Edit: Tira

Tát Mễ phu nhân sáng nay tới nhà ăn dùng bữa sáng liền cảm thấy có chuyện không thích hợp. Đã 7 giờ rưỡi, nhưng Lôi Kha lại chậm chạp không xuất hiện.

“Thiếu gia đâu?” Tát Mễ phu nhân cầm lấy cái thìa hơi hơi nghiêng đầu nhìn Khương Lệnh bên cạnh.

Khương quản gia trên mặt hơi do dự, nhưng là vẫn trả lời, “Thiếu gia ngài ấy… vừa rồi có xuống dưới một chuyến, sau đó… lại lên rồi.”

Khương Lệnh nói câu này có chút qua quýt. Tát Mễ phu nhân mới đầu hơi sửng sốt, nhưng rồi nàng nhìn quét qua một vòng người hầu đứng hầu hạ ở nhà ăn, sắc mặt trầm xuống: “Mễ Lộ đâu?”

Khương Lệnh nghe vậy khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng rốt cuộc vẫn không dám không lên tiếng. “Còn ở… trong phòng thiếu gia ạ.”

Lôi Kha mới vừa xuống cầu thang liền thấy Khương Lệnh đứng đợi ở đấy. Lôi Kha dừng bước chân, quả nhiên thấy Khương Lệnh đối với chính mình kính cong eo, sau đó nói.  “Thiếu gia, phu nhân đang ở phòng khách chờ ngài.”

Lôi Kha nhìn thoáng qua Khương Lệnh, đối phương rõ ràng dùng ánh mắt ra hiệu một chút, Lôi Kha chỉ là nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó liền bước về phía phòng khách.

Hôm nay Tát Mễ phu nhân tựa hồ không có tụ hội, lúc này nàng mặc một chiếc váy ở nhà đơn giản ngồi trên sofa, sắc mặt không tốt lắm. Nàng nghe thấy tiếng bước chân, liền đặt chén trà trên tay xuống, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lôi Kha một cái.

Tuy rằng vừa rồi trong lòng rất tức giận, nhưng thấy Lôi Kha tới, khí thế liền không tự giác giảm đi một nửa, cuối cùng chỉ đành trợn trắng mắt, âm dương quái khí oán trách một câu:

“Rốt cuộc có chuyện gì chuyện quan trọng mà ngay cả bữa sáng con đều không xuống ăn.”

Lôi Kha nghe Tát Mễ phu nhân oán giận cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Hắn ngồi trên sofa đối diện Tát Mễ phu nhân, sau đó nghiêm mặt nói: “Mẫu thân, có lẽ cuối tuần sau con sẽ trở lại Thủ Đô Tinh.”

“Cuối tuần sau?!”

Lôi Kha vừa nói xong, Tát Mễ phu nhân đột nhiên như là bị dẫm phải đuôi. Nàng hoàn toàn đem chuyện hồi nãy vứt ra sau đầu, mặt thất sắc nhìn Lôi Kha thét to: 

“Trời ơi! Bảo bối của mẹ, không phải ban đầu nói là sẽ nghỉ ở nhà một tháng sao? Tại sao lại muốn đi gấp như thế? Lần trước mẹ giới thiệu Diệp Gia tiểu thư lần cho con, người ta còn muốn gặp lại con nữa mà…”

“Không cần.”

Mặt Lôi Kha đột nhiên trầm xuống đánh gãy lời Tát Mễ phu nhân. “Con sẽ không lấy cô ấy.”

Tát Mễ phu nhân vừa nghe lời này nhất thời nóng nảy, tu dưỡng vốn có hoàn toàn bị nàng ném ra sau đầu. Trong lòng Tát Mễ phu nhân cuống lên nói trắng ra.

“Tại vì con nhớ thương cái đứa trong phòng con đúng không? Đừng quên, nó chỉ là một Omega nhân tạo, con không thể cưới nó!”

Lôi Kha nghe vậy nguy hiểm nheo măt lại, sắc mặt cũng hoàn toàn tối đi. Tát Mễ phu nhân đột nhiên ý thức được bản thân lỡ lời, hơi khẩn trương mà che miệng lại. Nàng bỗng nhiên phát hiện lúc này mình tựa hồ không nên cường ngạnh tranh chấp chuyện này với Lôi Kha, bởi vì chỉ sợ tác dụng hoàn toàn ngược lại.

Tuy rằng Lôi Kha là con trai của nàng, nhưng đứa nhỏ này từ bé liền độc lập tối tăm, cường thế lại trưởng thành sớm, quyết định của hắn sẽ không bởi vì dăm ba câu của người khác mà thay đổi. Lôi Kha tính tình thập phần lãnh đạm, nhưng chỉ duy nhất người hầu kia đối với hắn là không giống người thường. Nàng mới đầu cũng không để trong lòng, chỉ cho là tâm tính của thiếu niên, chính là hiện tại xem ra…

Tát Mễ phu nhân lại hối hận chuyện năm đó mình khuyên bảo Lôi Kha mua tiểu Omega này về.

“Con cưới ai là do bản thân định đoạt,”

Lôi Kha ngữ khí trầm xuống, vẫn phải giữ lại chút mặt mũi cuối cùng cho mẫu thân nhưng ngữ khí lại kiên định không cho ai xía vào.

“Còn có, cuối tuần sau ta con sẽ mang Mễ Lộ đi cùng.”

Nói xong câu này, Lôi Kha liền trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng khách, chỉ để lại Tát Mễ phu nhân vẻ mặt giật mình ngơ ngác nhìn bóng dáng nhi tử rời đi. Nàng tựa hồ còn chưa phục hồi khỏi khiếp sợ vừa rồi. 

Chuyện Tát Mễ phu nhân cùng Lôi Kha thiếu gia bởi vì Mễ Lộ mà không vui vẻ chỉ chốc lát sau liền truyền khắp toàn bộ Lôi gia, rất nhiều người hầu trước kia hoặc nhiều hoặc ít có chút khinh thường Mễ Lộ hiện tại không dám nói thêm cái gì. Rốt cuộc tầm quan trọng của Mễ Lộ đối với thiếu gia bọn họ hôm nay cũng coi như được lĩnh giáo rồi.

Lôi Kha sau khi rời phòng khách vẫn luôn ngốc trong thư phòng. Mãi đến chiều, Lôi Kha nhìn nhìn thời gian cảm thấy không sai biệt lắm, lúc này mới tự mình đi pha một ly nước mật ong rồi xoay người đi đến phòng ngủ.

Thời điểm Lôi Kha đẩy cửa phòng ngủ Mễ Lộ vẫn còn đang ngủ. Hắn nhẹ nhàng buông xuống ly nước cầm trong tay, ngồi ở mép giường nhìn người đang cuộn ở trong chăn.

Tuy rằng người này đã theo bên người mình suốt mười năm, nhưng hắn lại là rất hiếm khi thấy bộ dáng cậu ngủ như lúc này. 

Lúc Mễ Lộ vừa mới tới Lôi gia, người trầm mặc ít nói, hơn nữa thường xuyên ngây người, phảng phất hết thảy chuyện xung quanh đều không để ý, vô cùng quái gở. Mãi đến một hai năm sau dần dần quen thuộc hoàn cảnh nơi này cậu mới bắt đầu học được chủ động nói cùng mình hoặc là những người khác một hai câu. Nhưng đại đa số thời điểm, cậu vẫn luôn cực kỳ an tĩnh. Luôn đơn thuần mà chấp hành theo lời của hắn, không hề có nửa câu oán hận, cần cù chăm chỉ.

Lôi Kha vẫn luôn hiểu rõ ý đồ mẫu thân để mình mua một Onega nhân tạo về.

Tuy rằng khi đó hắn không ủng hộ, nhưng rồi lại không thể không thừa nhận, về sau rất nhiều lần, hắn thật sự cảm tạ trời cao làm hắn gặp được Mễ Lộ hơn nữa mang cậu về. Cứ việc lúc ấy Lôi Kha cũng chưa thể lý giải chuyện trái tim mình đập nhanh đến không bình thường. Tựa hồ giống như đánh cuộc với chính mình, chờ đợi xem liệu có một ngày đối phương cam tâm tình nguyện hay không. Có một số việc trong lòng Lôi Kha rõ ràng biết rõ, nhưng trước nay chưa tưng ép buộc Mễ Lộ.

Mà hết thảy, vào năm Mễ Lộ mười tám tuổi mọi chuyện lại hoàn toàn thay đổi. Lúc Mễ Lộ lần đầu tiên chủ động cởi hết quần áo đứng ở trong phòng mình, Lôi Kha thừa nhận, hắn thật sự đã hung hăng mà dao động.

Hắn rốt cuộc không chờ đợi nổi nữa, cái dục vọng chiếm hữu này từ sâu trong ngực kêu gào tràn ra quả thực sắp đem hắn tra tấn đến phát điên.

Vài phút đó trở nên thật dài, mãi đến khi Mễ Lộ khẩn trương đến mức sắp đem đầu chôn xuống ngực Lôi Kha rốt cuộc cũng động yết hầu. Cánh tay dài duỗi ra trực tiếp đem người đẩy ngã lên giường lớn trong phòng.

Lần đầu của hai người Lôi Kha không hề tiến vào, nhưng hắn vẫn từ lần trải nghiệm đầu tiên này cảm nhận được sung sướng cùng thoả mãn đến cực hạn.

Nguyên bản Lôi Kha cho rằng quan hệ giữa hai người sẽ theo chuyện này mà thay đổi. Một đêm kích tình qua đi lại phát hiện Mễ Lộ thế mà một lần nữa trở lại làm một người hầu luôn giữ khuôn phép. Sau khi thân cận da thịt cậu thậm chí không cùng hắn chung chăn gối mà là tình nguyện chịu đựng thân thể đau đớn, trở lại phòng mình.

Lôi Kha đối với phản ứng của Mễ Lộ vừa nổi nóng táo bạo lại khó hiểu. Đồng thời lại lại có thật sâu cảm giác thất vọng: Hoá ra cùng mình lên giường, đối với Mễ Lộ mà nói chỉ là công việc hạng nhất phải hoàn thành.

Một năm sau, Lôi Kha rời Lôi gia tới học tại Học viện quân sự Thủ Đô Tinh, một mặt là muốn vì góp sức mình vì Đế Quốc, mà mặt khác muốn mượn cơ hội làm rõ ràng nỗi lòng càng ngày càng phức tạp của chính mình.

Một năm này Lôi Kha vùi đầu với các loại bảng biểu báo cáo số liệu quân sự, diễn luyện thực chiến, nhưng là mỗi khi có thoáng qua thời điểm nhàn rỗi, hắn luôn khó tránh khỏi nhớ tới tiểu người hầu làm chính mình hồn khiên mộng nhiễu* ở quê nhà. (* tâm tình ngày đêm không yên)

Mỗi ngày đều tưởng niệm quả thực tra tấn Lôi Kha đến sắp phát điên. Hắn cảm thấy, mình cần phải về nhà một chuyến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play