà lặp lại lời Lôi Kha.
“Phải.” Lôi Kha gật đầu, “Một tuần sau tôi phải trở lại Chris học viện quân sự rồi, em là một Omega, tuy rằng không thể xin gia nhập lớp thực chiến, nhưng vẫn có thể học tập một số thứ em thích. Nếu em nguyện ý… tôi có thể mang em đi.”
“Thật vậy sao?” Đôi mắt Mễ Lộ đột nhiên toả ra ánh sáng, cậu kích động nhìn Lôi Kha, trong khoảnh khắc hoàn toàn vứt bỏ vẻ rụt rè cẩn thận cùng cảm giác hèn mọn. Thời khắc này đôi mắt Mễ Lộ thật sáng, bên má thoáng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, nụ cười làm rung động lòng người trong khoảng thời gian ngắn làm Lôi Kha nhìn đến thất thần.
“Là thật.” Lôi Kha mỉm cười, hắn rất muốn cúi xuống hôn lên khoé miệng Omega, nhưng cuối cùng lại chỉ áp chế tâm tình, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa đầu tóc mềm mại của đối phương.
Một tuần sau, Lôi Kha mang theo Mễ Lộ lên phi hành khí của mình, xuất phát tới Thủ Đô Tinh.
Lôi Kha khăng khăng muốn mang Mễ Lộ đi, tuy rằng trong lòng Tát Mễ phu nhân bất mãn, nhưng không có bất cứ biện pháp ngăn cản nào, chỉ có thể mặc kệ bọn họ rời khỏi.
Trước khi đi Mễ Lộ cùng Tô Phỉ nói lời tạm biệt, tiểu Beta khóc đến như thể được làm từ nước mắt. Mễ Lộ kỳ thật cũng rất luyến tiếc cô, bởi vì ở Lôi gia, Tô Phỉ là người đối xử tốt với cậu một cách thật lòng.
Nhưng Mễ Lộ lại càng muốn đi học tại học viện quân sự Chris hơn. Cậu sống ở Ni Đức Cách Lâm Tinh suốt mười năm, phần lớn thời gian đều ở Lôi gia. Mễ Lộ thập phần khát vọng được đi đây đi đó, đến Thủ Đô Tinh của Đế Quốc nhìn xem, nơi đó trông như thế nào.
Đối với lý do tại sao thiếu gia lại muốn dẫn cậu theo, Mễ Lộ theo bản năng mà quy kết vì thiếu gia muốn để mình chăm sóc, cho nên cậu yên tâm thoải mái, đối thiếu gia cũng càng thêm biết ơn. Trong lòng nghĩ: Tới Thủ Đô Tinh rồi, cậu nhất định phải chăm sóc thiếu gia thật tốt để báo đáp ân tình ngài đối với mình.
Nếu Lôi Kha biết suy nghĩ trong lòng người hầu nhỏ của mình là thế này, có lẽ tâm tình sẽ có phiên vị khác. Phi hành khí Lôi Kha tốc độ thật mau, đại khái mất khoảng nửa ngày, hai người đã đáp xuống sân để khi hành khí của học viện quân sự Chris ở Thủ Đô Tinh.
Mễ Lộ cầm bọc hành lý nhỏ của mình theo Lôi Kha xuống phi hành khí, sau đó cùng hắn đi vào trong học viện quân sự.
Học viện quân sự Chris là học viện quân sự cực kỳ nổi danh của Đế Quốc. Có rất nhiều vị tướng lĩnh đều tốt nghiệp ở đây.
Lôi Kha học ở lớp chỉ huy thực chiến cao cấp, ban ngành này là ngành học nổi tiếng nhất học viện quân sự.
Mễ Lộ tuổi tác nhỏ hơn, hơn nữa trước đó chưa được học qua phương diện này, cho nên chỉ có thể bắt đầu học từ lớp sơ cấp. Như thế này cũng tốt, miễn phải trải qua điều kiện hà khắc tầng tầng tuyển chọn để vào lớp cao cấp, chỉ cần Lôi Kha viết một phong thư đề cử cho nhà trường là Mễ Lộ có thể nhập học.
Nói trắng ra là, lớp sơ cấp chỉ là để bồi dưỡng nhân tài cho lớp cao cấp, nhưng cuối cùng có thể tiến vào lớp cao cấp của học viện quân sự hay không, vẫn là phải trải qua khảo thí.
Lôi Kha trước đó đã hỏi qua Mễ Lộ muốn học chuyên ngành nào, nhưng lúc ấy Mễ Lộ đối với vấn đề này cũng chưa suy nghĩ kỹ, chưa có ý định rõ ràng. Lôi Kha không thể không nghiêm túc suy xét một chút, sau đó kiến nghị Mễ Lộ học y học.
Đầu tiên, Mễ Lộ là một Omega, nếu học ngành học phương diện quân sự đối với sinh lý thể năng rất có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu. Tiếp theo, Mễ Lộ rất cẩn thận nghiêm túc, học y học cũng thích hợp với tính cách cậu.
Mễ Lộ nghe kiến nghị của Lôi Kha xong thập phần đồng ý, nghĩ về sau mình học y sẽ càng dễ dàng chiếu cố thiếu gia.
Mễ Lộ nhịn không được gật gật đầu, vẫn là thiếu gia nghĩ chu đáo!
Lôi Kha mang theo Mễ Lộ xử lý thủ tục nhập học đơn giản nhất, rồi đưa cậu về ký túc xá căn cứ trường học sắp xếp.
“Ký túc xá? Tôi không ở cùng thiếu gia sao?” Đây là phản ứng đầu tiên của Mễ Lộ.
Tuy rằng Lôi Kha thật vui vẻ khi nghe Mễ Lộ nói như vậy, cũng rất hy vọng Mễ Lộ có thể ở cùng mình nhưng hắn biết, nếu như vậy, Mễ Lộ sẽ không có cách nào hưởng thụ thời gian học tập tươi đẹp. Cho nên Lôi Kha chỉ có thể duỗi tay xoa xoa tóc Mễ Lộ.
“Em ở cùng một chỗ với các bạn học như vậy tương đối có lợi cho việc học tập. Không cần lo lắng, bạn cùng phòng của em đều là Omega.”
Mễ Lộ nghe Lôi Kha nói xong cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó đi theo Lôi Kha tới ký túc xá của mình.
Điều kiện ở học viện quân sự Chris rất tuyệt, ba người một căn ký túc xá, đều có phòng riêng.Vừa có thể xúc đẩy giao lưu giữa các bạn học, lại có không gian độc lập của riêng mình. Khi Mễ Lộ đi vào ký túc xá, hai vị bạn cùng phòng khác đều không ở đây.
Lôi Kha giúp Mễ Lộ thu xếp hành lý, nhìn nhìn thời gian, không sai biệt lắm đến giờ đưa tin.
Lôi Kha đưa Mễ Lộ đưa đến trước toà học viện y học liền rời đi, hắn đã rời khỏi gần nửa tháng, cũng có rất nhiều sự tình cần xử lý. Trước khi đi hắn dặn dò Mễ Lộ lúc nào cũng phải giữ kết nối máy truyền tin, chính mình sẽ liên hệ cậu.
Mễ Lộ gật gật đầu, cười nhìn theo hướng Lôi Kha đi, sau đó cõi lòng đầy vui sướng tiến vào cửa lớn Học viện y học. Chính là cậu vừa mới đi về phía trước hai bước, lại đột nhiên nghe thấy sau lưng có người hô to tên của mình. Mễ Lộ có điểm kinh ngạc quay đầu, không ngờ thấy một hình bóng quen thuộc.
Alpha kia tươi cười vô cùng sáng lạn, ở Thủ Đô Tinh lại một lần gặp lại Mễ Lộ làm Alpha hiển nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Giờ phút này người kia một bên vẫy vẫy tay một bên chạy nhanh về phía Mễ Lộ.
Mễ Lộ lập tức nhận ra người này chính là Alpha trong yến hội hôm đó mời mình ăn cơm. Cậu đang định đáp lại đối phương, lại phát hiện mình tựa hồ còn chưa hỏi qua người đó tên là gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT