Trong hậu đường của phủ đại trưởng công chúa, đại trưởng công chúa Thục Huệ đang trầm mặc ngồi trên giường. Bà có thể an toàn từ thời của Thành Đế quỷ quyệt đến hôm nay cũng không phải nhân vật đơn giản gì. Trong mắt bà, tính toán của Nhạc Bình vừa ngây thơ lại buồn cười, bà trấn an mấy nhà, quyết không để Nhạc Bình đạt được mục đích. Nhưng cho dù như thế, bà vẫn không thể kiềm nén cơn giận của mình.

Bà cũng biết Nhạc Bình làm như vậy là vì trả thù phủ Vinh An bá nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, chuyện này Thục Huệ cũng không thèm quan tâm. Nhưng Nhạc Bình không nên làm chuyện này trong buổi tiệc đầu tiên khi bà hồi kinh, đây chẳng phải điềm xui sao?

Theo Thục Huệ, Nhạc Bình rất ngu xuẩn. Tuy nói đương kim hoàng thượng tốt tình, vẫn bao dung cho tính cách này của nàng ta, nhưng độ kiềm chế của con người đều có giới hạn, càng không nói đến đối phương là hoàng đế.

Trong lòng Thục Huệ, sớm muộn gì Nhạc Bình cũng tự tìm đường chết cho mình, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc bà thầm ghi lại món nợ này với Nhạc Bình.

Đúng lúc này, nha hoàn mở cửa ra, Vi thị và Chu thị cùng nhau đi đến. Sau khi xảy ra chuyện, Chu thị và Vi thị lập tức đến giải quyết, bây giờ đã tiễn người đi hết rồi mới trở về hồi âm với Thục Huệ.

Thục Huệ hỏi: “Sao rồi?”

Vi thị và Chu thị nhìn nhau, Chu thị mới mở miệng nói: “Ổn rồi ạ, nữ nhi dã đưa người Hứa gia về phủ, cũng mời đại phu qua đó rồi.”

Thục Huệ vội vàng hỏi: “Vậy đại phu nói sao, mặt của nha đầu Hứa gia kia không sao chứ?”

Chu thị đáp: “Đại phu nói vết thương cũng không nặng, chỉ cần bôi thuốc vài lần sẽ hết, cũng không để lại sẹo.”

Thục Huệ khẽ thở ra: “Vậy ta yên tâm rồi, nữ hài tử xem trọng mặt nhất. Nàng ấy gặp chuyện ở phủ của chúng ta, nếu để lại sẹo thì đó là lỗi của chúng ta.” Sau đó bà nói với Vi thị: “Ngày mai con cho người chuẩn bị chút dược liệu và lễ vật, qua đó xem nàng một chút. Cho dù thế nào, phủ chúng ta cũng phải có trách nhiệm, nên bồi thường lễ vật cho bọn họ. Cho dù người ngoài nói gì, nhà chúng ta không thể mất cấp bậc lễ nghĩa.”

“Nương yên tâm, con rõ.”

Thục Huệ lại hỏi: “Vậy Trần gia và Đỗ gia có phản ứng gì?”

Vi thị thở dài: “Tiểu thư Trần gia vẫn khẳng định nàng ta không kéo tiểu thư Hứa gia, Trần phu nhân cũng nói nữ nhi nhà mình sẽ không làm chuyện như thế. Bà ta còn nói là tiểu thư Hứa gia cố ý nói xấu, con dâu cũng không biết nên nói gì cho phải.”

Thục Huệ lắc đầu: “Trần gia này cũng không rõ ràng, cho dù yêu thương nữ nhi cũng không nên mù quáng vậy chứ. Việc này đã vỡ lở, còn giả vờ không nghe không thấy, đúng là ngu xuẩn! Hoàng hậu nương nương ôn hoà hiền hậu hiểu chuyện như vậy, sao lại có người nhà thế chứ?”

Có mấy lời Vi thị khó nói ra, trái lại Chu thị là con gái của bà, không hề kiêng kị mà nói thẳng: “Người ta ngu xuẩn chỗ nào chứ, rõ ràng là tính toán rõ ràng. Bọn họ không thừa nhận vì nếu thừa nhận thì chẳng phải mang tiếng tiểu thư Trần gia ác độc sao. Bọn họ còn nghĩ đến vị trí Thái tử phi mà, sao cam lòng được?”

“Ta thấy bọn họ bị mỡ heo làm mê muội tâm trí rồi, lúc này còn muốn những thứ đó!” Thục Huệ nói với giọng lạnh lùng. “Chuyện này ai cũng thấy cả, sao bệ hạ còn cho phép nàng ta ngồi lên vị trí Thái tử phi?”

“Không phải người ta ỷ có cô mẫu là hoàng hậu sao?” Chu thị khẽ cười nói. “Tóm lại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nương cũng không cần để ý đến bọn họ, tránh cho mình lại tức giận.”

Thục Huệ cũng không biết nên nói gì, trái lại hỏi: “Vậy Đỗ gia thì sao? Tiểu tử Đỗ gia này đánh người đã có chứng cứ xác thực, bọn họ không phải muốn chống chế chứ?”

“Vậy thì không có, Khánh Dương Hầu phu nhân dứt khoát xin lỗi. Nhưng mà Đỗ tiểu công tử lại cố chấp nói có người đánh hắn trước, lúc đó hắn không kiềm chế được nên mới đánh người.”

“Ta thấy trên người hắn cũng không có vết thương, chẳng lẽ gạt người sao?” Thục Huệ khó hiểu nói.

Trên mặt Vi thị lộ vẻ kì lạ: “Cũng không gạt người, người đánh hắn là Vân Châu.”

“Vân Châu?” Thục Huệ càng mông lung. “Đang yên lành sao Vân Châu lại đánh hắn?”

Vi thị khẽ nói: “Nghe nói hắn thấy tướng mạo của Vân Châu tưởng rằng là Hồ cơ. Con dâu thấy có lẽ hắn thất lễ với Vân Châu nên mới khiến Vân Châu đánh hắn.”

Thục Huệ và Chu thị nghe vậy đã biết xảy ra chuyện gì. Vi thị nói chuyện khéo léo, Đỗ Lăng Dương kia còn nhỏ nhưng bước chân đã không vững, đôi mắt đục ngầu, nghĩ cũng biết là loại người gì. Nói không chừng hắn ta nói lời khó nghe với nói với Hoắc Vân Châu mới khiến cho Hoắc Vân Châu không nhịn được mà ra tay đánh hắn.

Đầu tiên là Thục Huệ sững sờ, sau đó giận tím mặt: “Thật sự là, thực sự là…” Đôi môi mà run run nửa ngày cũng không biết phải diễn tả người ngày thế nào, cuối cùng tức giận nói: “Về sau trong phủ chúng ta có yến hội gì cũng đừng mời người phủ Khánh Dương Hầu nữa.”

Vi thị vội vàng trả lời: “Vâng.” Sau đó, nàng lại cùng Chu thị một trái một phải an ủi đại trưởng công chúa Thục Huệ, sợ bà tức giận quá mức.

Thục Huệ cũng đã gặp qua sóng to gió lớn, nhanh chóng bình tĩnh lại trầm giọng nói: “Thôi, những chuyện này nói sau đi, đi chào hỏi khách nhân trước tránh tiếp đón sơ suất.”

Lúc này, Vi thị và Chu thị mới đỡ bà đi về phía trước.

Tuy nói trước đó xảy ra chuyện nhưng cũng không ảnh hưởng đến yến hội. Cố Thanh Ninh theo các tỷ tỳ cùng nhau ngồi vào vị trí, lại lơ đãng nghe người ngoài bàn chuyện Đỗ Lăng Dương đánh người.

Bởi vì trưởng công chúa Nhạc Bình dính líu trong đó, bây giờ nhóm người bàn tán đều là Trần Mẫn có lôi tiểu thư Hứa gia ra chặn một bạt tai hay không. Cho dù cuối cùng chuyện này có kết quả thế nào thì thanh danh của Trần Mẫn cũng sẽ chịu ảnh hưởng, không nói đến những chuyện khác, ít nhất là không làm được Thái tử phi. Mà thiếu đi kẻ địch mạnh Trần Mẫn này, nhóm quý nữ còn lại có hi vọng lớn hơn. Trong phút chốc, bầu không khí của bữa tiệc này càng nóng lên.

Tỷ muội Cố gia và Tôn Lan Thấm đều không có tâm tư như thế, vì thế ngồi ở một bên giống như xem diễn.

Cố Thanh Thù hơi có vẻ hả hê mà nói: “Nghe nói Trần Mẫn vừa ra khỏi phủ đại trưởng công chúa đã ngất đi, lần này Trần gia mất mặt lớn rồi, cũng không biết về nhà sẽ giáo huấn nàng ta thế nào? Dựa vào tính cách cẩn thận của Vinh An bá, chắc không thể thiếu chuyện dẫn nàng ta vào cung thỉnh tội với hoàng hậu nương nương đâu!”

Cố Thanh Chỉ bất đắc dĩ nói: “Không cho muội nói, muội càng nói đến hăng say!”

“Đại tỷ, mọc ra miệng không phải để nói sao. Không nói lời nào chẳng phải là bị câm sao?”

“Dù sao tỷ cũng luôn có lý.”

Cố Thanh Thù dương dương đắc ý, đang chuẩn bị nói tiếp chuyện với Cố Thanh Ninh, quay đầu lại mới thấy nàng không tập trung, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cố Thanh Thù vỗ vai Cố Thanh Ninh một cái: “Muội đang suy nghĩ gì đấy?”

Cố Thanh Ninh hoàn hồn lại, cũng không giấu diếm: “Chẳng qua muội cảm thấy trưởng công chúa Nhạc Bình làm vậy cũng thật ngu xuẩn. Tuy nói đúng là đánh vào mặt Trần gia, nhưng bản thân nàng ta cũng kết thù với mấy nhà. Làm kẻ địch bị thương một ngàn mình cũng bị thương tám trăm, cần gì phải thế?”

Trước đó, Cố Thanh Chỉ còn nói Cố Thanh Thù nói quá phận, không ngờ quay đầu lại Tứ muội muội càng làm kinh thế hãi tục, lại nói thẳng trưởng công chúa ngu xuẩn. Nàng cảm thấy trái tim của mình sắp không ổn rồi.

Cố Thanh Thù lại không quan tâm mà nói: “Không phải trưởng công chúa Nhạc Bình luôn như thế sao? Có gì lạ đâu?”

“Không phải, muội luôn cảm thấy kì lạ.” Cố Thanh Ninh lắc đầu. “Tỷ không cảm thấy mấy năm nay trưởng công chúa Nhạc Bình làm việc càng điên cuồng lên sao?”

Cố Thanh Chỉ nghe xong muốn ngất đi luôn, vội cắt ngang các nàng: “Không cho nói nữa, mau ăn đi, ăn xong chúng ta trở về phủ.”

Cố Thanh Thù bĩu môi muốn nói gì đó, nhưng thấy Cố Thanh Chỉ trở nên nghiêm túc nàng cũng đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

Sau khi ăn xong tiệc, đám người chuẩn bị đi hồi phủ.

Cố Thanh Ninh nghĩ đến chuyện của Nhạc Bình, chuẩn bị đi tìm Nguyên Gia một chút. Ai ngờ vừa đến bên cạnh Nguyên Gia đã gặp phải một nhóm người khác.

Tiêu Hằng chắp tay nói với Nguyên Gia: “Cô cô mạnh khỏe.” Mấy người Tứ hoàng tử cũng hành lễ với Nguyên Gia.

Nguyên Gia nở nụ cười nói chuyện với bọn họ vài câu.

Lúc này, Tiêu Hằng mới nhìn thấy Cố Thanh Ninh đứng cạnh Nguyên Gia, lập tức tò mò nói: “Vị cô nương này là?”

Nguyên Gia còn chưa nói chuyện, Cố Trạch Mộ đã đi ra: “Điện hạ, đây là xá muội của thần.”

Tiêu Hằng mở to hai mắt, nhìn Cố Thanh Ninh một chút, lại nhìn về phía Cố Trạch Mộ, vẻ mặt sợ hãi: “Muội muội của ngươi không hề giống ngươi, không hề lạnh lẽo như băng.”

Mặt Cố Trạch Mộ trở nên đen thui.

Cố Thanh Ninh không nhịn được mà cười khẽ, lúc mới gặp vị Thái tử điện hạ này còn duy trì lấy vẻ cao quý lạnh lùng, nhưng khi nói câu này ra lại có cảm giác hơi ngốc.

Nguyên Gia thấy dáng vẻ đầy oán khí của phụ hoàn cũng cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng nàng lo đứa cháu ngốc này sẽ bị phụ hoàng trả đũa nên mở miệng giảng hòa: “Trường Lạc cũng không giống con mà, chẳng lẽ con bé không phải muội muội con sao?”

Trường Lạc chính là nữ nhi của Trần hoàng hậu, so với huynh trưởng giống mẫu thân thì muội ấy có mày rậm mắt to càng giống phụ hoàng hơn.

Lúc này Tiêu Hằng mới hiểu ra, lại nghiêm túc nói với Cố Trạch Mộ: “Thật ra dáng vẻ của muội muội ngươi không giống ngươi cũng rất tốt. Nếu giống ngươi, chỉ sợ hù dọa phu quân tương lai của nàng ấy.”

Cố Trạch Mộ: “…”

Nguyên Gia cũng không đành lòng nhìn nữa, đứa cháu này của nàng vốn không thể cứu được.

Cũng may Cố Trạch Mộ vẫn rất nhẫn nại, hắn kiềm nén cơn giận, lại giới thiệu với bọn người Tiêu Tuân và Thường Ngọc.

Nhưng mà bọn họ cũng không nói chuyện phiếm nhiều, Tiêu Hằng đã muốn hồi cung.

Cố Trạch Mộ đưa Cố Thanh Ninh đến xe ngựa của phủ Uy Quốc công, lại nhìn xung quanh, khi không thấy bóng dáng của Hoắc Vân Châu lúc này mới nhẹ nhõm trở lại xe ngựa.

Vì đều là người mình, cho nên đám người nói chuyện phiếm cũng tương đối thoải mái. Lúc nói chuyện khi nãy Đỗ Lăng Dương đánh người, vì cố kỵ Trần Mẫn là biểu muội của Tiêu Hằng nên không ai dám nói gì về nàng ta. Trái lại, Tiêu Hằng cũng không ngại mà chủ động nói: “Trước đây mẫu hậu ta cũng đã nói, nhà mẹ đẻ quá nuông chiều hài tử, cũng hi vọng lần này biểu muội có thể nghe theo giáo huấn, ngày sau đừng để người trong nhà phải lo lắng nữa.”

Thư Diệp An và Thường Ngọc nhìn nhau, câu nói này của Tiêu Hằng rất trong sáng, không hề có vẻ mập mờ. Xem ra dù không xảy ra chuyện này thì vị Trần tiểu thư này muốn trở thành Thái tử phi cũng chẳng có hi vọng mấy.

Thư Diệp An nhịn không được mà hỏi: “Vậy điện hạ thích nữ tử thế nào?”

Tiêu Hằng ngẩn người một chút, sờ cằm rồi nói: “Ta cũng không biết, nhưng mà ít nhất cũng phải hiếu thuận, rõ lý lẽ, là nữ tử giống mẫu hậu đấy.”

Hai người đều tắc lưỡi: “Yêu cầu của điện hạ cũng quá cao rồi.”

Tiêu Hằng đắc ý cười lên, lại hỏi: “Vậy các ngươi thì sao?”… Ừm, Trạch Mộ bỏ qua đi, tuổi ngươi còn nhỏ quá.”

Cố Trạch Mộ: “…”

Thư Diệp An và Thường Ngọc đều nói kiểu nữ tử mình thích, cuối cùng chỉ còn lại Tiêu Tuân.

Tiêu Tuân chớp chớp mắt, hơi lúng túng nói: “Đệ không biết.”

“Đệ đã đến tuổi này, cũng nên suy nghĩ những chuyện này chứ.” Tiêu Hằng hướng dẫn từng bước. “Chính là người mà khiến đệ muốn ở cùng nàng đó?”

Tiêu Tuân nghiêm túc suy nghĩ, do dự nói: “Ừm, cũng có… Nhìn nàng đã cảm thấy ấm áp, rất thoải mái dễ chịu.”

Ba người đều hưng phấn nhìn hắn: “Là ai là ai?”

Tiêu Tuân ngại ngùng cười một tiếng để lộ lúm đồng tiền trên mặt, khẽ nói: “Là… Muội muội của Trạch Mộ.”

Cố Trạch Mộ: “!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play