Thái tử Tiêu Hằng đang cùng nhóm thư đồng và Tứ hoàng tử Tiêu Tuân cùng chơi cờ Tứ phương. Trước kia, trò chơi này lưu truyền từ quân đội ra, bốn người mỗi người đại diện một hướng. Quân cờ đại diện cho việc khống chế binh sĩ, có thể hợp tác, có thể chém giết, ai chém giết đến cùng là người thắng.
Mà bốn người chơi cờ theo thứ tự là Tiêu Hằng, Tiêu Tuân, Thư Diệp An và Cố Trạch Mộ. Thường Ngọc cũng không am hiểu cái này, nên chỉ làm tham mưu sau lưng sau lưng Tiêu Hằng.
Lúc này đã được nửa bàn, cục diện trên đó đã rất rõ ràng. Quân cờ của Tiêu Hằng và Thư Diệp An còn thừa lại rất nhiều, tiếp theo là Cố Trạch Mộ, mà Tiêu Tuân đáng thương chỉ còn lại ba bốn con cờ.
Vòng này đến Cố Trạch Mộ, hắn chỉ nhìn lướt qua bàn cờ đã không nể tình mà cầm con cờ của mình xách đi tiêu diệt ba quân cờ của Tiêu Tuân.
Như thế, Tiêu Tuân chỉ còn ba quân cờ cuối cùng.
Tiêu Hằng và Thư Diệp An đều không đành lòng nhìn hắn bị ăn hết quân cờ cuối kia, thi nhau xin tha cho hắn một lần. Nhưng mà đến phiên Cố Trạch Mộ lần nữa, trái tim của Tiêu Tuân cũng nhấc lên, nhìn chằm chằm vào Cố Trạch Mộ. Cố Trạch Mộ không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn lạnh lùng tấn công quân cờ của Tiêu Tuân.
Mắt thấy quân cờ kia bị Cố Trạch Mộ lấy đi, ngay cả Tiêu Hằng cũng không nhịn được mà nói: “Trạch Mộ, ngươi tha cho Tứ đệ đi.”
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ, trên chiến trường không được nhân từ nương tay.”
Tiêu Hằng khẽ nói: “Dù cho trên chiến trường chỉ còn một kẻ địch như thế thì cũng không cần diệt sạch chứ?”
Cố Trạch Mộ: “Cho dù kẻ địch chỉ còn một người cũng có thể phản công, phải ngăn chặn hoàn toàn khả năng này.”
Tiêu Hằng: “…”
Tiêu Tuân thấy tất cả quân cờ của mình đều bị Cố Trạch Mộ ăn, cho dù hắn ngốc cũng ý thức được Cố Trạch Mộ nhắm vào hắn, dù tổn thất binh lực của mình cũng không ngại.
Điều này khiến hắn hơi cảm thấy uất ức, cũng không phải vì thua cờ mà vì sau khi Cố Trạch Mộ cứu hắn trên tay Tiêu Di thì hắn vô cùng tin tưởng Cố Trạch Mộ. Bây giờ không biết mình chọc gì đến Cố Trạch Mộ mà khiến Cố Trạch Mộ sinh ra địch ý với hắn sâu như thế.
Vì thế Tiêu Tuân im lặng đi qua một bên.
Tiêu Hằng và Thư Diệp An nhìn nhau, hai người đều dâng lên ý muốn báo thù cho Tiêu Tuân, mà cho dù Cố Trạch Mộ tiêu diệt Tiêu Tuân nhưng trước đó hắn cũng đã tổn thất không ít binh lực. Cho nên lúc Tiêu Hằng và Thư Diệp An liên thủ lại đối phó hắn, dù cho hắn mưu lược nhưng cuối cùng cũng rơi vào kết cục thảm hại.
Mà sau khi Cố Trạch Mộ thua cũng không tiếp tục để ý thế cục nữa, trái lại đi đến một bên đọc sách. Cuối cùng, chỉ còn lại Tiêu Hằng và Thư Diệp An, hai người chơi cũng tẻ nhạt nên không chơi tiếp nữa.
Tiêu Hằng nhìn thoáng qua bóng lưng Tứ đệ, lại liếc mắt nhìn Cố Trạch Mộ có vẻ không bị ảnh hưởng. Hắn suy nghĩ một lát lại đi qua nói với Cố Trạch Mộ: “Trạch Mộ, có phải gần đây Tứ đệ làm chuyện gì chọc ngươi không vui không?”
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Thần không biết điện hạ đang nói gì?”
“Này, ngươi như thế thật vô vị!” Tiêu Hằng ngồi cạnh hắn, lấy cùi chỏ đụng đụng hắn: “Ngươi tưởng ta không nhìn ra được à, gần đây ngươi vẫn thầm chèn ép Tứ đệ. Gần đây Tứ đệ rất cố gắng, công khóa của đệ ấy đã tốt hơn nhiều, ngươi còn phạt đệ ấy học thuộc lòng.”
Cố Trạch Mộ nghiêm mặt nói: “Điện hạ, thần chỉ có trách nhiệm với Tứ hoàng tử mà thôi. Căn bản của ngài ấy kém hơn người khác, nếu không có gắng thì sau này sẽ càng có khoảng cách.”
Hắn nói chững chạc đàng hoàng như thế cũng khiến cho Tiêu Hằng bắt đầu hoài nghi mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng Tiêu Hằng nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Vậy khi nãy đánh cờ đó? Ngươi luôn tính toán cẩn thận rồi mới hành động, từ lúc chúng ta bắt đầu chơi cờ Tứ phương, ngươi chưa từng thua thảm như thế. Vừa rồi, nếu không phải ngươi truy sát Tứ đệ đến mức lộ ra sơ hở thì ta và Diệp Thư An cũng không thể thắng ngươi.”
“Điện hạ, trên đời này không ai có thể luôn thắng mà không bại, sống có khúc người có lúc, chuyện này cũng rất bình thường. Về phần ngài nói thần truy sát Tứ hoàng tử, đây chẳng qua là hiểu lầm mà thôi. Trên bàn cờ, mọi người đều là đối thủ của thần.”
Cho dù Tiêu Hằng hỏi thế nào, Cố Trạch Mộ cũng chỉ khẳng định hắn không đối xử đặc biệt với Tiêu Tuân. Cuối cùng, dường như Tiêu Hằng cũng bị hắn thuyết phục, mơ mơ màng màng trở về.
Thường Ngọc thấy thế, nhịn không được mà lắc đầu cười. Y là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, đương nhiên nhìn ra được Cố Trạch Mộ đang cố ý bắt nạt Tiêu Tuân. Nhưng mà từ trước đến nay Cố Trạch Mộ không để lộ cảm xúc ra ngoài, lại thêm lời nói đường đường chính chính, cũng khó trách Tiêu Hằng và Tiêu Tuân đều không nhìn ra.
Hắn nói với Tiêu Hằng: “Điện hạ, ngài nghĩ lại xem, từ lúc nào thái độ của Trạch Mộ bắt đầu thay đổi với Tứ điện hạ?”
Tiêu Hằng suy nghĩ: “Ừm, là từ khi ở yến hội đại trưởng công chúa Thục Huệ trở về.”
“Vậy ngài suy nghĩ lại một chút, lúc đó xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Hằng nhíu mày suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên bừng tỉnh ra, lại chạy đi tìm Cố Trạch Mộ: “Nói tới nói lui, lý do ngươi đối với Tứ đệ như thế vì liên quan đến muội muội của ngươi đúng chứ!”
Thân thể Cố Trạch Mộ cứng đờ, trên mặt lại không lộ vẻ gì: “Điện hạ nói lời này có ý gì?”
Tiêu Hằng cũng không bị dáng vẻ này của Cố Trạch Mộ lừa gạt, hắn vô cùng xác định nói: “Bởi vì lúc đó Tứ đệ nói thích muội muội ngươi, cho nên ngươi mới tức giận. Trạch Mộ, ta không ngờ ngươi là loại người như thế.”
Cố Trạch Mộ nghe câu nói này chỉ cảm thấy chói tai, hắn không nhịn được mà nói: “Điện hạ nói cẩn thận, Tứ hoàng tử còn chưa biết yêu đương là gì, đối với mấy chuyện này còn mông lưng, ngài đừng lừa gạt ngài ấy.”
“Ha! Ngươi xem, ta biết mà.”
Cố Trạch Mộ không thể nhịn được nữa, hỏi: “Nếu sau này có người thích công chúa Trường Lạc, muốn cưới công chúa, chẳng lẽ điện hạ cũng có thể xem như không quan tâm sao?”
Bây giờ công chúa Trường Lạc cũng đã sắp một tuổi, trắng trẻo đáng yêu, Tiêu Hằng vô cùng yêu thường nàng. Nghe Cố Trạch Mộ nói thế, hắn nhíu mày: “Đương nhiên ta sẽ để ý, nhưng nếu Trường Lạc thích, đối phương cũng đối tốt với Trường Lạc, phụ hoàng mẫu hậu cũng đồng ý thì ta cũng không có ý kiến gì.”
Cố Trạch Mộ không ngờ Tiêu Hằng sẽ nói thế, lại hỏi: “Dù là sau này muội muội ngài thương yêu cũng sẽ gả cho người khác, quan hệ của hai người cũng không còn thân mật như trước, ngài cũng sẽ không cảm thấy khó chịu hay không cam tâm sao?”
“Sao ta phải khó chịu và không cam tâm?” Tiêu Hằng nhìn hắn với vẻ kì lạ. “Sau khi lớn lên ta cũng sẽ có thê tử và hài tử, cũng sẽ có gia đình của mình. Mà cho dù chúng ta đều có gia đình thì cũng không thể nào xóa đi thân phận giữa ta và Trường Lạc, như thế thì cũng không có xung đột gì mà!”
Trong lòng Cố Trạch Mộ bị lời nói này làm cho nghiêng trời lệch đất, rốt cuộc hắn đã hiểu được mình và người ngoài khác nhau.
Hắn và Cố Thanh Ninh không phải là huynh muội song sinh thật sự, mà hắn cũng không thể dễ dàng nhìn nàng và người khác thành thân. Thật ra Tiêu Tuân biết gì chứ? Có lẽ hắn ta cũng không hiểu rõ thích là gì, mình nhắm vào hắn cũng vì không thể thay đổi tình trạng này, vì thế ngây thơ giận chó đánh mèo mà thôi.
Sau khi hiểu ra chuyện này, Cố Trạch Mộ càng thêm phiền muộn.
Trước có Hoắc Vân Châu, sau có Tiêu Tuân, sau này chờ Cố Thanh Ninh trưởng thành sẽ càng có nhiều người hơn. Hắn phải lấy thân phận người huynh trưởng này này trơ mắt nhìn tất cả, đúng là sắp muốn ói tới chết.
Vì thế kế trước mắt vẫn chờ Hồng Tùng Nguyên điều tra ra thân phận rồi tính toán sau đi.
Hơn nữa, cũng không biết nha đầu Bùi Ngư này có làm theo dặn dò của hắn cản Hoắc Vân Châu lại không.
Phủ Uy Quốc công.
Hoắc Vân Châu cầm một túi giấy quăng về phía Bùi Ngư. Bùi Ngư bắt được, không mở túi ra chỉ hít hà: “Thơm quá! Là bánh bao thịt!”
“Đúng rồi, là bánh bao thịt lừa Hoàng Ký!” Hoắc Vân Châu mỉm cười nói. “Tục ngữ nói “Thịt rồng trên trời, thịt lừa dưới đất”. Thịt lừa được đun với nước thịt, thêm rau hẹ và hành hoa với nhân bánh. Bột mì được cán thật mỏng, sau khi cho nhân bánh vào lại trộn một miếng dầu lừa nhỏ nặn thành chiếc bánh bao mười tám nếp. Hấp trên nồi như thế, vỏ bánh mỏng đến mức có thể thấy nhân thịt đỏ tươi bên trong. Khi cắn một miếng rất ngon miệng, nước canh nóng hổi từ chiếc bánh chảy ra…”
Nước bọt của Bùi Ngư sắp rơi xuống, không nghe Hoắc Vân Châu nói nữa, vội vàng lấy bánh bao trong túi ra ăn. Ăn hai cái mới thấy không đúng: “Cái này là bánh bao thịt lừa gì chứ, rõ ràng là bánh bao thịt bình thường mà!”
Hoắc Vân Châu khoanh tay: “Nhưng ngươi cũng ăn rồi, cho nên có chơi có chịu.”
Trước đó, Bùi Ngư vô cùng vui vẻ bán đứng Cố Trạch Mộ, sau khi Cố Trạch Mộ cũng không biết dùng cách gì thuyết phục Bùi Ngư. Sau đó, Hoắc Vân Châu tới cửa nàng sẽ ngăn ở cửa không mở ra, đến khi Hoắc Vân Châu muốn đánh cược với nàng. Nếu như Bùi Ngư có thể nhịn được không ăn đồ ăn hắn mang đến thì hắn sẽ không đi vào, nếu không thì Bùi Ngư phải tránh ra.
Ngày đầu tiên và ngày thứ hai Bùi Ngư đều kiên cường nhịn được, không ngờ hôm nay lại bị Hoắc Vân Châu tính kế.
Bùi Ngư bĩu môi muốn quăng bánh bao trả lại nhưng lại không nỡ, cuối cùng tức giận ngậm bánh bao chạy.
Lúc này, Cố Thanh Ninh ở trong phòng nghe thấy tiếng động đi ra, khi thấy cảnh này thì vô cùng bất đắc dĩ: “Ta không ngờ Hoắc đại công tử còn am hiểu mỹ thực như thế?”
Hoắc Vân Châu nở nụ cười đắc ý: “Đi ra ngoài học thêm chút cũng không tệ.”
Cố Thanh Ninh khẽ cười một tiếng: “Giống như huynh đánh Đỗ Lăng Dương, nhưng lại khiến hắn có khổ mà không nói được. Nghe nói bây giờ hắn còn nằm trên giường kêu đau, nhưng đại phu kiểm tra lại không ra vấn đề gì.”
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Hoắc Vân Châu cứng đờ: “Chuyện này cũng không cần phải nhắc lại đâu!” Từ nhỏ, dung mạo của hắn đã xinh đẹp, gần như bị xem là nữ nhi nên đối với chuyện này rất phản cảm. Mà cho dù hắn dạy dỗ Đỗ Lăng Dương nhưng bị người khác xem là Hồ cơ vẫn rất tức giận, vốn không muốn nhắc đến.
Cố Thanh Ninh cười cười, không trêu chọc hắn nữa.
Hoắc Vân Châu cũng nhớ tới mục đích mình tới đây nên nói: “Ta đã vào gia thục Cố gia được một tháng, nhưng Hạ tiên sinh vẫn lạnh nhạt với ta. Ta muốn làm đồ đệ của tiên sinh, ông ấy cũng không nói gì. Chuyện này khiến con không biết làm sao, thỉnh xin cô nãi nãi giúp con.”
Cố Thanh Ninh khẽ nói: “Ngươi gọi gì không gọi, ta cũng không có cháu trai không cần mặt mũi như thế.”
Hoắc Vân Châu vội vàng đổi cách gọi: “Xin Cố tam tiểu thư chỉ giáo.”
“Trong gia thục này nhiều người như thế cũng không ăn thua, đại ca cũng ở trong phủ. Sao huynh không hỏi bọn họ mà đến hỏi ta?” Cố Thanh Ninh tò mò nói.
“Bởi vì ta cảm thấy bọn họ không hiểu rõ bằng tiểu thư.”
Cố Thanh Ninh không ngờ Hoắc Vân Châu đánh giá mình cao thế, cho dù nàng có suy nghĩ trưởng thành nhưng mặt ngoài vẫn là đứa bé bảy tuổi. Mà Hoắc Vân Châu quả quyết như thế, có thể nhìn ra được cũng không phải trò đùa hay lấy lòng.
Cố Thanh Ninh cũng trở nên nghiêm túc hơn, qua mấy ngày này, nàng cũng có thể nhìn ra Hoắc Vân Châu thật lòng muốn bái Hạ Nghi Niên làm thầy. Mà thái độ của Hạ Nghi Niên đối với hắn lại lập lờ nước đôi, cũng không có ý từ chối.
Nàng nghĩ như thế, cũng có lòng muốn chỉ cho Hoắc Vân Châu một con đường sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT