Ngay lúc phủ Uy Quốc công đang như dầu sôi lửa bòng tìm Cố Thanh Ninh thì Cố Thanh Ninh đã tỉnh lại trong một gian phòng tối đen. Trong giây phút đó, trong lòng nàng hơi hoảng loạn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Nàng không lập tức ngồi dậy mà thầm hoạt động tay chân trước, sau khi xác định mình không bị trói chặt thì mới cẩn thận nhìn xung quanh.
Vào đúng lúc này, trong một góc của gian phòng phát ra giọng nói: “Tỉnh rồi?”
Cố Thanh Ninh giật nảy mình lần theo giọng nói nhìn qua, mới phát hiện ở góc tối kia có bóng người đen thui. Theo động tác của nàng, bóng người kia thắp lên ngọn đèn, phản chiếu ra bóng dáng cao to. Song, trên người y lại được che phủ rất kín, trên mặt cũng đeo mặt nạ làm cho không ai có thể thăm dò thân phận của y.
Cố Thanh Ninh ngồi xuống, hai tay trông có vẻ thoải mái để bên người nhưng thật ra luôn giữ tư thế phòng bị. Trên mặt nàng lại tỏ vẻ bình tĩnh mà hỏi: “Ngươi là ai?”
Phụng Triển nhìn nàng, y cũng không biết vì sao gương mặt này không hề có ấn tượng trong trí nhớ của y, nhưng lại có cảm giác quen thuộc không thể diễn tả được. Trước khi đến gặp Cố Thanh Ninh, y đã dụ được Bùi Ngư nói ra, biết được bộ thương pháp kia do Cố Thanh Ninh dạy nàng. Có điều Cố Thanh Ninh chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, sao nàng ta lại biết bộ thương pháp mà chỉ có dòng chính Phụng gia mới biết được chứ?
Cố Thanh Ninh thấy y không nói gì thì lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Phụng Triển không trả lời mà hỏi lại: “Vậy ngươi là ai? Vì sao ngươi biết thương pháp của Phụng gia, ngươi và… Phụng thái hậu có quan hệ gì?”
Cố Thanh Ninh sững sờ: “Ngươi nhận ra thương pháp của Phụng gia? Theo câu này mà hỏi tới, nàng cũng mơ hồ cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc.
Mặc dù trong bóng tối nhưng thị lực của Phụng Triển vô cùng tốt, y nhìn rõ ràng sắc mặt của Cố Thanh Ninh. Nàng không hề bị khơi lên sự sợ hãi, chỉ có sự ngạc nhiên đơn thuần. Giống như nàng biết bộ thương pháp này cũng chẳng phải chuyện kì lạ.
Điều này khiến cho trong lòng Phụng Triển sinh ra chồng chất nghi hoặc.
Lúc này Cố Thanh Ninh đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng vừa suy nghĩ rốt cuộc mình đã nghe giọng nói này ở đâu, vừa hỏi tiếp: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi nhận ra thương pháp của Phụng gia, chẳng lẽ ngươi đã từng là tướng lĩnh trong quân sao?”
Phụng Triển nghe nàng hỏi thế thì trong lòng chẳng biết thế nào, bỗng nhiên y có cảm giác chột dạ khi làm sai chuyện, nhưng y nhanh chóng phản ứng kịp. Phụng Triển hơi buồn bực, lạnh lùng nói với Cố Thanh Ninh: “Lúc này ta đang hỏi ngươi, ngươi hãy nghĩ cho mạng nhỏ của mình đi. Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn trả lời ta.”
Cố Thanh Ninh nhíu mày, cảm giác quen thuộc này càng lúc càng mãnh liệt, rốt cuộc y là ai?
Cố Thanh Ninh cũng không chọc giận đối phương, nàng trả lời: “Ngươi đã có ý định bắt ta đi chẳng lẽ còn không biết thân phận của ta sao? Ta chính là Tứ tiểu thư của phủ Uy Quốc công.”
“Ngươi không phải.” Phụng Triển chậm rãi đứng lên, từ từ đi đến gần Cố Thanh Ninh. Bóng dáng cao to của y cản hết tất cả ánh sáng, gần như bao phủ Cố Thanh Ninh trong bóng của y.
“Kiên nhẫn của ta có hạn, tốt nhất ngươi đừng khiêu khích.”
Thân thể Cố Thanh Ninh căng thẳng, lúc Phụng Triển tới gần nàng bỗng đưa tay về phía trước muốn lấy mặt nạ của y xuống. Ai ngờ Phụng Triển đã chuẩn bị trước, y nghiêng mặt, đồng thời dùng tay cản tay Cố Thanh Ninh lại.
Hai người ở nơi này giao thủ mấy hiệp ngắn ngủi, ngay lúc đang giao thủ thì đối phương làm Cố Thanh Ninh cảm thấy cảm giác quen thuộc kia càng rõ ràng hơn. Mà loại cảm giác quen thuộc này lại khiến nàng hoảng sợ.
Thật ra nàng không biết trong lòng Phụng Triển cũng có cảm giác như thế. Càng giao thủ với Cố Thanh Ninh thì y càng cảm thấy tiểu cô nương trước mắt này càng giống người trong trí nhớ của y.
Phụng Triển hơi xuất thần, lập tức Cố Thanh Ninh bắt được sơ hở. Nàng đưa tay kéo mặt nạ của Phụng Triển, nhưng mà gương mặt dưới mặt nạ kia lại làm cho nàng giống như bị sét đánh, trong phút chốc ngây ngẩn cả người.
Phụng Triển không sợ bị nàng cướp đi mặt nạ, gương mặt của y lập tức trầm xuống. Y muốn giáo huấn Cố Thanh Ninh một phen, song khi thấy vẻ chấn động và đau lòng trên mặt nàng thì tay của y vô thức cứng đờ lại.
Cố Thanh Ninh chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng “Ầm ầm”, tay chân cũng đang run rẩy, gần như không chống đỡ nổi mình. Nàng chỉ có thể dùng sức nhéo lòng bàn tay để cho mình tỉnh táo lại.
Nhưng mà, không phải Phụng Triển đã chết sao, vì sao đệ ấy lại ở đây, vì sao đệ ấy bắt cóc mình?
Cố Thanh Ninh thật sự không dám suy nghĩ mặt trái đại biểu cho cái gì.
Phụng Triển thấy Cố Thanh Ninh không nói gì, chẳng biết tại sao y cảm thấy hơi hoảng hốt. Lúc y đối mặt với Trác Cách chưa từng không được tự nhiên thế này.
Phụng Triển há to miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Cố Thanh Ninh chậm rãi hít một hơi, mở miệng nói: “Ta tưởng đệ đã chết rồi.”
Phụng Triển sững sờ.
“Ta vẫn không tin đệ sẽ phản quốc, nhiều năm như vậy từ đầu đến cuối ta đều nghĩ đệ bị người khác hãm hại. Cho nên khi ta biết bên ngoại tộc có tướng lĩnh Đại Chu thì ta nghĩ hết mọi cách để đến biên quan. Ta muốn tra rõ chân tướng năm đó, trả lại sự trong sạch cho đệ…” Cố Thanh Ninh nói từng câu từng chữ, giọng nói của nàng rất nhẹ nhưng lại giống như chim quyên đẫm máu, khiến cho lòng người ta siết chặt lại.
Phụng Triển không thể tin mà nhìn Cố Thanh Ninh, một cái tên suýt nữa đã thốt ra trên miệng.
Đôi mắt Cố Thanh Ninh đỏ bừng, chứa đầy nước mắt. Giọng nói của nàng run rẩy giống như từ hàm răng nghiến ra mà nói: “Phụng Triển, đệ xứng đáng với sự trung thành báo quốc nhiều năm của Phụng gia sao? Đệ xứng với đồng bạn trong quân sao? Đệ xứng với con dân Đại Chu sao?”
Phụng Triển bị nàng ép hỏi làm cho lui lại mấy bước, sự chất vấn này, vẻ mặt này, thân phận người trước mắt vô cùng giống như thật.
Trong lòng Phụng Triển giống như nổi lên sóng lớn, cảm xúc hỗn loạn gần như bao phủ cả người y.
“Không, không thể nào!” Y cố sức lắc đầu, sau đó hung hăng trừng mắt với Cố Thanh Ninh: “Ngươi không phải tỷ ấy! Ngươi không thể nào là tỷ ấy, rốt cuộc ngươi là ai?”
Lúc này, Cố Thanh Ninh cũng không che giấu chuyện quan trọng nữa, nàng chỉ cảm thấy khí lực trong người như bị rút sạch. Nàng cười khổ một tiếng: “A Ngu, sao phải lừa mình dối người, không phải đệ đã đoán được sao?”
A Ngu là nhũ danh của Phụng Triển, song từ trước đến này chỉ có tỷ tỷ gọi y như thế. Sau này khi y trưởng thành, tỷ tỷ cũng rất hiếm khi gọi nhũ danh của y, chỉ thỉnh thoảng bị y chọc giận hay riêng tư mới gọi y như thế. Cố Thanh Ninh thấy Phụng Triển không nói gì, nàng lại nói thêm mấy bí mật nhỏ mà chỉ hai người mới biết.
Chân tướng này giống như tia sét đánh thẳng vào đầu Phụng Triển, y ngây ngốc đứng đó, không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Thanh Ninh. Trên mặt y vừa có vẻ vui sướng lại vừa đau khổ.
Y đi về phía trước một bước giống như muốn đưa tay chạm vào mặt của Cố Thanh Ninh, nhưng lại nhanh chóng rụt tay về. Y mở miệng khẽ nói: “Tỷ, là tỷ sao?” Giọng nói của y cực nhẹ, giống như sợ đánh nát giấc mộng trước mặt.
Cố Thanh Ninh cũng không nhịn được nữa, từng giọt nước mắt lăn xuống, nàng khóc gật đầu nói: “Là ta, A Ngu, là ta…”
Cả người Phụng Triển run rẩy, sự đau khổ, oán hận, nhẫn nại mấy năm nay giống như là con lũ lớn phá vỡ đập, gần như khiến y không thể thừa nhận được. Y lại kêu một tiếng: “Tỷ.”
Sau khi được Cố Thanh Ninh đáp lại, dường như y dùng hết dũng khí mà đi lên trước, khẽ chạm vào vai của Cố Thanh Ninh. Khi xác nhận đây không phải là giấc mộng thì trên mặt y lộ vẻ vô cùng vui vẻ. Y đưa tay ôm lấy Cố Thanh Ninh, tựa đầu vào vai nàng, thân thể càng run rẩy mãnh liệt.
Nước mắt theo dọc theo gương mặt của Phụng Triển rơi xuống bả vai của Cố Thanh Ninh, y như đang ôm lấy bảo vật đã mất mà tìm lại được. Các loại cảm xúc giống như thanh kiếm sắc bén đâm cho tim y vỡ nát, song, y lại không hề để ý.
Chỉ vì trái tim phiêu bạt nửa đời của y cuối cùng cũng tìm được đường về nhà.
Sau khi Phụng Triển bình tĩnh lại, y nhìn gương mặt của Cố Thanh Ninh, hỏi: “Tỷ, sao tỷ lại biến thành dáng vẻ này?”
Cố Thanh Ninh đành phải nói chuyện mình trùng sinh cho y biết, nhưng sợ y ghi hận Cố Trạch Mộ nên đã giấu thân phận của Cố Trạch Mộ.
Lời này nghe rất khó tin, nhưng Phụng Triển kết hợp với manh mối mình tra được liên quan đến Cố Thanh Ninh nên cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Trong lòng y hơi tiếc nuối, nếu biết tỷ tỷ trùng sinh thì y đã sớm nghĩ cách trở lại kinh thành.
Cố Thanh Ninh không bị chuyện tỷ đệ gặp lại làm cho choáng váng đầu óc, sắc mặt nàng nghiêm túc mà nhìn Phụng Triển: “Ta hỏi đệ, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Vì sao đệ trở thành lão sư của Trác Cách, chẳng lẽ đệ thật sự phản bội Đại Chu?”
Phụng Triển liên tục lắc đầu: “Không phải, tỷ, tỷ nghe đệ giải thích.”
“Năm đó, đệ lĩnh binh một đường đuổi theo bộ lạc Mục Khánh xâm nhập thảo nguyên. Vốn dĩ Trịnh Đạc dẫn cánh trái, ông ta cầm tin tức giả dụ đệ đến Diệp Dương trúng mai phục của mấy bộ tộc. Đệ liều mạng mới trốn thoát được nhưng lại bị bọn chúng truy sát. Ngay lúc đệ suýt bị bọn chúng tìm được thì Phụng Kiệm đã đến cứu đệ.”
“Phụng Kiệm nói với đệ đây là mưu kế mà đám người Phụng Vân đã bàn xong từ lâu, vì muốn giết chết đệ nên Phụng Vân bắt hết người nhà của Phụng Kiệm, ép hắn phản bội đệ. Phụng Kiệm nói vốn dĩ hắn cũng không muốn phản bội đệ, nhưng Phụng Vân quả quyết nói Tiêu Dận đã bất mãn với đệ từ lâu. Mà sau đó, Phụng Kiệm phát hiện có ám vệ đến từ kinh thành ở Nghiệp Thành, lúc đó hắn mới tin tưởng cho nên giả vờ thuận theo, mượn cơ hội để đệ giả chết chạy thoát.”
Những lời này khác hoàn toàn những lời Cố Trạch Mộ nói, nhưng nghĩ lại thì lại có vài chi tiết trùng hợp.
Nhưng mà Cố Trạch Mộ nói thì lại có chứng cứ rõ ràng, cho dù trước đó Cố Thanh Ninh tin tưởng Phụng Triển, nhưng sau khi trải qua việc này nàng cũng hơi dao động. Nàng hỏi: “Nhưng lúc đó, những quân đồn ở Tây Bắc kia là sao? Đệ không biết tự lập quân đồn là tội danh nghiêm trọng sao?”
Phụng Triển cau mày nói: “Đệ cũng không tự lập quân đồn. Lúc đầu đệ viết sổ con đưa về, sau đó nhận được mật báo đồng ý của Tiêu Dận nên mới thiết lập quân đồn.”
Cố Thanh Ninh nghe y nói thế, trong đầu như bị quấy thành bột nhão. Nàng không tin Cố Trạch Mộ lừa nàng, nhưng Phụng Triển cũng không giống nói dối, rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề?
Phụng Triển cũng nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt Cố Thanh Ninh, y lập tức ý thức được điều gì đó: “Chẳng lẽ Tiêu Dận nói hắn không nhận được mật báo kia sao?”
Cố Thanh Ninh càng cảm thấy trong đây đang vùi lấp một âm mưu cực lớn, nàng vội nói: “Vậy chuyện buôn muối lậu và qua lại với ngoại tộc thì sao?”
Vẻ mặt của Phụng Triển càng kì lạ hơn nữa: “Đúng là đệ bỏ ra số tiền lớn để thương nhân chợ đen lén mua ngựa trên thảo nguyên, nhưng chuyện này cũng không đến mức qua lại với ngoại tộc chứ. Về chuyện buôn muối lậu thì càng buồn cười hơn, trước khi xảy ra chuyện này đúng là đệ phát hiện có người âm thầm bán muối lậu cho ngoại tộc. Có điều đệ chưa điều tra rõ ràng thì đã…”
Việc này đã hoàn toàn đảo ngược tin tức mà thân vệ của Tiêu Dận đi Nghiệp Thành điều tra. Nếu như Tiêu Dận không lừa nàng, vậy chẳng lẽ ngay từ đầu có người bày kế nhằm vào Phụng Triển sao?
Phụng Triển thấy sắc mặt Cố Thanh Ninh khác thường, y không nhịn được mà hỏi: “Tỷ, có phải trong chuyện này có nội tình gì đúng không?”
Cố Thanh Ninh lắc đầu, chuyện này hai người bọn họ đều nói khác nhau, nhưng lúc này nàng không dám tin ai cả. Nàng chỉ có thể chờ chuyện này được tra rõ ràng, cuối cùng để chứng cứ nói chuyện đi.
Nhưng cho dù như thế cũng không có nghĩa là nàng quên mất những chuyện Phụng Triển đã làm kia.
Phụng Triển cũng không dám cãi lại, y ngồi ngay ngắn dưới tay Cố Thanh Ninh.
Lúc đó y đã mất hết niềm tin, chỉ có thể dựa vào suy nghĩ báo thù mới có thể chống đỡ mình sống sót. Vì thế y mới nâng đỡ Trác Cách và bộ lạc Cát Nhan, diệt đi những bộ tộc lớn khi xưa mai phục y.
Nhưng y không thể nào khống chế được chuyện xảy ra tiếp theo, đến khi thống nhất thống nhất thảo nguyên thì đồ đao trong tay ông ta sẽ nhắm về Đại Chu. Có đôi khi Phụng Triển phát cáu mà nghĩ, Tiêu Dận làm đế vương vì giết y mà không ngại cấu kết ngoại tộc hại chết con dân của mình. Vậy thì y cần gì phải trung thành với đế vương như thế? Có điều, cuối cùng y cũng không vượt qua được ranh giới trong lòng mình, chỉ có thể không nghe không nhìn, lừa mình dối người giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mà bây giờ khi đối mặt với Cố Thanh Ninh, trong lòng Phụng Triển lại vô cùng ân hận, y không dám biện giải cho mình.
Cố Thanh Ninh nghiêm nghị nói: “Tổ huấn Phụng gia, năm đó đạo lý ta dạy đệ, đệ nuốt xuống bụng chó hết rồi sao! Để đệ làm ra chuyện như thế, chẳng bằng…”
Nàng mím chặt môi không nói tiếp nữa, cho dù tức giận, nhưng cuối cùng nàng không thể nói những lời tàn nhẫn như thế với đệ đệ của mình.
Phụng Triển vội nàng hạ giọng nói: “Đệ sai rồi, tỷ.” Bình thường y là người cuồng vọng không bị trói buộc, lúc này lại ăn nói khép như nàng dâu nhỏ. Y vội nói: “Tỷ, đệ không dám nữa, tỷ đừng tức giận…”
Ngay lúc Phụng Triển đang dịu dàng xin tha thứ thì bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Đột nhiên Bố Nhật Cổ Đức dẫn người đẩy cửa vào, sau khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì bỗng nhiên mọi người hóa đá.
Phụng Triển quay đầu lại, vẻ lấy lòng trên mặt lập tức bị lệ khí thay thế: “Cút ra ngoài!”
Bố Nhật Cổ Đức phản xạ có điều kiện đóng cửa lại, nhìn mấy hộ vệ: “Vừa rồi các ngươi có thấy gì không?”
Lúc này vẻ mặt của bọn hộ vệ cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, có một người không chắc mà hỏi: “Vừa rồi… Người nói chuyện là đại nhân sao?”
“…”
Bố Nhật Cổ Đức thấy Phụng Triển đi vào quá lâu, hắn lo sợ xảy ra chuyện gì. Lại thêm lúc đến cửa nghe thấy tiếng quát chói tai của Cố Thanh Ninh nên không quan tâm mà vọt vào. Ai ngờ sau khi đi vào thì thấy cảnh tượng như thế.
Năm đó là quân thần Đại Chu, bây giờ là đế sư ngoại tộc, lúc này lại giống như tiểu hài tử làm sai chuyện gì đó ngồi xổm trước mặt tiểu cô nương cầu xin tha thứ?
Cho dù Bố Nhật Cổ Đức luôn trầm ổn nhưng lúc này cũng bị cảnh kia làm cho chấn động, hồi lâu sau hắn cũng chưa hoàn hồn lại.
Mà sau khi bị bọn họ ngắt lời, Phụng Triển cũng không tiện ở lại trong phòng nữa, không bao lâu sau y và Cố Thanh Ninh cùng đi ra. Hơn nữa, Cố Thanh Ninh vốn dĩ nên làm tù nhân lại đi phía trước, Phụng Triển dè dặt đi sau lưng nàng.
Bọn người Bố Nhật Cổ Đức nhìn chằm chằm Phụng Triển đưa Cố Thanh Ninh vào phòng mình. Nhưng sau khi Cố Thanh Ninh đi vào thì lại thẳng tay đóng cửa phòng lại, nhốt y ở bên ngoài.
Ai ngờ Phụng Triển cũng không tức giận, trái lại còn thở dài một hơi.
Bố Nhật Cổ Đức như rối loạn trong gió: “…”
Đây thật sự là đại nhân nhà ta sao? Nhất định có người giả trang rồi!
Ngay lúc Bố Nhật Cổ Đức đang suy nghĩ đại nghịch bất đạo, có nên đi tới kéo mặt nạ da người trên mặt Phụng Triển xuống không thì Phụng Triển đã thu lại vẻ mặt ôn hòa đối với Cố Thanh Ninh, hồi phục dáng vẻ bình thường lần nữa.
Y liếc mắt nhìn qua, một đám hộ vệ đang nhe răng trợn mắt, vẻ mặt khác nhau lập tức phát lạnh. Bọn họ đàng hoàng đứng hầu ở một bên, không còn dám có động tác nhỏ nào nữa.
Bố Nhật Cổ Đức cũng vội vàng thu lại suy nghĩ lung tung trong đầu mình, vẻ mặt bình tĩnh như bình thường. Nhưng mà trong đầu hắn suy nghĩ điều gì thì không ai biết.
Phụng Triển cũng lười quan tâm, phân phó nói: “Đi thu dọn thêm một gian phòng cho ta.”
Bố Nhật Cổ Đức ngạc nhiên: “Ngài không… Ở cùng vị tiểu thư kia sao?”
Phụng Triển giống như bị kim đâm, tức giận trừng hắn: “Nói bậy gì đó?… Bảo ngươi đi thì đi đi, nhanh lên!
Lần này Bố Nhật Cổ Đức đã hiểu được đại nhân thật sự nhường phòng của mình lại cho Cố Thanh Ninh, mà y thì chấp nhận tìm một gian phòng khác. Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí xem như trân bảo này, cho dù ở phòng cũ bén lửa thì cũng hơi quá mãnh liệt rồi.
Bố Nhật Cổ Đức thấy Phụng Triển sắp rời khỏi thì vội vàng hỏi câu cuối cùng: “Đại nhân, không biết ta phải xưng hô với vị tiểu thư kia thế nào?”
Dù sao mai này có thể vị tiểu thư này sẽ là chủ mẫu nhà mình, xưng hô không thể qua loa được.
Nhưng mà Phụng Triển nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: “Mai này ngươi gọi tỷ ấy là cô nãi nãi đi.”
Nụ cười trên mặt Bố Nhật Cổ Đức cứng đờ.
“???”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT