*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quân định ở lại công ty làm nốt mấy bản báo cáo cho quý sau, nhưng nhận được điện thoại của dì Thủy nên anh bỏ dở không làm nữa, lái xe thẳng đến khu trọ của Diệp mà không báo trước. Vì anh biết, ngoài giờ đến trường Diệp ít khi la cà ở bên ngoài, riêng điều này anh thấy rất yên tâm. Trời mùa đông nhanh tối, chưa đến 7h mà bầu trời đã đen kịt, màu đen lạnh lẽo và u ám, gió thổi nghiêng ngả cây cối ven đường. Đến ngõ nhỏ thân quen, Quân dừng xe và đi bộ vào trong, mọi người trong xóm đã quá quen thuộc với hình bóng của anh, không ít lần cảm thán với Diệp rằng bạn trai của cô quá đỗi xuất sắc.
Thấy Quân tới, một số người niềm nở chào hỏi, anh vui vẻ đáp lại và đi về phía phòng Diệp. Cửa mở nhưng không thấy người đâu, Quân gọi điện thoại không thấy cô nghe máy, lạ nhỉ, đi đâu mà mở cửa toang hoang thế nhỉ? Tự nhiên Quân thấy chột dạ, sợ Diệp xảy ra chuyện gì đó không hay, anh ra khỏi phòng và đi xuống hết khu trọ, hy vọng cô chỉ đang chơi bên phòng nào đó mà thôi. Quả nhiên, khi đi gần hết dãy, Quân nghe thấy tiếng Diệp phát ra từ một phòng khá nhiều người.
Cửa mở, từ bên ngoài Quân quan sát được, một top đang đánh bài vẽ râu mèo lên mặt, ai nấy đều lem luốc ngộ nghĩnh đến là hài hước. Diệp cười sảng khoái, cái điệu cười nghe sướng tai gì đâu, vô tư mà hồn nhiên thật sự, lạc giữa đám sinh viên cả nam cả nữ ấy, Diệp vẫn cuốn hút một cách lạ thường. Có lẽ mọi người nói chuyện ồn ào nên Diệp không nghe thấy chuông điện thoại của anh. Đang định gọi cuộc nữa thì một cậu sinh viên chạy đến ngồi kế bên Diệp, đưa cái bút lông lên mặt cô rồi tô vẽ, ánh mắt anh ta nhìn cô tình tứ quá thể, khoảnh khắc ấy Quân thấy khó chịu gì đâu, cảm giác như đang ghen vậy.
Diệp vô tư dẩu môi ra cho anh bạn cùng xóm tô mèo vẽ râu, thỉnh thoảng lại phá lên cười sảng khoái. Quân đứng một lát mà không nhịn được, có phải anh ích kỷ quá không nhỉ? Họ chỉ đang vui đùa thôi mà, nhưng không hiểu sao nhìn thấy người khác ngồi gần bạn gái của anh, cả nhìn cô ấy chăm chú vậy... anh tức lắm. Người phụ nữ của anh, duy nhất một mình anh mới được quyền ngắm nghía!
Diệp, có ai tìm kìa!
Một cô bạn ngồi trong top bỗng nhìn ra ngoài và phát hiện Quân đang đứng đó, biết là bạn trai của Diệp đến tìm nên nhắc nhở. Đang mải vui, Diệp giật mình quay ra, sao anh ấy đến mà không báo trước nhỉ? Mới đêm qua cô ở bên nhà anh ấy về mà, không lẽ vẫn còn thấy nhớ sao? Diệp đứng dậy chào tạm biệt mọi người để về phòng của mình.
Anh đến từ khi nào... sao không gọi em?
Diệp lấy tay che mặt đi vì bộ dạng lúc này của cô trông buồn cười quá, Quân có chút ghen tuông khi nhìn cảnh lúc nãy nhưng anh không thể hiện ra ngoài mặt, vẫn niềm nở đáp:
Em xem lại điện thoại đi, mải vui quá có nhớ gì đến anh đâu?
Tuy vậy trong câu nói của anh ý tứ trách móc, hờn dỗi quá rõ ràng. Diệp mở điện thoại ra xem đúng là có cuộc gọi nhỡ thật, cô chạy vào WC rửa mặt và nói vọng ra:
Chắc tại bên kia ồn ào quá em không nghe thấy chuông anh ạ! Anh đã ăn tối chưa, sao lại đến chỗ em giờ này thế?
Quân thư thái ngồi chờ đợi, nới lỏng cà vạt, anh thong thả đáp:
Em thay đồ luôn đi, anh đưa em đến nhà dì Thủy nhé!
Diệp ngạc nhiên:
Sao tự nhiên anh đưa em đến đó làm gì ạ?
Và phần nhiều là cô hồi hộp, đoán già đoán non, là bởi, dì Thủy là mẹ kế của Quân, bỗng nhiên anh đưa cô đến đó... lẽ nào định giới thiệu bạn gái hay gì ta? Ôi ôi, mới nghĩ vậy mà hai má Diệp đã nóng bừng lên rồi, sáng nay anh ấy mới nói chuyện cưới xin rồi con cái, không lẽ định triển khai thật?
Cũng không có gì, Quyên chưa nói gì với em à?
Không ạ. Quyên có nói gì với em đâu nhỉ?
Anh tưởng hai người là bạn thân của nhau nên tâm sự cả rồi? Quyên có bầu con trai, dì Thủy làm tiệc ăn mừng, nhắn cả anh đưa em đến dự vì Quyên cũng muốn em đến.
Giọng Quân buồn buồn khi nhắc đến chuyện con cái.
Nhưng em nấu cơm xong rồi, sắp sửa ăn luôn bây giờ đây, anh qua đó một mình đi nha. Em ngại lắm, không đến đâu!
Diệp cứ ngỡ Quân giới thiệu cô với tư cách là bạn gái của anh, ai ngờ là tiệc ăn mừng Quyên bầu bé trai. Với Quyên thì đúng là bạn bè thân thiết, nhưng với nhà bà Thủy, Diệp đâu có quan hệ gì, tự nhiên đến đó dùng bữa cũng ngại.
Em không đi anh cũng không đi!
Quân vờ hờn dỗi.
Ấy, anh sao thế? Anh phải đi chứ, muộn rồi anh qua bên đó đi kẻo dì anh mong.
Không có em đi cùng anh không thích qua đó nữa. Ở lại ăn cơm với em luôn, mà hôm nay em nấu món gì vậy? Cho anh ăn với nhé!
Gà rang lá chanh và rau cải luộc! Chỉ có 2 món thôi, em nghĩ không hợp khẩu vị với anh đâu.
Em đuổi khéo anh đấy à? Anh cái gì chả ăn được, mà nếu không ăn được thì ăn em cũng không vấn đề.
Diệp ở WC đi ra, tay cầm khăn lau mặt, cô cười trừ:
Anh qua bên đó đi kẻo mọi người chờ, em không sang đâu, ngại lắm anh à!
Quân kéo tay lôi Diệp ngồi vào lòng mình cử chỉ âu yếm:
Là dì Thủy nhắn anh rủ em đến ăn cùng, em không đến thì anh chưa hoàn thành nhiệm vụ, lúc ấy làm sao mà ăn ngon miệng được? Không phải ngại, em cũng có lạ gì bên ấy nữa đâu, có Quyên có Tùng, cả anh nữa, em sang cho cái Quyên nó tự nhiên. Dẫu gì đi làm dâu cũng không thoải mái lắm, đi đi, không vì anh thì cũng vì cô bạn chứ hả?
Ngại chết đi được...
Diệp phụng phịu.
Đi đi... đi thay đồ đi, nhanh lên nào.
Em có thay không hay để anh thay cho em?
Nói rồi Quân đứng vùng dậy đến bên tủ đồ của Diệp, bên trong có rất nhiều quần áo anh tặng cho cô, nhiều quá không biết lựa cái nào, cuối cùng Quân chọn chiếc váy chấm bi hồng cánh sen tay lỡ đem ra ướm lên người cô.
Cái này đẹp đó, em mặc cái này rồi khoác thêm áo choàng là vừa ấm. Mặc nhiều quá khó cởi!
Gì nữa? Gì mà khó cởi?
Diệp thắc mắc câu nói của Quân, tại cô đen tối hay anh chủ đích nói vậy nhỉ.
Em chỉ giỏi nghĩ bậy thôi, mặc đơn giản thế này lúc thay đồ chẳng dễ hơn à?
Quân khẽ cấu má cô một cái rồi cười tủm tỉm.
Ai mà biết được anh, anh phải nói rõ ra em mới hiểu được chứ.
:))
Thôi, em mặc đồ nhanh lên rồi mình đi, dì mong nãy giờ đó.
Lần sau dì anh có mời thì anh từ chối giúp em nha, hôm nay nể Quyên em mới đi đấy.
Chứ không phải vì anh nên em đồng ý à?
Không phải!
Diệp phì cười.
Bữa tối đã được chuẩn bị sẵn sàng, mọi người ngồi phòng khách chờ Quân và Diệp tới. Quyên dù ôm bụng bầu nhưng vẫn tỏ ra là con dâu đảm đang, cô hí hoáy đứng dưới bếp gọt trái cây, Tùng ngồi uống nước với mẹ tranh thủ đua rank lên top, thỉnh thoảng khẽ thốt lên "WTF". Bà Thủy nhăn mặt nhắc nhở:
Cái thằng này... có vợ con rồi mà còn chơi mấy cái trò đấy, lại còn nói bậy nữa, mai mốt cu Tí ra đời nó cười cho thối mũi!
Khi nào cu Tí ra đời thì con thôi không nói bậy nữa, mẹ yên tâm đi. Mà nếu có nói bậy con sẽ không nói trước mặt cu Tí, nó còn bé thế biết gì đâu?
Hai mẹ con bà Thủy đang tranh luận thì ở dưới phòng bếp Quyên la toáng lên:
Á.. aaa!!
Theo phản xạ có điều kiện, biết vợ đang mang thai nên Tùng vứt luôn điện thoại xuống bàn rồi chạy vào bếp, hớt hải nói:
Em bị sao thế?
Quyên bối rối:
Em cắt vào tay rồi!
Nói đoạn cô đưa ngón tay còn đỏ máu tươi lên phía trước cho chồng xem, vẻ mặt rưng rưng như tủi thân. Tùng xót thật sự, vợ đang mang thai lại chảy máu đau thế này...
Lần sau những việc này em đừng động tay vào nữa nhé, ăn bao giờ mới bù được chỗ máu ấy?
Đưa tay anh xem nào, khổ tôi không cơ chứ, ngồi chơi không muốn... cứ thích làm cơ!
Tùng vừa suýt xoa vừa lấy băng gạc sơ cứu vết cắt cho vợ, thực ra vết cắt cũng không nghiêm trọng gì nhưng Tùng chiều vợ, sợ cô đang mang thai bị đau sẽ không chịu được. Bà Thủy thấy con trai quan tâm vợ như vậy thì rất mừng, ít ra nó còn trẻ tuổi nhưng suy nghĩ chín chắn được vậy là tốt. Đang định quay ra phòng khách thì Diệp và Quân đi vào, bỗng nhiên bà ấy bối rối, chân tay lóng ngóng không biết phải làm gì. Miệng lắp bắp:
Quân... Quân... Diệpp... Diệp... vừa đến đấy à?
Quân và Diệp vừa đến cũng nghe được tiếng suýt xoa của Tùng nên tò mò hỏi luôn:
Nhà vừa xảy ra chuyện gì vậy dì ơi?
Nghe tiếng Quân và Diệp, Quyên vội vàng chạy lên giải thích:
Không có chuyện gì đâu ạ, em gọt trái cây không may cắt vào tay thôi mà!
Em đi chậm thôi chứ, có biết là mình đang mang thai không?
Tùng thấy Quyên lật đật chạy lên nên cũng đi theo, lo lắng nhắc nhở. Diệp nhìn cảnh ấy mà vui lây cho cô bạn, được chồng quan tâm và lo lắng như vậy là hạnh phúc của người phụ nữ. Bà Thủy thấy Diệp đến tự nhiên thẫn thờ hết cả người, nói năng cũng chẳng tròn vành rõ chữ, lắp ba lắp bắp. Diệp đến bên Quyên hỏi han:
Phải cẩn thận chứ, làm mọi người lo lắng rồi đấy. Xem nào, ở nhà mặc váy trông bụng to hơn hẳn ấy nhờ.
Ấy, đừng xoa, bác sĩ hẹn là tránh xoa bụng!
Quyên giữ tay không cho Diệp sờ bụng, sợ xảy thai.
Ôi, thật à, tớ không biết, xin lỗi nha.
Không sao, mà nhìn tớ béo không? Ôi cảm tưởng như mình là người khác luôn ấy, mới hơn 16 tuần 1 xíu mà tăng chục cân thịt rồi này... huhu...
Bữa tối diễn ra vui vẻ và ấm cúng, đúng là có Diệp đến, Quyên tự nhiên và thích thú hơn hẳn, nói cười nhiều hơn mọi ngày. Quân vẫn thế, tính anh trầm và ít nói, chỉ thực sự nói nhiều mỗi khi ở bên Diệp mà thôi. Hôm nay có con gái đến nhà ăn cơm, bà Thủy mừng quá chẳng còn tâm trí nào để ăn, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Diệp xong nhìn lén cô nữa. Diệp thì nghĩ, có thể vì cô là khách, bà ấy sợ cô ngại không dám ăn nên tiếp nhiệt tình. Còn Quyên, cô thấy hơi GATO với Diệp, bởi mọi bữa ăn bà Thủy luôn gắp cho Quyên trước, còn động viên ăn nhiều để em bé chóng lớn. Hôm nay lại đặc biệt quan tâm tới Diệp, lẽ nào bà ấy đã mong Quân - anh trai chồng cô cưới vợ rồi hay gì?
Tùng cũng thấy vui nhưng không nhìn ra được tâm tư của mẹ, hồn nhiên ăn uống và trò chuyện, chỉ có Quân là hiểu rõ nhất, dì Thủy vì sao lại quan tâm đến Diệp như thế? Và anh vẫn luôn thắc mắc một điều, tại sao dì ấy lại giữ khoảng cách với con gái mình lâu như vậy mặc dù rất quan tâm đến con?
Mới hơn 8h tối Quân và Diệp đã xin phép cáo từ, lấy lý do về sớm để giải quyết việc công ty, hai người rời khỏi Quyên và Tùng cũng về phòng riêng nghỉ ngơi. Thấy vợ hôm nay cười nói không ngớt, Tùng thắc mắc:
Muốn gọi Diệp bằng chị dâu chưa?
Anh thật là...
Làm sao? Ở với anh có thấy em cười nói nhiều vậy đâu? Đưa tay anh xem còn đau không nào?
Tại anh mải chơi game không phụ em một tay nên vậy ý.
Anh đã bảo những việc như vậy để cô Hiền làm mà, em không khéo tay thì đừng làm...
Ý anh là chê em vụng chứ gì? Dỗi luôn, tối nay anh nằm ở sofa nhé!
Anh chê đâu, sự thật là thế còn gì? Mà này, lớp anh chúng nó đang bàn tán chuyện mình cưới nhau, không hiểu sao bọn nó biết luôn?
Thế anh bảo sao?
Anh không nói gì, kệ thôi, con trai bọn anh tầm này đứa nào chẳng xx cả rồi, số anh đen nên làm bố sớm thôi.
Tùng cố tình trêu ghẹo vợ làm Quyên nổi điên lên:
Anh nói số ai đen cơ? Em còn chưa thèm kêu, anh bảo ai đen? Hôm nay một là anh nằm sofa, hai là nằm đất!
Thế giường ai nằm?
Tùng hỏi lại.
Em nằm chứ ai!
Thôi, anh xin lỗi, vợ cho anh nằm giường với nhé. Bắt chồng nằm đất vậy tội thân chồng ra, nahhh...
Đừng có dẩu môi ra nữa, em ghét anh lắm.
Ghét thật không?
Thật!!
Ghét này... ghét này...
Tùng vừa nói vừa luồn tay vào người Quyên mân mê hai bầu ngực căng tròn của vợ. Tuổi thai ngày một lớn kích thước ngực của cô cũng lớn theo, sờ vào thích thật sự.
Em nhột lắm, đừng trêu nữa mà.
Quyên đầu hàng.
Nhưng anh thích!
Tùng úp mặt vào ngực vợ khẽ nút nhẹ núm nhỏ xinh xinh.
Còn sớm mà anh, mới hơn 8h, mà này, từ nay hạn chế chút đi, bụng em to lên rồi ý, anh cứ đòi suốt vậy?
Đói thì ăn, khát thì uống, mà anh thèm thì anh phải đòi chứ... Em không cho thì anh chịu sao được? Với cả, anh thấy mỗi lần xx nước nôi em cũng ướt nhẹp ra, thế còn cấm anh?
Ý em là phải hạn chế mà...
Vừa nói Quyên thuận tay đưa xuống dưới nghịch ngợm cậu nhỏ của chồng, có bàn tay xúc tác nên chỉ một lát nó đã cương cứng lên, Tùng thích quá cứ rướn người lên cho vợ cầm nắm.
À, em kể cho anh nghe chuyện này, không được nói cho ai biết nhé.
Ừ nói xem nào.
Anh Quân với cả Diệp cũng xx rồi ấy!
Anh biết từ lâu rồi!
Tùng đáp nhanh gọn.
Sao anh biết?
Bây giờ tìm được đôi nào yêu nhau mà không làm chuyện đó chứ?
Ừ nhỉ. Sáng nay Diệp còn nói với em là lo có bầu, trễ kinh một tuần rồi mà thử que lên 1 vạch.
Vớ vẩn có bầu thì mẹ anh năm nay đón 2 cô con dâu!
Tùng vừa làm nhiệm vụ mơn trớn vừa nghe vợ tâm sự, thỉnh thoảng lại đáp một câu rất đắt giá làm Quyên phì cười.
Em cũng mong vậy, Diệp mà lấy anh Quân, bọn em là người một nhà, có chị có em cũng vui!
Em cởi đồ ra đi, đừng nói chuyện nữa, tập trung vào chủ đề chính xem nào, anh hứng lắm rồi đây này!
- --
Rời khỏi nhà bà Thủy, Quân chủ động lái xe đưa Diệp về nhà mình, thấy đi đường khác, Diệp thắc mắc ngay:
Anh đưa em đi đâu vậy? Cho em về phòng trọ cơ mà?
Về nhà anh chứ đi đâu nữa?
Tối qua em mới ngủ lại chỗ anh rồi còn gì, anh cho em về phòng trọ đi ạ, anh về làm nốt báo cáo đi chứ...
Ai nói với em là em về cùng anh thì anh không làm được báo cáo? Em giờ hay nghĩ linh tinh thật đấy!
Quân trêu đùa, thực ra đúng là anh đang có ý đồ đen tối với Diệp, chuyện đêm qua là đêm qua, hôm nay khác rồi, cô ấy so sánh vậy sao mà được chứ?
Em nghĩ linh tinh đâu, tại mới bên nhau đêm qua mà...
Hôm nay anh lại muốn nữa!
Anh cứ như vậy... em có thai thật chứ chẳng đùa đâu!
Yên tâm hôm nay anh dùng bao, anh hứa!
Cho em về phòng trọ đi, xin anh đấy.
Anh không tha được, tốt nhất em đừng xin xỏ gì anh lúc này! Còn nếu em muốn về phòng trọ, ok, vậy đêm nay anh sẽ ngủ lại với em. Em chọn phương án nào thì chọn, mà nếu về chỗ em thì anh không có bao đâu, lúc ấy trễ kinh đừng trách anh nhé.
Diệp chịu không nối với tính bá đạo của Quân, biết không thắng được anh nên đành theo anh về căn hộ bên ấy. Như có sự đồng thuận, Quân cho xe đi nhanh hơn, chiếc xe lao vun vút về khu đô thị xa hoa lộng lẫy...