Tôi phát hiện ra tà niệm trong ánh mắt của Lục Cẩn. Gã có một khao khát bất thường với Thiết Ngưng Hương, không chiếm được thì càng muốn chinh phục.

Lần trước gã mời Thiết Ngưng Hương đơn độc đến dự tiệc tại Thế Kỷ Tân Uyển. Nhờ sự trang điểm của mẹ mình, Thiết Ngưng Hương mặc lễ phục, lộ nửa vai, tư thái và vẻ mặt này đã lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng Lục Cẩn.

Lúc này, nhìn thấy Thiết Ngưng Hương trong bộ đồ công an lại hiện ra một vẻ đẹp hoàn toàn khác, gã bỗng cảm thấy trái tim như bị mèo cào, hận không thể lập tức ôm nữ công an cao ngạo này đi ngay lập tức.

"Đạo trưởng Lục, mời tự trọng." Thiết Ngưng Hương cau mày, cô đột nhiên sản sinh cảm giác chán ghét Lục Cẩn, vị đạo sĩ này có vẻ khác với người tu đạo trong suy nghĩ của cô.

"Đội trưởng Thiết, một ngày nào đó cưng sẽ trở nên ngoan ngoãn nghe lời." Lục Cẩn cười hố hố, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Gã phất tay với Chung Cửu: “Tiểu Cửu, mày đi thử bản lãnh của hắn, đừng hạ thủ quá nặng, đánh chết người chúng ta cũng không tiện báo cáo kết quả công tác."

Lời này của Lục Cẩn chẳng khác gì nói cứ đánh thoải mái, chỉ cần không chết người, xảy ra chuyện cũng có bọn họ gánh.

Chung Cửu nhận được mệnh lệnh giơ đao thẳng lên, hai mắt trợn to như chuông đồng: “Cao Kiện, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, chủ động nhận tội, đợi lát nữa động thủ, tao tuyệt sẽ không nương tay."

"Bọn mày còn định nghiêm hình bức cung? Đánh người ngay trước mặt công an à? Trong mắt bọn mày còn luật pháp hay không? Hay là nói bọn mày tự cho mình đã đứng trên luật pháp?" Tôi nín thở điều tức, để cho chân khí sinh ra trong kinh lạc do tu luyện Diệu Chân tâm pháp trở về Hạ Đan Điền, tạm thời không sử dụng. Tôi đã hạ quyết tâm, ngày hôm nay tuyệt không thể lộ ra kẽ hở.

"Miệng lưỡi bén nhọn, mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" Chung Cửu hét lớn, khí thế đột nhiên tăng mạnh, hai tay cầm đao trực tiếp chém về phía bả vai của tôi.

Gã không chút nương tay, cũng tuyệt không phải đang cố ý hù dọa tôi. Gã thật sự muốn giết người, một đao này là muốn chặt bỏ cánh tay của tôi!

Trong mắt hiện lên một sợi tơ vàng, dưới Phán Nhãn săm xoi, động tác của Chung Cửu trở nên chậm chạp, đầy sơ hở.

Nhìn ra sơ hở, nhưng cơ thể cũng rất khó phản ứng kịp, dưới tình thế cấp bách tôi chỉ có thể chống chân phải trên mặt đất như một chiếc com-pa vậy, di chuyển vai trái về phía sau.

Trảm Lộc Đao sượt qua cánh tay của tôi, ống tay áo bị cắt, một dòng máu đỏ tươi loang lỗ trên lưỡi đao.

"Rầm!"

Trảm Lộc Đao chém mạnh lên mặt đất, gạch lát nền nhẵn bóng nứt ra thành nhiều mảnh, lưỡi dao đâm xuống đất sâu 3-4 cm.

Nhát chém này không thể dừng lại giữa chừng, chỉ cần tôi chậm một bước, nhất định sẽ đổ máu.

Chung Cửu được gia trì 3 lá Lục Đinh Lục Giáp Thần Phù cũng hoảng hốt trước sức mạnh hiện tại của mình. Song rất nhanh, sự hoảng hốt trên mặt gã đã bị thay thế bằng vẻ hung ác độc địa: “Cao Kiện, lần trước để cho mày chạy thoát, lần này tao xem mày còn chạy đằng nào!"

Gã cầm đao lao đến, tôi đẩy ra Thiết Ngưng Hương, còn mình chật vật né tránh. Chung Cửu định thể hiện ở trước mặt chủ nhân của mình, cũng không vội giết tôi, giống như mèo vờn chuột, khiến tôi chỉ có thể chạy trốn khắp phòng.

"Đạo trưởng Lục, anh làm gì vậy?" Cục trưởng Lưu nhìn ra sát tâm của Chung Cửu, vội vàng lên tiếng, muốn để cho Lục Trần thay đổi chủ ý: “Cao Kiện đã lập công lớn, các vị đối xử với cậu ấy như thế sẽ khiến lòng người nguội lạnh..."

Dù ông ta nói gãy cả lưỡi, Lục Trần không hề chớp mắt, cũng lười mở miệng nói chuyện.

"Cục trưởng Lưu cứ yên tâm, Tiểu Cửu biết giữ chừng mực, sẽ không làm bậy. Việc này là chuyện của nội bộ Diệu Chân Đạo chúng tôi, ông không nên nhúng tay vào. Hơn nữa, thủ đoạn của Cao Kiện rất nhiều, nếu cậu ta không chịu nổi, đương nhiên sẽ sử dụng ra Diệu Chân đạo pháp để phá vây." Lục Cẩn vô cùng chắc chắn. Gã biết rằng, khi đối diện với nguy cơ sinh tử, nhất định có thể ép tôi phải lộ lá bài tẩy. Mà chỉ cần tôi lộ ra vật có liên quan đến Diệu Chân Đạo, đến lúc đó sẽ là kẻ thù của toàn bộ Diệu Chân đạo thống.

Huyền môn chính tông coi trọng nhất là truyền thừa, luôn trừng trị nghiêm khắc kẻ học lén.

Lúc Cục trưởng Lưu lên tiếng, tôi đang chật vật né tránh đòn đánh của Chung Cửu, thật ra uy hiếp của bản thân Chung Cửu với tôi không lớn. Dù gã có Trảm Lộc Đao cũng không làm gì được tôi, nhưng thứ nguy hiểm chính là 3 lá Lục Đinh Lục Giáp Phù tăng lên gấp 3 lực lượng và phòng ngự của gã, da dày thịt béo, công kích rất mạnh, thật khiến người khác đau đầu.

"Nếu như có thể loại bỏ Lục Đinh Lục Giáp Phù, mình chắc chắn có thể lật ngược thế cờ." Tôi chỉ cần mở miệng đọc chú quyết giải trừ Diệu Chân Phù pháp, lập tức có thể dễ dàng phá giải Lục Đinh Lục Giáp Phù, nhưng làm vậy thì sẽ lọt vào tròng của Lục Cẩn.

"Bắt giặc phải bắt vua trước, khống chế Lục Trần cũng có thể phá cục." Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Lục Trần, y giống như một tấm bia đá đứng ở bên cạnh bàn, đối với bất cứ chuyện gì đều không có hứng thú, đều không để ý, loại thái độ và thần sắc này gây cho tôi một loại cảm giác hết sức nguy hiểm: “Không thể ra tay với y, trên người y có gì đó quái lạ!"

Lưỡi đao dần tới gần, thời gian để tôi suy tính cũng không nhiều, không thể sử dụng Diệu Chân Đạo pháp, nhưng trên người ta còn Quỷ Thuật và Kinh Phật!

Cùng lúc tu cả 2 hệ, toàn bộ Giang Thành ngoại trừ đám Song Diện Phật chắc cũng chỉ có tôi.

Tác dụng của Kinh Phật với Đạo Pháp không quá rõ ràng, tụng kinh lại tiêu hao tinh thần, cảm quan chậm chạp, giờ tôi giống như làm xiếc trên dây giữa vách núi, không thể có bất cứ phân tâm nào, Kinh Phật cũng không thích hợp tình huống hiện tại.

"Xem ra chỉ có thể sử dụng Quỷ Thuật rồi!" Cũng không phải chỉ có tà tu mới tu luyện Quỷ Thuật, ví dụ như Mao Sơn Âm Sư, thông linh Ngự Quỷ, hơn phân nửa kỹ năng cũng đều ở trên Quỷ thân: “Mình phá vỡ Lục Đinh Lục Giáp Phù trên người Chung Cửu, không để gã mượn lực từ bùa chú nữa là có thể ổn định cục diện."

Trong lòng đã có tính toán, tôi lần đầu thử điều động âm khí trong cơ thể, âm khí chạy khắp cơ thể như một con Âm Long, mỗi lần trải qua thận khiếu đều sẽ mạnh thêm một phần, mang theo hơi thở lạnh buốt.

Loại hơi hàn này đối với tôi vô hại, cơ thể không hề khó chịu, ngược lại còn thấy sảng khoái.

"Trong Âm Dương Quỷ Thuật không có bùa chú quyết, tất cả bản lĩnh đều cần dựa vào quỷ hồn, âm thần tới thi triển, mình muốn lấy lá bùa trên người Chung Cửu xuống, chỉ có thể dựa vào Quỷ em bé la sát đang ngủ say ở thận khiếu!"

Khẽ nghiến răng, tôi rót toàn bộ âm khí vào thận khiếu: “Yểu yểu minh minh, thiên địa đồng sinh, tán thì thành khí, tụ thì thành hình."

Chú pháp đọc lên, tất cả người trong phòng đều nghiêng tai lắng nghe, biểu cảm của Lục Trần có biến hóa rất nhỏ, phun ra 3 chữ: “Đạo Ngự Quỷ?"

Không ngừng đọc khẩu quyết, tôi chụp lấy chiếc ghế ở cạnh bàn ném vào đối thủ, đây là lần đầu tiên tôi phản kháng. Chung Cửu chẳng coi ra gì, vung Trảm Lộc Đao chém xuống, chiếc ghế lập tức bị chém thành hai nửa: “Còn dám chống đối? Lần trước nói muốn phế đôi tay của mày, lần này đây ta sẽ đòi cả vốn lẫn lãi, chặt mày thành nhân côn* mới được!"

*nhân côn: người bị chặt hết cả 2 tay, 2 chân.

Chung Cửu cười gằn đi tới, động tác ung dung thoải mái; tôi không mù quáng chạy trốn nữa, bắt đầu chậm rãi điều chỉnh vị trí của mình: “Ngũ hành chi tổ, lục giáp chi tinh, quỷ tùy tâm chí, thời tuỳ lệnh hành!"

Câu này vừa ra khỏi miệng, Quỷ em bé la sát được chăm sóc ở thận khiếu cứ như được triệu hoán, 3 con mắt đồng thời mở ra, âm khí tràn mạnh vào cơ thể của nó, con ngươi dần trở nên đỏ như máu.

Mà tôi lúc này cũng bị Chung Cửu ép vào góc chết ở giữa phòng, vừa hay cơ thể gã ngăn chặn tầm mắt mọi người, Trảm Lộc Đao hiện lên ánh sáng trắng kinh người, gã bổ đao vào xương quai xanh của tôi.

"Âm dương có lệnh, u hồn siêu độ đều được phi tiên! Nếu như trái lệnh, đánh vào u minh, hóa thành cát bụi!" Lúc lưỡi đao chém xuống, tôi hét khàn cả giọng, trong cơ thể có một bóng trắng mơ hồ chợt thoát ra, nó cùng tôi tâm ý tương thông, lao thẳng đến ba chén đèn dầu trên người Chung Cửu.

"Thứ gì vậy?!" Chung Cửu kinh hãi, bóng trắng nhanh chóng xuyên 3 tầng kim quang bùa, gặm cắn cơ thể của gã.

"Bùa tiểu thừa cũng vô dụng?" 3 ngọn đèn dầu đại biểu cho 3 hồn chập chờn trước gió, cơ thể của bóng trắng trở cũng nhạt dần như thể bị trọng thương. Nhưng 3 lá Lục Đinh Lục Giáp Phù trên người Chung Cửu cũng bị nghiền nát, hóa thành bụi.

Sức mạnh của Trảm Lộc Đao trong nháy mắt giảm đi hơn phân nửa, tôi thu hồi Quỷ em bé lại, di chuyển song quyền, đầu khớp xương phát ra tiếng giòn vang: “Bọn mày khinh người quá đáng!"

Nửa bước bước ra, song quyền như mũi tên rời cung: “Bát Bộ Băng Quyền!"

Không giữ lại chút nào, giờ khắc này tôi hoàn toàn bộc phát, song quyền như mưa rền gió dữ nện vào Chung Cửu, máu tươi văng ra, cũng không biết là máu từ vết thương trên tay phải nứt toác, hay là máu từ thất khiếu của Chung Cửu.

Không đến 30 giây, Chung Cửu cao lớn vạm vỡ đã ngã vật xuống đất, toàn thân đầy máu, gương mặt cũng bị đánh lệch.

Băng Quyền tiêu hao năng lượng cơ thể rất lớn, khiến tim đập dữ dội, tôi đành phải dừng tay, chậm rãi thở ra một ngụm khí bẩn.

Máu chảy ra từ hai tay, con mắt của tôi đỏ rực, nhìn Lục Cẩn cùng Lục Trần: “Người không phạm tao, tao không phạm người, bọn mày chớ quá đáng."

Nhặt Trảm Lộc Đao trên đất, tôi nắm lấy Thiết Ngưng Hương còn đang sững sờ, đẩy cửa rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play