Cố Thanh Ninh bắt đầu viết từ chuyện Tôn Lan Thấm được chọn làm Thái tử phi, đến lúc Cố Thanh Chỉ thành thân. Bất tri bất giác đã viết hết mấy trang giấu, nàng vốn nghĩ rằng mình và Cố Trạch Mộ không có lời nào để nói.
Nhưng qua nhiều năm hình thành thói quen, cho dù nàng cố gắng đề phòng thì vẫn bất tri bất giác dựa dẫm vào Cố Trạch Mộ. Dù cho Cố Trạch Mộ có đủ loại khuyết điểm nhưng chỉ cần hắn ở cạnh, thì giống như Định Hải Thần Châm khiến cho người ta có cảm giác an tâm. Dường như chuyện gì rơi vào tay hắn cũng được giải quyết dễ dàng.
Sau khi viết xong hàng cuối cùng, Cố Thanh Ninh dừng một chút. Nàng do dự một lúc, cuối cùng vẫn viết: “Chúc thân thể an khang, mọi chuyện thuận lợi. Ở nhà một chuyện đều tốt, đừng nghĩ nhiều.”
Nàng dừng bút, lại đọc phong thư này một lần rồi cho vào bao thư, để lát nữa Bùi Ngư giao cho người nọ để hắn đưa đi.
Vừa đưa thư cho Bùi Ngư, Đào thị lại phái Lục Liễu mời nàng qua.
Cố Thanh Ninh nghĩ là lại vì hôn sự của nàng, nàng vốn định nói thẳng với Đào thị một chút. Ai ngờ chuyện mà Đào thị nói hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của nàng.
“Đại ca?”
Nói ra, Cố Trạch Vũ đã hai mươi, ngay cả muội muội ruột Cố Thanh Chỉ cũng đã xuất giá, nhưng hắn vẫn một thân một mình. Lại vì Cố gia có truyền thống tốt đẹp từ trước nên người thông phòng cũng không có, sao Chu thị không lo lắng cho được. Bây giờ nữ nhi xuất giá, đương nhiên nàng phải đặt toàn bộ tinh lực lên người con trai.
Nhưng Cố Trạch Vũ cũng không nóng lòng về chuyện này.
Lúc trước, hắn lấy cớ chuẩn bị thi cử nên không muốn nhắc chuyện này. Bây giờ hắn đã đổ tiến sĩ, tuổi cũng lớn, theo lý cũng nên bắt đầu tính toán. Hơn nữa, hắn có điều kiện ưu tú như thế, không nói về bản thân hắn, chỉ là người xuất thân từ phủ Uy Quốc công đã khiến cho không ít nữ nhi khuê các rung động.
Chu thị chưa nói thích nữ nhi thế nào, không biết có bao nhiêu người âm thầm tìm hiểu tin tức. Khi tỷ muội Cố gia đi ra ngoài cũng thường gặp những người lấy lòng tranh nhau muốn làm đại tẩu của các nàng.
Nhưng Chu thị vẫn cảm thấy bó tay toàn tập, nguyên nhân chính là do Cố Trạch Vũ.
Cố Trạch Vũ vốn không có ý định vào triều làm qua, sau khi vào thu hắn muốn đến biên quan, làm chuyện nam nhi Cố gia phải làm. Chu thị không lay chuyển được hắn nên muốn để hắn thành thân trước, tốt xấu gì cũng có người chăm sóc cẩn thận.
Nhưng Cố Trạch Vũ lại có ý khác, chuyến đi lên chiến trường này của hắn không biết bao nhiêu năm mới được trở về, đây chẳng phải để cô nương người ta phải ở góa sao? Lại nói lúc này là thời điểm chiến tranh, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu có chuyện gì xui rủi, không phải làm lỡ cả đời con gái người ta sao?
Trong lòng hắn nghĩ thế nhưng không dám nói thật, hắn sợ kích thích Chu thị nên cũng không chịu đồng ý thành thân.
Nhưng Chu thị là mẹ ruột hắn cũng không biết trong lòng nhi tử nghĩ gì, cho dù biết cũng không có cách nào thuyết phục hắn. Nàng chỉ có thể viết một bức thư cho trượng phu để trượng phu nghĩ cách khuyên bảo nhi tử cứng nhắc kia. Nàng cũng không từ bỏ ý đình, còn thầm tìm kiếm cô nương chưa thành thân trong kinh thành.
Lúc này, khi nàng lộ ra chút ý tứ, không biết bao nhiêu nhà tự đề cửa mình. Trong phút chốc, có vẻ còn cạnh tranh khốc liệt hơn lúc tuyển Thái tử phi.
Cho dù như thế nhưng Chu thị vẫn buồn bực trong lòng, chỉ có thể tìm hai em dâu giải sầu, thuận tiện cũng để các nàng giúp mình nghĩ cách. Nàng không ngại tướng mạo, tính cách của đối phương, chỉ cần Cố Trạch Vũ thích để hắn đồng ý thành hôn là được.
Nhưng chuyện này Liễu thị và Đào thị cũng không có cách nào. Dù sao cách nàng cũng không thể ép buộc Cố Trạch Vũ thành thân được. Cố Trạch Vũ nhìn có vẻ rất ôn hòa nhưng thật ra vô cùng cố chấp, một khi hắn đã quyết định chuyện gì thì rất khó có người khiến hắn thay đổi suy nghĩ.
Đào thị nhân tiện nói: “Trạch Vũ đã lo lắng như thế, không bằng đại tẩu tìm nữ nhi nhà võ tướng, có lẽ có thể cùng hắn lên chiến trường nữa!”
Chu thị lắc đầu: “Trạch Vũ giống như cha hắn, chuyện nguy hiểm như lên chiến trường sao để thê tử đi được?”
Năm đó, Chu thị cũng là người có chút võ nghệ, vốn dĩ định theo Cố Vĩnh Huyên cùng đi biên quan. Ai ngờ khi đó Cố Vĩnh Huyên không đồng ý nên nàng mới ở lại trong nhà. Trong lòng nam nhân Cố gia, thê tử là bảo bối nâng trong lòng bàn tay, nên ở hậu phương bình yên ngắm hoa uống trà dạo phố vui đùa. Về chuyện ở trên chiến trường bảo vệ quốc gia là chuyện của nam nhân.
Chu thị vừa tự hào về nhi tử ưu tú cũng vừa bất đắc dĩ, nàng đã tìm đủ mọi cách mà không được nên lúc này mới mời hai em dâu cùng giúp đỡ.
Đào thị là người thật thà, một khi đã nhận lời đại tẩu thì nhất định phải làm cho được. Cho dù tính cách của nàng ngại ngùng, vốn cũng không biết quá nhiều về chuyện các cô nương chưa lập gia đình. Vốn dĩ Đào thị muốn tìm trưởng công chúa Nguyên Gia nhờ giúp đỡ, nhưng trước khi ra cửa lại đổi chủ ý, cho người gọi Cố Thanh Ninh tới.
Tính cách Đào thị yếu đuối không có chủ kiến, lúc trượng phu ở nhà thì nghe trượng phu, sau khi trượng phu ra ngoài thì có chuyện gì nàng cũng tìm đại tẩu. Song, chuyện này không thể tìm đại tẩu, nàng nhớ đến ữ nhi làm việc rõ ràng trật tự, so với mình thì đương nhiên Cố Thanh Ninh đáng tin hơn nhiều.
Trong lòng Cố Thanh Ninh vô cùng bất đắc dĩ, để muội muội chưa cập kê quan tâm chuyện hôn sự của đường ca, có lẽ chỉ có Đào thị mới làm ra được. Chỉ là nhìn ánh mắt khẩn thiết của Đào thị, Cố Thanh Ninh cũng không tiện nói gì nàng. Dù sao chuyện liên quan đến đại ca, nàng cũng không thể không quan tâm.
Trước đó, Cố Thanh Ninh đã đi theo Nguyên Gia nhìn các cô nương ở kinh thành một lượt, nhưng trong phút chốc cũng không nhớ ra cô nương nhà nào thích hợp với đại ca.
Đào thị vẫn luôn nhìn Cố Thanh Ninh, hồi lâu sau Cố Thanh Ninh mới nói: “Nương cho con về nghĩ lại, đến lúc đó sẽ sắp xếp một danh sách để cùng người xem xét.”
Đào thị hơi thất vọng nhưng cũng gật đầu: “Được, nương nghe con.”
Cố Thanh Ninh nói xong thì muốn rời khỏi, Đào thị lại gọi nàng lại: “Ta nghe nói Vân Châu và Hạ tiên sinh muốn rời đi du học. Thanh Ninh… Con nghĩ thế nào?”
Cố Thanh Ninh mới tránh thoát Hoắc Vân Châu, không ngờ vẫn không trốn được chủ đề này. Nàng đành phải uyển chuyển từ chối: “Nương có ý gì? Đây là quyết định của Hạ tiên sinh và Hoắc công tử, chúng ta là người ngoài, chúc phúc được rồi, còn có suy nghĩ gì?”
Ai ngờ Đào thị lại nghe không hiểu: “Haiz… Không phải nương có ý này. Ý của nương là con cảm thấy Vân Châu thế nào?”
Cố Thanh Ninh không để ý đến hình tượng nữa mà trợn mắt, gằn từng chữ: “Con hiểu ý nương, nhưng với con mà nói thì Hoắc công tử chỉ là thân thích xa xôi bên Đại bá mẫu mà thôi. Tuy nói mọi người làm đồng môn mấy năm song cũng chỉ quen thuộc hơn người ngoài chút ít mà thôi.”
Nàng đã nói đến mức này, sao Đào thị lại không hiểu. Đào thị hơi thẩn thờ, song cũng nhanh chóng giữ vững tinh thần: “Vậy Tứ hoàng tử thì sao? Tính cách ngài ấy tốt, cũng quan tâm con. Mặc dù nương không muốn con gả vào hoàng gia, nhưng nếu con…”
Cố Thanh Ninh thấy Đào thị càng nói càng quá đáng, vội vàng kêu dừng: “Nương, lúc này con mới mấy tuổi, người cứ vội vàng gả con đi vậy sao?” Nàng oán tránh mấy câu nửa thật nửa giả, Đào thị đành phải ngừng nói.
Cố Thanh Ninh sợ Đào thị lại nói những lời này nên lấy cớ muốn chỉnh sửa danh sách mà vội vàng rời đi.
Sau khi nàng rời đi, Đào thị mới nặng nề thở dài. Lục Liễu vội vàng nói: “Nãi nãi đừng để trong lòng, tuổi của tiểu thư còn nhỏ mà, cũng chưa hiểu chuyện. Đợi tiểu thư lớn hơn sẽ ổn thôi.”
Đào thị thở dài: “Ta không lo lắng con bé không hiểu chuyện, Thanh Ninh có lòng dạ cứng rắn. Ta chỉ sợ hai người ta nhắc đến cũng không lọt vào mắt con bé.”
Lục Liễu hít vào một hơi lạnh, bàn về điều kiện hay thân phận của Hoắc Vân Châu và Tiêu Tuân cũng đều là rồng trong loài người. Nếu người thế nào còn không lọt vào mắt của Cố Thanh Ninh thì nàng ấy muốn gả cho nhân vật bậc nào chứ?
Lục Liễu không dám nghĩ sâu, vội vàng khuyên nhủ: “Có lẽ nãi nãi chỉ buồn lo vô cớ, tiểu thư không phải người như thế.”
Đào thị nói xong nghĩ lại cũng thấy giật nảy mình, khi nãy nàng nói lời này cũng không nghĩ nhiều, nhưng có người nghe được thì sẽ có ý khác. Cố Thanh Ninh và Tôn Lan Thấm là bạn tốt, nếu bị người khác biết chẳng phải làm hỏng tình bạn của hai đứa bé sao?
Đào thị vội vàng dặn dò Lục Liễu: “Những lời này tuyệt đối không thể truyền như.”
Lục Liễu cũng liên tục gật đầu: “Nãi nãi yên tâm, nô tỳ sẽ giữ mồm giữ miệng.”
Lục Liễu vừa nói xong, Hồng Oanh ở bên ngoài tới báo nói Liễu thị tới. Đào thị vội vàng mời người đi vào.
Liễu thị vừa đi vào đã cười nói: “Ta mới từ hành lang đi tới thì gặp phải Thanh Ninh. Con bé có vẻ hơi buồn bực, xảy ra chuyện gì vậy?”
Đào thị nghe thấy Liễu thị nói thế thì phất tay cho người hầu đi xuống, lúc này mới kéo Liễu thị kể khổ.
Liễu thị nghe xong nhịn không được mà cười lên: “Ta còn tưởng chuyện lớn gì. Thanh Ninh còn nhỏ mà, nghĩ thế cũng rất bình thường. Ngay cả Thanh Thù, nhắc đến chuyện thành thân cũng tỏ vẻ không muốn.”
“Khác nhau mà.”Đào thị nói, nhưng cụ thể nói khác nhau chỗ nào thì nàng lại không nói được. Cuối cùng chỉ có thể nói: “Đứa nhỏ Vân Châu này có tính cách tốt, lại tài hoa, cũng thích Thanh Ninh, nhưng con bé lại không thích. Muội không biết sau này con bé còn có thể xem trọng ai.”
“Muội đó.” Liễu thị bất đắc dĩ lắc đầu. “Chúng ta nhìn Vân Châu đương nhiên là thấy vô cùng tốt, nhưng hài tử tuổi này tâm tư khó dò. Chúng ta thích, có lẽ con bé cũng không thích đâu. Ta nhớ lúc ở gia thục, Trạch Mộ không thích Vân Châu lắm, có lẽ Thanh Ninh bị ca ca ảnh hưởng đó!”
Đây là lần đầu tiên Đào thị nghe nói chuyện này, hơi ngạc nhiên: “Tỷ nói Trạch Mộ nhằm vào Vân Châu?”
“Nói nhằm vào cũng không đúng, bọn trẻ cãi nhau ầm ĩ thôi. Vân Châu lớn tuổi hơn, sẽ không vì thế mà so đo với Trạch Mộ.”
Đào thị nhíu mày, nàng chợt nhớ ra đúng là Cố Trạch Mộ hơi lãnh đạm với Vân Châu. Trước khi Cố Trạch Mộ rời kinh cũng thầm nhắc nhở nàng, Thanh Ninh không còn là tiểu hài tử, phải giữ khoảng cách với nam nhân. Nhưng mà khi đó Đào thị quá đau lòng nên không nghĩ nhiều.
Đào thị nghĩ thế thì càng sầu lo.
Ban đầu Liễu thị chỉ muốn an ủi nàng, ai ngờ càng khuyên càng không hiệu quả, nên chỉ có thể nói: “Thanh Ninh là muội muội của hắn, hai người là huynh muội song sinh, từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Trạch Mộ đối với Thanh Ninh vô cùng tốt, hắn có suy nghĩ này cũng bình thường. Nói đến thì phải nói Thanh Thù và Trạch Hạo, từ nhỏ hai người đã cãi nhau ầm ĩ, nhưng Thanh Thù lớn hơn, hắn đối với Tử Ký cũng không vừa mắt. Nữ hài tử được nuông chiều, làm huynh đệ cũng vì làm chỗ dựa cho tỷ muội nhà mình, để đối phương biết nhà mình không dễ chọc. Sau này gả đi cũng sẽ đối tốt với nàng, đây là chuyện tốt.”
Đào thị lại cau mày lắc đầu, nàng không nói ra được nhưng luôn cảm thấy Cố Trạch Mộ không phải vì lý do này. Nếu bảo nàng nói rõ thì nàng cũng không biết nên nói thế nào.
“Được rồi, ta thấy muội suy nghĩ quá nhiều rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thoải mái lên.”
Cho dù Đào thị vẫn còn hơi lo lắng, nhưng Liễu thị đã nói thế, nàng cũng chỉ miễn cưỡng cười khẽ gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT