Sau khi Cố Thanh Ninh bị bắt đi, Uy Quốc công đã hạ lệnh giới nghiêm toàn thành. Mà Cố Vĩnh Hàn dẫn người tra xét từng nhà, hi vọng có thể tìm được Cố Thanh Ninh và đám người thần bí kia.

Về phần Cố Trạch Mộ, lúc này hắn vừa phái người hỗ trợ tìm người, vừa thông qua tra khảo những gian tế trà trộn vào Nghiệp Thành kia mà có được chút manh mối.

Nghe nói người đi theo người thần bí kia tên là Bố Nhật Cổ Đức. Nghe đâu hắn là con riêng của một nữ nô và tướng lĩnh Đại Chu, sau đó được người thần bí kia thu nuôi, mang theo bên người.

Những tên gian tế kia giống như bị đánh đến rách toạc, bọn chúng cũng cam chịu nên nói hết mọi thứ. Theo như bọn chúng nói thì người thần bí kia đi ra ngoài đều mang theo mặt nạ, rất ít người thấy qua gương mặt thật của y. Không chỉ như thế, tính cách người này quái gở lạnh lùng, bình thường cũng không qua lại với quý tộc khác. Một người như thế lại có ý tốt thu nhận một đứa con rơi, thật sự hơi kì lạ. Nhưng mà nếu như y chính là cha của Bố Nhật Cổ Đức vậy thì có thể giải thích được.

Trước mắt, Cố Thanh Ninh đang gặp nguy hiểm, nên càng sớm tìm ra manh mối thì sẽ sớm biết được thân phận của đối phương, chuyện này có giúp đỡ rất lớn trong việc nghĩ cách cứu Cố Thanh Ninh. Cho nên dù chỉ một chút manh mối nhưng Cố Trạch Mộ cũng không bỏ qua.

Năm đó, trận chiến Diệp Dương vô cùng thảm khốc, tử thương vô số, có không ít người mất tích trên chiến trường. Còn những tướng lĩnh cấu kết với Trịnh Đạc, sau khi xảy ra chuyện bọn chúng cũng chạy tới thảo nguyên. Người thần bí kia rất có thể là những người này.

Vì thế Cố Trạch Mộ bảo Hồng Thành đem tư liệu về những người này đến gian phòng của mình. Hắn cũng không để ý đến vết thương của mình mà cùng Hồng Thành tìm kiếm trong tư liệu mênh mông.

Năm đó, tướng lĩnh Đại Chu bắt tù binh là nữ tử ngoại tộc, gần như Phụng Triển đều khen thưởng cho thuộc hạ của mình. Có điều phần lớn bọn họ chỉ xem những nữ tử này là đồ chơi, rất hiếm khi để bọn họ sinh hài tử. Cho nên dựa theo manh mối này mà tìm, người được sàng lọc ra cũng không quá nhiều.

Hồng Thành lật từng tờ một, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng: “Thiếu gia, tra được rồi.”

Cố Trạch Mộ nghe vậy thì ngẩng đầu lên, Hồng Thành vội vàng cầm tài liệu kia tới đưa cho hắn.

Nhưng mà lúc Cố Trạch Mộ thấy rõ tên phía trên thì lại ngây ngẩn cả người.

Trên đó viết là… Phụng Kiệm.

Dựa theo tư liệu, năm đó Phụng Kiệm đã có một thị thiếp ngoại tộc, cũng hơi sủng ai, còn sinh cho hắn một nhi tử. Song, sau khi Phụng Kiệm hồi kinh cũng không dẫn nàng ta theo. Không lâu sau đó, nữ tử kia cũng dẫn theo hài tử mất tích. Nếu so sánh, hoàn toàn có thể đúng với thân thế của Bố Nhật Cổ Đức.

Cố Trạch Mộ nhíu mày thật sâu.

Nếu như người này thật sự là Phụng Kiệm, vậy chỉ sợ chuyện này cũng không đơn giản như thế.

Đầu tiên, Phụng Kiệm đã chết từ lâu, thi thể của hắn do thân vệ tận mắt nhìn thấy, không thể nào có vấn đề được. Nếu như Bố Nhật Cổ Đức thật sự là con của Phụng Kiệm, vậy người thần bí kia là ai?

Khoan đã, thi thể?

Bỗng nhiên Cố Trạch Mộ giật mình, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một suy đoán to gan lại kinh khủng.

Năm đó, thi thể của Phụng Triển là do Phụng Kiệm mang về, theo lời hắn nói, đầu của Phụng Triển bị người ngoại tộc cắt lấy cầm đi. Hơn nữa sau khi hồi kinh thì thi thể đã hoàn toàn mục nát, vốn không thể phân biệt được. Y lại có thân phận quý giá, không thể nào để Ngỗ tác nghiệm thi vì thế sau khi sắp xếp lại đã vội vàng hạ táng.

Nếu như Phụng Triển chưa chết? Nếu như thi thể kia vốn không phải Phụng Triển mà chỉ là thế thân thì sao?

Cố Trạch Mộ hít sâu một hơi, thật ra nếu suy nghĩ kĩ lại thì chuyện này cũng có thể. Hơn nữa, đối phương có thể trợ giúp Trác Cách thống nhất toàn bộ thảo nguyên, người có năng lực tài hoa như thế ngoại trừ Phụng Triển ra, thật sự hắn không thể nghĩ ra ai khác.

Hồng Thành nhìn thấy sắc mặt của Cố Trạch Mộ thay đổi thì không nhịn được mà hỏi: “Thiếu gia, có phải ngài đã đoán được người có thân phận thần bí kia là ai rồi không?”

Sắc mặt Cố Trạch Mộ trở nên nghiêm túc, hắn thấy tình hình trước mắt vô cùng khó giải quyết. Cho dù hắn biết Cố Thanh Ninh chính là Phụng Trường Ninh, nhưng Phụng Triển có tin hay không? Cho dù y tin thì Cố Trạch Mộ cũng không dám cược y sẽ phát lòng lương thiện mà buông tha Cố Thanh Ninh.

Cố Trạch Mộ không trả lời Hồng Thành, chỉ nói: “Nếu như thật sự là y, chỉ sợ giờ phút này Thanh Ninh sẽ rất nguy hiểm!”

Hồng Thành sững sờ, chỉ thấy Cố Trạch Mộ chống đỡ thân thể đứng lên. Hắn vội nói: “Thiếu gia, trên người ngài còn bị thương đó. Ngài hãy nghỉ ngơi đi, chuyện tìm người giao cho thuộc hạ.”

Cố Trạch Mộ lắc đầu, không phải hắn không tin Hồng Thành. Nếu như đối phương là Phụng Triển thì lấy bản lĩnh của nhóm người Hồng Thành chắn sẽ không phải là đối thủ của y.

Cố Trạch Mộ không có ý định nói chuyện này cho người khác biết, dù sao càng ít người biết thì càng an toàn. Hơn nữa, Phụng Triển là người mưu kế chồng chất, lại thêm y quen thuộc Nghiệp Thành như thế, tất nhiên lúc này đã ra khỏi thành từ sớm.

Cố Trạch Mộ nghĩ như vậy, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, phân phó Hồng Thành nói: “Chuẩn bị người ngựa, ra khỏi thành đi tìm.”

Hồng Thành vội vàng khuyên nhủ: “Thiếu gia, vết thương của ngài…”

“Không sao.” Cố Trạch Mộ mấp máy: “Tính mạng của Thanh Ninh quan trọng hơn.”

Hồng Thành không lay chuyển được hắn, đành phải thở dài đi xuống sắp xếp người ngựa.

Cố Trạch Mộ suy đoán không sai, lúc Cố Thanh Ninh hôn mê thì Phụng Triển đã nghĩ cách đưa nàng ra khỏi Nghiệp Thành. Lúc này bọn họ đang ở thôn trang lúc trước đã từng ở lại.

Ban đầu, khi Cố Thanh Ninh biết Phụng Triển chưa chết thì vô cùng vui vẻ và kích động. Nhưng sau khi biết y chính là lão sư thần bí của Trác Cách thì sự vui sướng này biến thành vui buồn đan xen. Có điều sau khi Phụng Triển thề y tuyệt đối sẽ không giúp Trác Cách đối phó Đại Chu, bây giờ lại có suy nghĩ cải tà quy chính, Cố Thanh Ninh lại mềm lòng.

Phụng Triển cũng biết mình đã làm sai chuyện, y cũng không giải thích, cứ tội nghiệp như thế đi theo sau lưng Cố Thanh Ninh. Đã nhiều năm như thế, Phụng Triển cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng lúc y nhìn về phía Cố Thanh Ninh thì vẫn ỷ lại như lúc còn bé. Khi Cố Thanh Ninh nhìn thấy tóc đệ đệ đã xám trắng, khóe mắt có nếp nhăn, trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu.

Nàng nhớ khi còn nhỏ Phụng Triển luôn gây rắc rối, mỗi lần gây họa, y sợ bị phụ thân quở trách nên sẽ lén tìm nàng. Y không xin tha thứ, cứ tội nghiệp đi sau lưng nàng, đến khi nàng hỏi mới nói ra. Lúc đó mới năm sáu tuổi, lại thêm dáng vẻ tuấn tú nên Phụng Trường Ninh rất khó quyết tâm hung dữ với y. Cho dù biết nhóc con này nghịch ngợm gây sự, nhưng chỉ cần y dịu dàng kêu một tiếng “Tỷ tỷ” thì nàng sẽ từ bỏ nguyên tắc.

Vì mẫu thân mất sớm, gần như Phụng Trường Ninh xem Phụng Triển từ bé đến lớn. Cho dù biết y làm sai chuyện, cuối cùng nàng vẫn không đành lòng.

Nhưng mà chuyện bình thường này lại kích thích hộ vệ ở xung quanh.

Lần đầu nhìn thấy đại nhân lạnh lùng đi theo một tiểu cô nương cao chưa đến bả vai ngài ấy mà nịnh bợ, tiểu cô nương này vẫn kiêu ngạo không để ý tới làm người trong viện này muốn rơi cằm.

Đám hộ vệ không dám tin vào mắt mình, dù sao trước mặt bọn họ Phụng Triển luôn là người anh minh quả quyết lạnh lùng vô tình. Bây giờ mọi chuyện thay đổi, những hán tử xông pha khói lửa này hận không thể chọt mù mắt mình.

Mấy người có quan hệ tốt với Bố Nhật Cổ Đức lén hỏi hắn: “Chẳng lẽ tiểu cô nương này chính là chủ mẫu tương lai của chúng ta? Tuổi cũng hơi nhỏ nhỉ?”

Một người khác cũng hùa theo nói: “Đúng đó, hơn nữa nhìn đại nhân đối với nàng ta không hề giống như phu nhân của mình, rõ ràng là đón tổ tông trở về mà?”

Bố Nhật Cổ Đức cười khổ trong lòng, chẳng lẽ không phải tổ tông sao? Hắn đã chuẩn bị một hai ngày rồi, nhưng tiếng “Cô nãi nãi” kia lại nghẹn trong họng không nói ra được.

Song, sau khi đám người oán thầm, chiếc cằm rơi cộp cộp thì cũng đã quen thuộc.

Có điều Cố Thanh Ninh vẫn chưa quen được. Nàng đã ở đây hai ngày, không biết bọn người tổ phụ sẽ lo lắng thế nào. Nàng quyết định đi tìm Phụng Triển nói chuyện.

Phụng Triển đang đọc sách trong thư phòng, khi thấy Cố Thanh Ninh đi đến thì nở nụ cười: “Tỷ, có chuyện gì sao?”

Cố Thanh Ninh do dự một chút, nàng cũng không quanh co lòng vòng với đệ đệ mình một tay nuôi nấng, nàng hỏi thẳng: “A Ngu, đệ định khi nào cho ta trở về?”

Nụ cười trên mặt Phụng Triển nhạt dần: “Sao tỷ tỷ đột nhiên nhắc đến chuyện này, có người bất kính với tỷ sao?”

“Không phải.” Trên mặt Cố Thanh Ninh toát ra vẻ lo lâu: “Ta đã đi hai ngày rồi, nhất định tổ phụ rất lo lắng, nhất định ta phải trở về.”

Phụng Triển thấy sự lo âu trên mặt nàng không giống giả vờ, y trầm mặc một lát mới nói: “Tỷ tỷ, tỷ rời khỏi bọn họ hai ngày, nhưng tỷ đã rời khỏi đệ hai mươi năm rồi.”

“A Ngu…”

“Tỷ, đệ mới là đệ đệ của tỷ, là người thân duy nhất của tỷ, chẳng lẽ tỷ không hề muốn ở cùng với đệ sao?”

Cố Thanh Ninh bất đắc dĩ nói: “Với ta mà nói thì mọi người đều là người thân, đệ đừng quên trong thân thể của ta chảy dòng máu của Cố gia. Cho dù tỷ đệ chúng ta nhận nhau, nhưng cuối cùng ta vẫn phải về phủ Uy Quốc công.”

“Tỷ tỷ muốn trở về rốt cuộc là muốn về phủ Uy Quốc công hay về bên cạnh đứa trẻ mồ côi Chiêm gia kia?”

Cố Thanh Ninh sững sờ.

Phụng Triển khẽ hừ một tiếng: “Đứa bé Chiêm gia kia không có chút huyết thống nào với tỷ tỷ, nhưng xem ra tỷ tỷ rất quan tâm hắn.”

Lúc này Cố Thanh Ninh mới phản ứng kịp, Phụng Triển đang nói đến Cố Trạch Mộ, lòng của nàng nặng nề nhảy một cái. Nàng che giấu thân phận của Cố Trạch Mộ vì nàng thật sự sợ Phụng Triển vẫn oán hận Tiêu Dận. Đến lúc đó hai người dùng bạo lực, đây là cảnh mà nàng không muốn nhìn thấy nhất.

Phụng Triển thấy Cố Thanh Ninh không nói lời nào thì bắt đầu dùng lý lẽ thuyết phục nàng: “Tỷ, không phải đệ cố ý giữ lấy không cho tỷ trở về, nhưng mà tỷ có nghĩ tới chưa, bây giờ Nghiệp Thành giới nghiêm, cả thành đều đang tìm tỷ. Nếu như tỷ không hề có thương tích mà trở về, chẳng lẽ Uy Quốc công không nghi ngờ tỷ sao? Cho dù Uy Quốc công vẫn tin tưởng tỷ, vậy người ngoài thì sao? Đến lúc đó lời đồn nổi lên bốn phía, chỉ sợ tình cảnh của tỷ càng khó khăn hơn.”

Đây cũng là chuyện Cố Thanh Ninh vẫn luôn lo lắng.

Phụng Triển thấy Cố Thanh Ninh hơi dao động nên nói tiếp: “Còn nữa, tỷ có nghĩ tới không. Năm đó, người hãm hại đệ đã có thể liên kết với mấy bộ lạc lớn, lại có thể giả truyền mật chỉ, tạo ra chứng cứ, nhất định thân phận địa vị của người nọ không thấp. Có một người như thế ở sau lưng nhìn chằm chằm, chuyện này rất có thể để người nọ dùng sơ hở này mà áp chế Uy Quốc công.”

Nếu như trước đó Cố Thanh Ninh còn hơi do dự, sau khi nghe Phụng Triển nói như vậy thì lại hoàn toàn đâm trúng chỗ lo lắng của nàng. Nàng có thể bỏ qua lời đồn của người khác về mình, nhưng không thể khiến mình thành nhược điểm để người khác công kích phủ Uy Quốc công.

Phụng Triển lại thừa thắng xông lên: “Không thì thế này, trước hết tỷ tỷ cứ đi theo bên cạnh đệ, chờ đệ tra rõ thân phận của người này, biết rõ chân tướng năm đó sẽ cho tỷ tỷ trở về, được không?”

Cố Thanh Ninh cũng không có cách nào chỉ có thể đồng ý. Cũng may Phụng Triển không từ chối chuyện nàng viết thư báo bình an cho Uy Quốc công biết.

Cố Thanh Ninh lo lắng trở về thì đúng lúc gặp Bố Nhật Cổ Đức đến báo cáo chuyện với Phụng Triển.

Thật ra mấy ngày nay Bố Nhật Cổ Đức luôn trốn tránh Cố Thanh Ninh, không ngờ bây giờ không kịp chuẩn bị lại đụng phải đối phương. Hắn há to miệng nhưng mà tiếng gọi kia lại không ra khỏi miệng được.

Cố Thanh Ninh không nghĩ nhiều thế, nàng khẽ xoa cằm sau đó muốn rời khỏi.

Bố Nhật Cổ Đức nhìn bóng lưng của nàng, dưới tình thế vội vã mà mở miệng kêu: “Cô nãi nãi đi thong thả.”

Suýt chút nữa Cố Thanh Ninh đã lảo đảo ngã sấp xuống.

Đúng lúc Phụng Triển đi ra khỏi phòng: “…”

Mà sau khi Bố Nhật Cổ Đức gọi ra thì quen thuộc hơn nhiều, hắn cười nói với Cố Thanh Ninh: “Nếu người có cần gì thì cứ tới tìm vãn bối.”

Cố Thanh Ninh không biết sao lại thêm một cháu trai anh tuấn cao lớn, nàng chóng mặt rời đi.

Lúc này Bố Nhật Cổ Đức mới bình tĩnh đưa tin tức vừa nhận được cho Phụng Triển.

Phụng Triển mở tờ giấy kia ra, nhưng sau khi thấy nội dung bên trong thì giữa lông mày lại nhíu lên.

Thì ra bỗng nhiên Trác Cách hạ lệnh bắt những người Đại Chu quanh thành thành Nguyệt Lượng kia. Chuyện này không có lý do nào, chỉ nghe nói trước khi Trác Cách hạ mệnh lệnh này thì đã từng mật đàm với tâm phúc Ô Ân mấy tiếng. Sau đó lại thấy mấy vị quý tộc hành động vô cùng vội vã, gần như khiến người ta không phản ứng kịp.

Người Đại Chu trong ngoài thành Nguyệt Lượng này một phần là người Đại Chu bình thường lưu vong tới, nhưng còn có một bộ phận là ám gian trong tay Phụng Triển. Bây giờ Trác Cách thừa dịp y ra ngoài lại đột nhiên dùng một chiêu như thế, rất khó để cho người ta không nghĩ nhiều.

Cũng may Phụng Triển đã có phòng bị, trước kia y từng chịu thiệt, đương nhiên bây giờ sẽ không phạm phải sai lầm giống vậy nữa, cho nên trong thành và trong vương đình đều là tai mắt của y. Cũng chính vì bọn họ kịp nhắc nhở mà đa phần ám gian đã trốn được, cũng không bị Trác Cách hốt gọn.

Sắc mặt Phụng Triển nghiêm túc: “Chuyện này xảy ra khi nào?”

Bố Nhật Cổ Đức nói: “Tính theo thời gian thì chắc bảy tám ngày rồi.”

Trên mặt Phụng Triển nở nụ cười lạnh: “Xem ra Trác Cách thật sự không nhịn được nữa rồi, chờ ta trở về sẽ tặng ông ta một món quà lớn.”

Nhưng vì xảy ra chuyện như thế nên Phụng Triển không thể không thay đổi kế hoạch của mình, chuẩn bị lên đường trở về thành Nguyệt Lượng. Y suy nghĩ một chút sau đó sắp xếp mọi việc xong xuôi.

Sau khi y bàn giao xong, Bố Nhật Cổ Đức cũng không rời đi, trái lại có vẻ muốn nói lại thôi. Phụng Triển hỏi: “Còn có chuyện gì?”

Bố Nhật Cổ Đức lộ vẻ mặt kì lạ: “Kỳ Nhã rời nhà đi ra ngoài.”

Kỳ Nhã là cháu gái ngoại mà Trác Cách yêu thương nhất, cũng là viên minh châu quý giá nhất của thành Nguyệt Lượng. Từ bé nàng ngoan ngoãn lanh lợi, lúc nhìn thấy Phụng Triển luôn ngọt ngào kêu một tiếng “Ông”. Phụng Triển cũng quan tâm đứa bé này nhiều hơn một chút: “Xảy ra chuyện gì?”

Bố Nhật Cổ Đức mới nói: “Nàng không tán thành Vương hãn làm thế, nhưng mà Vương hãn không để ý tới nàng, trái lại còn quở trách nàng một phen. Trong lúc không cam lòng thì nàng đã lời đi thành Nguyệt Lượng, nói là muốn đi tìm ngài.”

Phụng Triển không ngờ vì nguyên nhân này, y giật mình một hồi mới nói: “Tiểu cô nương này chỉ tùy hứng thôi, qua một hai ngày sẽ không chịu được mà trở về. Cho dù ở bên ngoài thì nó cũng mang theo tiền bạc và hộ vệ, sẽ không chịu khổ gì nhiều.” Có lẽ vì tìm được tỷ tỷ nên Phụng Triển hiếm khi dịu dàng một lần, y an ủi một câu: “Đừng lo lắng.”

Suýt nữa Bố Nhật Cổ Đức đã bị câu an ủi này làm cho cắn đầu lưỡi, nhưng dù sao hắn cũng đè sự lo lắng này xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play