Cố Thanh Ninh trở về phòng, nàng đem chuyện vừa mới xảy ra vứt qua một bên. Nàng hiểu rõ Đào thị, cho dù Đào thị có sốt ruột thì cũng không làm chuyện gì ép buộc nữ nhi. Trái lại, Đào thị giao phó chuyện liên quan đến đại ca, nàng phải để tâm vào chuyện đó.
Trải qua chuyện tác hợp không thành giữa Tôn Lan Thấm và Tiêu Diễn Chi, Cố Thanh Ninh cũng đã có được bài học. Nàng cảm thấy chuyện tìm đối tượng này phải xem ý kiến của người trong cuộc trước đã. Nàng nghĩ thế nên quyết định đi đến đại phòng một chuyến, muốn nói bóng gió xem rốt cuộc đại ca thích nữ tử thế nào.
Cố Trạch Vũ đang đọc sách, trước đó, khi hắn chuẩn bị thi cử thì đọc Tứ thư Ngũ kinh, bây giờ đây hắn lại xem binh thư và chiến báo từ Nghiệp Thành gửi về. Hắn thấy Cố Thanh Ninh đi tới thì cười nhẹ thả tư liệu trong tay xuống.
“Sao hôm nay Thanh Ninh lại rảnh rỗi tìm đại ca thế?”
Cố Thanh Ninh cũng đã chuẩn bị xong đề tài mà nói: “Muội thấy đại ca đọc sách vất vả nên làm một ít thức ăn mang tới.”
Tuy nói Cố Thanh Ninh không giỏi nữ công, nhưng nàng vẫn nghiên cứu về cách nấu ăn. Song, nàng cũng chỉ đứng cạnh trù nương chỉ chút chút thôi, nếu để cho nàng làm thật thì có lẽ kết quả cũng không kém nữ công bao nhiêu.
Đương nhiên Cố Trạch Vũ hiểu rõ chuyện này nhưng cũng không vạch trần nàng. Hắn nhận lấy điểm tâm, cho mặt mũi mà ăn hết mấy miếng.
Trong ánh mắt Cố Thanh Ninh có vẻ do dự, nàng đang suy nghĩ đi vào chủ đề từ đâu thì lơ đãng nhìn thấy chiến báo Cố Trạch Vũ để trên bàn.
Cố Trạch Vũ chú ý đến ánh mắt của nàng, hắn cầm chiến báo lên: “Thanh Ninh cũng có hứng thú à?”
Lúc trước, tuy nói Phụng Trường Ninh là nữ nhi nhưng cũng được giáo dục như nam tử. Phủ Định Quốc công là nhà võ tướng, đương nhiên dạy bảo hài tử không phải là những thứ nho nhã như Tứ thư Ngũ kinh. Cho nên từ nhỏ Phụng Trường Ninh đã học binh pháp thao lược, ngay cả biết chữ cũng biết từ ba mươi sáu kế trước.
Nhưng sau khi gả vào cung, nàng tuân thủ theo bản phận hoàng hậu nên không động vào những thứ đó nữa. Sau khi trùng sinh, vì để che giấu bản thân mà nàng cũng không chủ động tìm những thứ này để xem.
Bây giờ Cố Trạch Vũ đã chủ động hỏi thế, đương nhiên Cố Thanh Ninh sẽ thuận thế gật đầu.
Cố Trạch Vũ đưa những chiến báo kia tới. Những chiến báo này cũng không tính là bí mật quan trọng, lại thêm hắn biết Cố Thanh Ninh là người có chừng mực nên cũng không lo nàng sẽ ra ngoài nói lung tung.
Cố Thanh Ninh cũng quên mất mục đích mình đến đây, nàng tập trung tinh thần nhìn những chiến báo này. Thật ra trước đó, thư nhà mà phụ thân gửi từ Nghiệp Thành đến cũng sẽ nói chút chuyện chiến sự ở biên quan, nhưng cũng chỉ nói sơ qua, sao có thể nói kỹ càng như chiến báo được.
Cố Trạch Vũ chỉ nghĩ nàng là tiểu nữ hài tò mò thôi, không ngờ nàng lại xem hiểu. Bây giờ thấy vẻ mặt nàng thế này thì cũng cảm thấy hứng thú mà hỏi: “Thanh Ninh có nhìn ra cái gì không?”
Cố Thanh Ninh mấp máy môi, nàng biết bây giờ tốt nhất là nàng nên giả vờ không biết gì cả. Nhưng tin tức để lộ ra trong chiến báo này khiến nàng không thể nào im lặng được, nàng hỏi: “Đại ca, trong đám người ngoại tộc này có phải có người của Đại Chu chúng ta?”
Cố Trạch Vũ nhíu mày: “Sao muội lại nói thế?”
“Ngoại tộc dựa vào Lang Kỵ, từ trước đến nay đều đánh thẳng, chưa từng dùng mưu kế gì cả. Nhưng từ hành động tấn công của ngoại tộc mấy năm nay thì rõ ràng bọn chúng học được chiến thuật của chúng ta. Tuy nói còn chưa thuần thục nhưng cũng đã rất ra dáng.”
Cố Thanh Ninh chỉ ra mấy trận chiến trong chiến báo, trong mấy trận chiến này có thể nhìn ra ngoại tộc không dồn sức đánh mãnh liệt như trước. Bọn chúng cũng đã bắt đầu có chiến thuật chiến lược.
Cố Trạch Vũ không ngờ Cố Thanh Ninh có thể nhìn ra được vấn đề, nhưng mà hắn cũng không nghĩ điều. Dù sao từ nhỏ nữ hài Cố gia đều đùa với đao kiếm, cho dù hơi hứng thú với binh pháp cũng là điều bình thường.
Hắn nói với Cố Thanh Ninh: “Tổ phụ cũng nghi ngờ như thế. Mấy năm trước, tổ phụ đã phát hiện bên cạnh Trác Cách có người thần bí, ông ta gọi người đó là lão sư. Nghe nói nhìn dáng vẻ người nọ rất giống người Đại Chu. Tổ phụ nghi ngờ có thể người này là tướng lãnh cao cấp dưới trướng Định Quốc công năm đó, chẳng biết tại sao người nọ lại phản bội Đại Chu, trung thành với Trác Cách.”
Đột nhiên Cố Thanh Ninh nghe được Cố Trạch Vũ nhắc đến Phụng Triển, cả người đều ngẩn ngơ. Lúc nghe đước có thể người dưới trướng phản bộ y thì hơi thở càng trở nên dồn dập.
Cố Trạch Mộ nói năm đó Phụng Triển lạm dụng binh quyền, nhưng có chết Cố Thanh Ninh cũng không thể tin tưởng, nhưng những chứng cứ kia lại khiến nàng không thể không tin. Đã nhiều năm như thế, vốn dĩ nàng đã muốn buông bỏ chuyện này, nhưng chợt xuất hiện một phản đồ mờ mờ ảo ảo. Đây có phải nói những chứng cứ năm đó có thể là ngụy tạo, Phụng Triển cũng có thể bị hãm hại?
Cố Trạch Vũ nhìn thấy vẻ mặt của Cố Thanh Ninh, hắn lo lắng hỏi han: “Thanh Ninh, muội sao thế?”
Cố Thanh Ninh lấy lại tinh thần, nàng thở một hơi, kiềm hãm lại nhịp tim đang hỗn loạn, giả vờ như tò mò mà hỏi: “Vậy tổ phụ có biết người thần bí này là ai chăng?”
Cố Trạch Vũ lắc đầu: “Chắc là không biết, nếu biết thì chắc chắn tin tức sẽ được truyền về trong triều.”
Cố Thanh Ninh hơi thất vọng, nhưng khi tin tức này xuất hiện càng làm cho nàng có suy nghĩ muốn tìm chân tướng chuyện năm đó.
Cố Thanh Ninh đi đến đại phòng lần này không xử lý xong chính sự mà còn mang một bụng đầy tâm sự trở về.
Lúc Cố Trạch Mộ nhận được thư của Cố Thanh Ninh đã là chạng vạng tối. Mấy hôm nay, hắn liên tục chỉnh lý tư liệu, lúc ra khỏi kho văn thư đã hơi chóng mặt. Khi nhận được thư của Cố Thanh Ninh hắn còn tưởng mình đang nằm mơ.
Lúc hắn viết thư gửi về cũng không nghĩ đến nhận được hồi âm. Giữa hắn và Cố Thanh Ninh cách xa như thế, trước khi ra cửa hai người còn cãi nhau một trận, Cố Thanh Ninh đối với hắn lạnh nhạt, hắn càng không dám yêu cầu xa vời.
Cố Trạch Mộ vẫn cảm thấy mình là người rất tự tin, cho dù chuyện gì, chỉ cần hắn muốn thì nhất định có thể làm được.Trên đời này chỉ có hai chuyện hắn không thể nào nắm trong tay, một là chuyện sống chết, hai là Cố Thanh Ninh.
Hắn chưa từng lo được lo mất một người như thế, Cố Thanh Ninh đối với hắn tốt một chút, hắn cũng sẽ cảm giác vừa mừng lại lo. Cho dù nàng nói rõ chỉ xem hắn như huynh trưởng, hắn cũng không dám có chút bất mãn. Hắn luôn nghĩ rằng mình hổ thẹn với Phụng Trường Ninh nên mới có thể đối xử với Cố Thanh Ninh tốt gấp bội. Hắn nghĩ là mình chỉ muốn đề bù mà thôi, cho đến khi Hoắc Vân Châu bộc lộ tâm tư với Cố Thanh Ninh thì trong lòng hắn mới xuất hiện sự ghen ghét. Khi đó hắn mới hiểu được, cho dù kiếp trước hay kiếp này, hắn vẫn luôn thích nữ tử này, chưa bao giờ thay đổi.
Vì yêu nên mới lo, vì yêu nên mới sợ.
Chính vì yêu nàng cho nên hắn mới sợ hãi, mới có thể lo được lo mất. Nhưng đời trước hắn không hiểu những chuyện này, không muốn chấp nhận những chuyện thoát khỏi sự khống chế của hắn, cho nên mới lỡ mất Phụng Trường Ninh.
Bây giờ được trùng sinh, nếu hắn còn phạm lại sai lầm đó nữa thì thật sự uổng phí cơ hội ông trời ban cho hắn lần nữa.
Cố Trạch Mộ mở thư ra, trong thư chỉ nói chút việc vặt, hắn xem một chút khóe miệng đã nở nụ cười ấm áp. Hắn có thể tưởng tượng Cố Thanh Ninh ngồi trước bàn sách thế nào, chống cằm nghĩ tới những chuyện này rồi viết từng việc lên giấy.
Lúc Hồng Tùng Nguyên đi vào thì vừa đúng lúc thấy khóe miệng hắn còn chưa thu lại ý cười, ông sợ đến mức suýt chút nữa đã rời đi.
Cố Trạch Mộ vội vàng dẹp thư vào: “Chuyện gì?”
Hồng Tùng Nguyên thấy hắn khôi phục vẻ bình thường mới thở phào một cái: “Làm ta sợ muốn chết, vừa rồi ta còn tưởng ngài trúng tà.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Hồng Tùng Nguyên thấy sắc mặt hắn trầm xuống, ông khẽ ho một tiếng, vội nói sang chuyện khác: “Tra được rồi. Những thứ được gọi là tang vật kia chắc là đến từ Tào gia Thương Lăng. Nghe nói có người nhìn thấy sau khi Chiêm Thế Kiệt chết, có kẻ chuyển từng chiếc rương lớn vào phủ tổng đốc. Ta còn tìm một hạ nhân làm việc ở phủ tổng đốc vào năm đó, theo lời hắn nói thì năm đó phủ tổng đốc vô cùng nghèo khó. Trong phủ tổng đốc lớn như thế mà người hầu rất ít. Song sau khi Chiêm Thế Kiệt chết, bọn họ cũng bị phân tán. Sau này, những hạ nhân làm chứng kia có lẽ được sắp xếp.”
Cố Trạch Mộ tạm thời tha cho Hồng Tùng Nguyên một lần, lại theo lời ông ta mà nói: “Tào gia này cũng chỉ là thân hào. Trước tiên không nói việc bọn chúng có thù hận gì đến mức phải phí nhiều tâm tư đi hại Chiêm Thế Kiệt, chỉ bàn về năng lực, sao bọn chúng có thể làm được những việc như thế?”
“Đương nhiên không chỉ là Tào gia.” Hồng Tùng Nguyên nói. “Năm đó, Chiêm Thế Kiệt vì trị thủy mà đưa ra biện pháp lui ruộng trả song, người chịu ảnh hưởng trực tiếp chính là những kẻ thân hào này, mà tiếp theo chính là quan viên châu huyện ven bờ. Chỉ sợ ngài không biết, số bạc trị thủy hàng năm có có thể cứu thiên tai, vào tay bọn họ như bị cạo một lớp da. Nhưng sau khi Chiêm Thế Kiệt đến thì những khoản tiền này ông ta giữ rất chặt, ông ta là người trong nghề, những người khác cũng không có cách tác động ông ta. Chiêm Thế Kiệt động đến đường tiền tài của những người này, ngài nói bọn chúng có hận ông ta không?”
Cố Trạch Mộ vô cùng tức giận: “Đồ khốn nạn!”
Năm đó, hắn phái người đến Sung Châu điều tra Chiêm Thế Kiệt, đi qua chỗ quan viên phần lớn đều chửi bới Chiêm Thế Kiệt. Hắn tưởng rằng Chiêm Thế Kiệt làm chuyện khiến cho nhiều người tức giận, không ngờ từ khi bắt đầu cũng chỉ là lời nói dối của những quan lại tham ô này.
Mà chuyện buồn cười hơn là trong những người này có người được hắn tán tưởng là thần tử tận trung với cương vị. Điều này khiến cho Cố Trạch Mộ vô cùng tức giận.
Hồng Tùng Nguyên thấy thế thì nói: “Ta vừa mới sắp xếp lại một phần danh sách quan viên châu huyện ven bờ Hoàng Hà năm đó. Ngài xem một chút đi.”
Hồng Tùng Nguyên lại nói: “Ngài cũng thấy rõ, nếu ngài thật sự muốn lật lại bản án của Chiêm Thế Kiệt thì sẽ đắc tội nhiều người, càng không nói đến bây giờ Tạ Trường Phong nhận nhiệm vụ của Chiêm Thế Kiệt. Trong thời điểm nhạy cảm này, một khi ngài hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng. Ngài đã nghĩ đến rồi chứ?”
“Nếu ta chưa nghĩ kỹ thì sẽ không đến đây.”
Cố Trạch Mộ chậm rãi ngồi xuống, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại. “Tất nhiên ta sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, không chỉ vì Chiêm Thế Kiệt bị oan khó lòng rửa sạch mà cũng vì ngàn ngàn vạn vạn bách tính của Đại Chu triều.”
Hồng Tùng Nguyên nhìn thấy Cố Trạch Mộ như thế thì trên mặt cũng lộ vẻ xúc động. Hắn và Tiêu Dận làm bạn nửa đời, cho dù địa vị khác xa nhau nhưng ông vẫn xem đối phương là bằng hữu tốt nhất. Song đến cuối cùng, phần khí phách kia trên người Tiêu Dận dần hao mòn, hắn thuần thục đùa bỡn quyền mưu, trở thành đế vương mọi người tôn kính. Nhưng cũng khiến cho Hồng Tùng Nguyên thất vọng không thôi.
Mà bây giờ, Hồng Tùng Nguyên nhìn thấy Cố Trạch Mộ như thế, ông cảm thấy trái tim già nua bình tĩnh của mình lại từ từ nhảy lên. Ông mỉm cười, giống như hứa hẹn điều gì đó: “Ngài nói như thế, đương nhiên ta sẽ dùng hết sức giúp ngài.”
Cố Trạch Mộ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Hồng Tùng Nguyên, hắn cũng chậm rãi cười lên: “Không phải chứ, ta cho rằng ông trốn mất rồi chứ?”
Hai người đều cười lên, dường như trở về lúc thiếu niên hăng hái năm đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT