Edit: A Tang

Beta: TH

Cả hai người đều là người nổi tiếng, sau khi lấy giấy đăng ký cũng không tổ chức hôn lễ linh đình. Một phần là vì hai người đều không có hứng thú, thêm vào đó bố mẹ hai bên cũng có chút đặc thù.

Tuần trăng mật thì không thể bỏ qua. Bởi vì Bắc Kinh còn chìm trong thời tiết giá lạnh nên cả hai đến một hòn đảo ở nước ngoài.

Nắng mặt trời rạng rỡ, cây xanh, hoa đỏ. Hòn đảo tư nhân này đã được khai thác rất hoàn thiện, các phương tiện đều đầy đủ, ít du khách, cảnh sắc xinh đẹp, không có hơi thở công nghiệp hóa, khắp nơi đều là vẻ đẹp thiên nhiên.

Thẩm Ý Nùng lưu luyến không rời, trước khi trở về còn không nỡ đi khỏi nơi này.

Trình Như Ca tùy ý nói: “Lần sau nếu muốn chúng ta lại đến.”

“Anh nói nghe dễ thật đấy. Nhỡ lần sau người ta không mở cửa cho vào nữa thì sao?” Khi ở đây cô đã hỏi thăm qua, đây là đảo tư nhân, mỗi năm chỉ mở đúng mấy tháng, hơn nữa số lượng khách bị giới hạn.

Nghe vậy, ánh mắt Trình Như Ca nhìn cô có chút kỳ lạ.

“… Có chuyện gì sao ạ?” Cô khẽ lùi về sau, nghi ngờ hỏi.

“Chẳng lẽ em không biết …” Anh dừng lại một lát. Sau khi sắp xếp lại trật tự cho câu sau mới mở miệng nói.

“Hòn đảo này đứng tên anh.”

“…” Cô điên mất.

“Anh không nói thì làm sao em biết được cơ chứ!!!” Vì thế nên cô mới lãng phí cảm xúc của mình nửa ngày trời.

Thẩm Ý Nùng tức đến nỗi mặt mày lạnh nhạt vô cảm.

Trình Như Ca sờ sờ mũi, giọng anh mơ hồ vì thiếu tự tin: “Em cũng đâu có hỏi anh …”

Thẩm Ý Nùng: Không muốn nói chuyện.

Kỳ nghỉ kết thúc, chính thức bắt đầu làm việc. Thẩm Ý Nùng bận rộn hơn bình thường rất nhiều, những lời mời quay quảng cáo, dự lễ trao giải, hoạt động của các nhãn hiệu không ngừng gửi đến cô. Trước mắt cũng đang tìm kiếm kịch bản phù hợp, sau khi vào đoàn làm phim chắc chắn cô còn bận hơn.

May mắn thay, trong thời gian ngắn không có kịch bản nào đặc biệt xuất sắc.

Sau khi công khai chuyện tình cảm với Trình Như Ca, lần đầu tiên cô bộc lộ quan điểm trước công chúng là khi xuất hiện ở  một liên hoan phim toàn quốc vào tháng 3. “Niên Hoa” được đề cử cho giải thưởng phim truyền hình xuất sắc nhất còn cô được đề cử trong hạng mục nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Kết quả cuối cùng là một chút tiếc nuối, giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất thuộc về một nữ diễn viên khác. Nhưng may mắn, “Niên Hoa” nhờ thành tích rating cùng độ nổi tiếng cao đã giành được chiếc cúp phim truyền hình xuất sắc nhất.

Đạo diễn lên nhận cúp và phát biểu, người dẫn chương trình bắt đầu cuộc phỏng vấn trên sân khấu, bầu không khí thoải mái. Máy quay lia xuống phía dưới khán phòng, có lẽ đã được chuẩn bị nên chỉ cố định trên khuôn mặt của Thẩm Ý Nùng, đứng bên cạnh cô là Mạnh Chinh.

Là người diễn nhân vật nam, nữ chính, hai người họ đương nhiên cùng nhau tham gia lễ trao giải.

Bởi vì vừa công bố chuyện tình cảm gây chấn động nên giới truyền thông chắc chắn không bỏ qua cơ hội cô lộ mắt. Người dẫn chương trình mỉm cười đặt câu hỏi cho cô.

“Chúng ta cùng phỏng vấn nữ chính một chút. Suýt chút nữa cô đã giành được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải thưởng lần này, cô có nuối tiếc không?”

“Ừm… tôi cảm thấy khá ổn.” Chiếc micro được đưa đến, Thẩm Ý Nùng cầm lấy, mỉm cười với ống kính và nói, không tìm thấy khuyết điểm nào.

“Trước khi đến đây tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.”

“Sau khi trở về, không biết vị kia nhà bạn sẽ an ủi bạn như thế nào nhỉ?” Nữ MC mỉm cười, nghe cô ấy nói trên mặt những người có mặt đều là dáng vẻ trêu chọc hóng chuyện, hoàn toàn mất đi sự nghiêm túc.

Mỗi tác phẩm của Trình Như Ca đều là kinh điển. Hầu hết người trong giới đều từng ngưỡng mộ anh, vì vậy đối với chuyện đời tư của anh cũng chú ý hơn vài phần.

Hiện tại, một trong hai nhân vật chính đang đứng ở đây nên mọi người không khỏi tò mò.

Nụ cười trên mặt Thẩm Ý Nùng không thay đổi nhưng trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ. Hóa ra là đang ở đây chờ mình.

Cô nghiêng đầu nghĩ, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: “Anh ấy… có lẽ sẽ tự mình ép một ly nước hoa quả, an ủi tôi đã vất vả làm việc.”

Sau khi cô trả lời, cả trường quay đều là tiếng hô ồn ào. Có lẽ mọi người không ngờ cô sẽ trả lời nghiêm túc như vậy, cũng không nghĩ khi hai người ở cùng nhau sẽ là cảnh tượng như vậy. Điều này giống như nhìn trộm một điều gì đó khiến mọi người không kiềm được sự kích động.

Người dẫn chương trình trên sân khấu liên tục dùng tay ra hiệu, khung cảnh mới dịu xuống. Thẩm Ý Nùng không ngờ mọi người lại phản ứng mạnh đến vậy. Trong mắt mọi người và dưới ống kính máy quay, cô nửa ngồi trên ghế, bàn tay cầm micro che miệng, cười ngượng ngùng, gương mặt thẹn thùng đỏ lên.

Vài giờ sau, đoạn phỏng vấn này đã lên hotsearch.

Người xem lễ trao giải đã cắt đoạn này thành video ngắn rồi đăng lên mạng khiến cho hầu hết các bài chia sẻ đều chỉ có vài chữ “a a a” và vài từ.

– Tôi chết mất.

# Chuyện tình cổ tích #

Từ khóa hot này ở ngay đầu tiên.

Thẩm Ý Nùng đi chuyến bay đêm trở về, trong vòng hai giờ không biết tin tức gì. Khi cô vừa hạ cánh thì được Tưởng Du thông báo cộng với trên mạng đã sớm ồn ào huyên náo.

Trên xe, cô mở hotsearch xem video ngắn của mình trong lễ trao giải và đủ loại bình luận.

“Tôi cảm thấy hai người này là tình yêu đích thực! Hãy nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Ý Nùng khi nhắc đến Trình Như Ca, kể cả bưng kín miệng thì tình yêu cũng sẽ toát ra từ trong ánh mắt như vậy đó!!!”

“Tôi ngưỡng mộ quá huhu! Tôi cũng muốn uống nước trái cây anh trai tự tay ép! “

“Chuyện tình cổ tích!!! “

……

Cô trở về nhà, đèn trong nhà vẫn sáng, trong bếp có tiếng động, trong lòng Thẩm Ý Nùng hơi giật mình. Khi trong đầu cô vừa có dự cảm thì nhìn thấy Trình Như Ca bưng ly nước trái cây ra, giơ lên cùng ý cười vui vẻ.

“Tự tay vắt nước trái cây an ủi em vất vả làm việc.”

Cô đứng tại chỗ, cắn cắn môi, trên mặt ngượng ngùng: “Anh nhìn thấy rồi sao?”

“Lan rộng khắp trên mạng, anh có thể không nhìn thấy sao?” Trình Như Ca đưa ly nước đến gần. Thẩm Ý Nùng nhận lấy, cúi đầu uống, giọng nói mơ hồ.

“Trước đây không phải là anh không bao giờ lên mạng…”

“Đó là trước đây.” Anh sửa lại. Sau này, để có được một số tin tức, anh sẽ thỉnh thoảng lên mạng lướt một vòng.

Thẩm Ý Nùng nghĩ lại những thứ nhìn thấy khi ở trên xe, tưởng tượng ra cảnh anh xem chúng, mặt cô càng đỏ hơn, cắn miệng ly không nói gì.

Cô không kịp đề phòng Trình Như Ca đột nhiên duỗi tay ôm kín nửa mặt mình.

Thẩm Ý Nùng kinh ngạc chớp mắt, sau đó ngơ ngác nhìn anh.

Trình Như Ca cúi xuống, cẩn thận nhìn chăm chú vào mắt cô và lẩm bẩm trong miệng.

“Họ nói rằng kể cả bưng kín miệng thì tình yêu cũng sẽ toát ra từ trong ánh mắt, có thật không…”

Thẩm Ý Nùng: “…”

Cô chỉ nghe một tiếng “ầm” trong đầu, mặt hoàn toàn đỏ rực.

“Hình như đúng thật. “

Giây lát, sau khi xem một lúc lâu, Trình Như Ca gật đầu, đưa ra kết luận, buông tay và đứng thẳng lên, ý trêu chọc trên mặt càng rõ hơn. Thẩm Ý Nùng  phản ứng lại, vừa tức vừa bối rối, nửa ngày không nói lên lời.

“Anh nói hươu nói vượn!” Cô đặt cái ly trong tay xuống bàn, hít thở mạnh.

“Tất cả đều là trên mạng… đều là những lời nói vớ vẩn ở trên mạng, không có căn cứ thực tế gì cả!”

“Nhưng mà…” Trình Như Ca gãi gãi lông mày, liếc nhìn cô, trong lời nói không giấu được ý cười.

“Hình như anh thấy, trong mắt em, không lấp được tình cảm.” 

“Sao anh có thể tự sướng như vậy chứ!” Thẩm Ý Nùng dậm chân, bị chọc đúng chỗ, giơ tay muốn che miệng anh lại. Trình Như Ca ngửa ra sau, tiếng cười lanh lảnh trong trẻo.

“Sao vậy? ” Có phải em cũng muốn thử anh không? Được được được, anh đỡ em, đừng ngã nhé…”

Tiếng cười như sắp chọc thủng màng nhĩ, Trình Như Ca giữ eo cô bằng một tay để ngăn cô khỏi ngã, vừa ngoan ngoãn hợp tác cúi xuống. Thẩm Ý Nùng nhìn trừng trừng vào mắt anh, nói.

“Em không vô vị như anh đâu.”

“Nhưng lời anh nói đều là sự thật.” Gương mặt anh vô tội.

“Em là fan của anh.”

“Yêu thích anh không phải rất bình thường sao.”

“Bắt đầu từ bây giờ không phải nữa.” Thẩm Ý Nùng nói không có cảm xúc, giọng điệu đều đều.

Nếu cứ tiếp tục như vậy cái đuôi của ai đó sẽ vểnh lên tận trời mất thôi.

Thẩm Ý Nùng mấy ngày không nói chuyện với Trình Như Ca. Tài khoản phụ của cô bị phát hiện rồi. Đầu đuôi câu chuyện là như thế này.

Tài khoản phụ của cô không theo đuổi idol, không phát thưởng, không hóng drama, không có fan cũng không có ai theo dõi. Đối với cô, đây chính là một cuốn sổ ghi chú riêng, sử dụng Internet để lưu giữ tâm trạng và ghi lại mỗi khoảnh khắc độc đáo.

Cập nhật mới nhất là vào tối hôm đó, cô ấy đã rất tức giận đến nỗi dùng từ ngữ hung hăng “mắng” Trình Như Ca ở trên đó.

“@ Anh ấy là bài hát trong đáy lòng tôi:

Người đàn ông này tự sướng quá đi mất!!! Tôi sắp tức chết rồi TT

Nhưng thật đáng chết, người ta lại không thể phản bác.

Được thiên vị nói chung là không sợ gì.”

Thẩm Ý Nùng ngày đó sau khi đăng xong cũng không thoát tài khoản. Đêm khuya về đến nhà sau khi tắm xong cô đã cực kỳ mệt mỏi, soạn văn bản gửi đi xong hai mắt đã díp lại, tắt màn hình rồi buông điện thoại đi ngủ.

Đúng lúc tối hôm đó, khi Thẩm Ý Nùng tắm thì Tưởng Du gọi điện tới, Trình Như Ca nghe máy giúp cô. Khóa vân tay trong máy cô có vân tay của cả hai người, kết thúc cuộc gọi, không biết tại sao anh lại ấn vào biểu tượng Weibo.

Trình Như Ca chuẩn bị thoát ra thì nội dung trên màn hình đập vào mắt anh. Nhìn thấy tên tài khoản, anh hơi cau mày.

Khi Thẩm Ý Nùng tắm xong đi ra, Trình Như Ca đang nghiêm túc nhìn vào điện thoại cô đến nỗi không phát hiện cô đi đến trước mặt. Thẩm Ý Nùng tưởng là Tưởng Du gửi tài liệu quan trọng gì đến nhưng khi cô ghé mặt vào xem thì cả người hóa đá.

Anh đã lướt xuống cuối cùng và nhìn thấy nội dung cô đăng cách đây hai năm. Khi đó hai người quen nhau chưa lâu, là lần đầu tiên anh bình luận vào bài viết của cô.

“@Anh ấy là bài hát trong đáy lòng tôi:

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ bình luận vào bài đăng của mình.

Vui mừng muốn xoay 360 độ, muốn nhảy lên làm một bàn Mãn Hán toàn tịch.”

Vừa tắm bằng nước ấm nhưng người cô lại nóng rực bốc khói. Thẩm Ý Nùng hét lên một tiếng, bay sang cướp điện thoại trong tay anh, không thể tin được nói.

“Sao anh lại tự tiện động đến đồ của em!!! Anh-vẫn-còn-là-người-sao?”

“Anh chỉ vô tình động vào thôi.” Trình Như Ca vẫn trưng ra vẻ mặt vô tội như cũ. Đôi mắt mở to trong sáng, gương mặt sạch sẽ không nhiễm bụi trần.

Thẩm Ý Nùng tức giận không nói nên lời, hung hăng trừng anh, mặt đỏ bừng bừng.

“Anh xin lỗi.” Anh nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình và giải thích vấn đề từ đầu đến cuối với một thái độ thành khẩn.

“Sau khi kết thúc cuộc gọi thì anh định tắt di động. Nhưng mà ngón tay chạm vào nút home thì vân tay tự động mở khóa. Sau đó anh vô tình chạm vào biểu tượng Weibo, đang định thoát ra thì thấy nội dung bên trong nên anh không nhịn được…” Anh xin lỗi đầy chân thành.

“Anh xin lỗi, đều là lỗi của anh.”

“Thôi bỏ đi.” Trong lòng Thẩm Ý Nùng là một mảnh tro tàn, vẻ mặt như chết lặng, giọng nói không còn tí sức lực nào.

“Không quan trọng.” 

Anh đã xem hết rồi, cô có thể làm gì hơn nữa. Chỉ là quãng đời sau này không dám ngẩng mặt lên nhìn ai nữa thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play