Chuyện gây chấn động vài ngày rồi từ từ hạ nhiệt, cũng nhận được không ít lời hỏi han trong vòng bạn bè. Lượt chuyển phát Weibo của hai người đã gần trăm vạn, những đạo diễn, diễn viên từng hợp tác với Trình Như Ca đều nói lời chúc phúc.
Bình luận và hộp thư của Thẩm Ý Nùng nhiều đến không đếm được, đa phần đều là fan của Trình Như Ca, nói cô hãy chăm sóc anh cho tốt.
Trong đó có một fan làm cô bất ngờ.
”Khẩu vị của anh ấy khá thanh đạm, bình thường trừ uống trà thì còn thích những loại nước trái cây tươi, lúc bận rộn lại quên ăn cơm, có chút bệnh đau dạ dày, là do mấy năm trước đóng phim và nghỉ ngơi không có quy luật. Tính cách nhìn thì có vẻ trầm ổn bình tĩnh, nhưng thật ra lại có chút tính trẻ con, có lẽ cần dỗ nhiều. Người này là bảo bối bọn tôi nâng trong lòng bàn tay mấy năm nay, bây giờ giao anh ấy cho cô. Làm ơn, nhất định phải chăm sóc tốt anh ấy nhé!”
Một ít thói quen nhỏ và chi tiết phía trên thì Thẩm Ý Nùng biết, nhưng đều là do một sớm một chiều ở chung rồi phát hiện, trước đó, cô cũng không biết rõ ràng như vậy.
Hơn nữa, chuyện Trình Như Ca bị bệnh đau bao tử, cô chưa từng phát hiện.
Thẩm Ý Nùng vào trang chủ của cô ấy, chỉ là một fan hâm mộ bình thường theo đuổi ngôi sao. Khác ở chỗ, nhiều năm như vậy cô ấy chỉ dốc lòng theo đuổi một người.
Tất cả đều là những thứ liên quan đến Trình Như Ca.
Mà những fan giống như cô ấy, thì còn nhiều vô số kể.
Cô cất điện thoại, thở dài một hơi, quyết định đi hỏi Trình Như Ca chuyện đau bao tử.
Anh ở trong thư phòng, gần đây hai người đều ở nhà, trên danh nghĩa là thời gian nghỉ kết hôn. Khi Thẩm Ý Nùng tìm đến thì anh đang ngồi trên ghế tựa vào bàn học, lật xem một quyển sổ trong tay, trên mặt là ý cười.
Cái bộ dạng này rất hiếm thấy, cứ như đang nhìn những bí mật riêng tư của nhau vậy.
Cô đẩy cửa ra, không kìm được hỏi: ”Anh đang xem gì vậy?”
”Một fan thích anh rất nhiều năm gửi cho anh.” Trình Như Ca trả lời, bàn tay chậm rãi lật sang trang mới, vẻ mặt rất chăm chú, cứ như đang thưởng thức một món bảo bối trân quý nào đó.
Thẩm Ý Nùng theo bản năng nhớ đến tin nhắn ban nãy, đáy lòng đau xót, bật thốt ra.
”Fan nữ à?”
Động tác của Trình Như Ca dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, khẽ nhướng mày, trong mắt đầy kinh ngạc.
”Sao em biết.”
Lúc này, Thẩm Ý Nùng đã không thể che giấu được sự ghen tuông ngập trời, chua chát hỏi.
”Fan gửi cho anh cái gì vậy?”
”Ảnh chụp.” Anh trầm ngâm, đưa ra một câu trả lời, Thẩm Ý Nùng thấy anh lời ít ý nhiều, không hề có thái độ muốn chủ động nói chuyện thì càng khó chịu, liên tiếp hỏi vài vấn đề.
”Anh quen cô ấy bao lâu rồi? Rất quen thuộc à? Hai người…” Rốt cuộc còn chuyện gì mà cô không biết nữa.
Cô gắt gao mím môi, gần như là trực tiếp trừng mắt nhìn Trình Như Ca.
Có điều đương sự lại không có chút tự giác nào, Trình Như Ca còn nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ, cẩn thận nhớ lại.
”Ừm… Quen biết đã nhiều năm rồi, rất quen thuộc.”
”Cô ấy rất quan trọng với anh ư?” Thẩm Ý Nùng cố nén hỏi, giọng nói mơ hồ run rẩy.
”Rất quan trọng.” Lần này anh không cần phải nghĩ ngợi lập tức trả lời, nói xong, ngón tay còn vô thức vuốt phẳng trang giấy trước mặt, trên gương mặt ẩn chứa sự lưu luyến dịu dàng.
”Cô ấy khiến anh hiểu được, thì ra trên thế giới vẫn có một loại tình cảm không cần báo đáp, hết sức chân thành đáng quý.”
Lập tức mùi ghen tuông xộc lên mũi Thẩm Ý Nùng, hốc mắt mở to, không hỏi đi nhanh qua phía anh, tức giận và không cam lòng.
”Em đây thật muốn nhìn xem là fan nữ nào khiến anh nhớ mãi không quên như vậy—” Cô cướp lấy cuốn sổ trong tay Trình Như Ca, vẻ mặt oán giận. Anh bất ngờ không kịp phòng để cô thuận lợi cướp mắt, vừa mới phát ra nửa âm tiết, Thẩm Ý Nùng đã nhìn thấy nội dung trên đó, thẹn quá hoá giận đến cùng cực, nước mắt chảy xuống.
”Trình Như Ca! Anh đúng là đáng ghét!”
Trên cuốn sổ, rõ ràng đều là sách tranh lúc trước cô vì dỗ anh mà làm, mỗi một bức ảnh chụp đều là do cô cắt ra từ những bộ phim rồi chỉnh sửa một chút, nhịn mấy buổi tối, cuối cùng đóng mộc trang hoàng, đóng khung rồi gửi cho anh.
Thẩm Ý Nùng muốn lấy thứ gì đó dùng sức đập lên người anh, nhưng tay giơ lên lại không nỡ, cũng sợ sẽ làm hỏng cuốn sổ, phương diện khác lại sợ đập trúng đầu anh, suy nghĩ phải trái xong lại làm mình càng bực bội, cô cắn môi đứng tại chỗ dậm chân, nước mắt tuôn như suối.
Trình Như Ca luống cuống.
Vốn anh chỉ muốn chọc cô vài câu, sau đó để cô tự khám phá ra sự thật. Ai ngờ đâu Thẩm Ý Nùng lại phản ứng lớn như vậy, đáy lòng hơi áy náy, anh vội vàng tiến lên ôm lấy cô, nhỏ giọng giải thích.
”Thật sự xin lỗi, anh sai rồi, anh không nên đùa giỡn như thế, anh sai rồi anh sai rồi.” Anh kéo tay áo cẩn thận lau nước mắt trên mặt cô, luôn miệng nhận sai, dùng phương pháp cũ, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn cô.
Thẩm Ý Nùng phát tiết xong, không thể không đối mặt với chuyện xảy ra trước mắt.
”Sao anh lại biết được?” Cô đã ngừng khóc, bắt buộc mình phải vững vàng hỏi. Trình Như Ca đầu tiên là cúi đầu ”ừm” một tiếng, sau đó phản ứng lại.
”Hôm trở về, dì có nói với anh.” Anh khom người, cẩn thận đánh giá vẻ mặt cô.
Thẩm Ý Nùng có hơi bất ngờ, không ngờ hai người lại nói chuyện riêng với nhau.
”Bà ấy nói với anh khi nào? Sao em lại không biết.”
”Thì là, lúc em xuống lầu mua trái cây với chú.”
Cô nhớ lại, tiễn khách xong, Lao Tố Khiết kêu cô và Thẩm Chiếu đi xuống lầu mua ít nước trái cây, Thẩm Ý Nùng không nghĩ nhiều, đi cùng ông.
”Bà ấy nói với anh cái gì?” Cô lập tức ngẩng đầu hỏi.
”Thật ra cũng không nói gì…” Trình Như Ca mím môi, theo bản năng nhớ đến hôm đó.
Bên ngoài huyên náo, anh đứng trước giá sách lật xem chữ viết trên tập sách, chữ của Thẩm Ý Nùng rất đẹp, các trang giấy đều đã cũ và ngả vàng, đều là lúc trung học.
Đồ trên giá sách được sắp xếp ngay ngắn, có thể thấy được thói quen bình thường của chủ nhân. Lúc anh nhìn thấy cuối trang tập có một hình vẽ nguệch ngoạc thì không nhịn được cong khóe miệng.
Lúc này, Lao Tố Khiết đẩy cửa vào.
”Trình… Như Ca đúng không?” Vẻ mặt bà không buồn không giận hỏi anh, Trình Như Ca đứng thẳng dậy.
”Phải ạ.”
”Hai đứa có định kết hôn không?”
”Có, bọn cháu đều đã gặp qua ba mẹ hai bên rồi.” Trình Như Ca hơi trầm ngâm trả lời, Lao Tố Khiết gật đầu.
”Từ rất lâu trước kia con bé đã thích cậu.” Bà đột nhiên nói, Trình Như Ca giật mình, hơi đoán được nhưng không lên tiếng.
”Hồi cấp hai tôi từng tịch thu poster và tạp chí của nó, khi đó chắc là lúc cậu mới đóng phim. Con bé vì vậy mà lần đầu tiên cãi nhau với tôi, hôm nay nhìn kỹ mới nhận ra, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, tôi cũng không nhớ rõ lắm.”
”Người đó làm cho tôi ấn tượng rất sâu sắc, là một người con trai rất đẹp, cậu bây giờ hình như lại thành thục hơn.”
Trình Như Ca cười khổ, cái này có tính là nói anh già không.
”Tôi rất tức giận, cảm thấy con bé còn nhỏ tuổi như vậy mà không lo học tập lại thích mấy chuyện lung tung này nên đã vứt hết mấy thứ đó, sau này cũng chưa từng nhìn thấy.”
”Không ngờ, cuối cùng hai người lại ở bên nhau.”
”Tôi vẫn cảm thấy tất cả những chuyện mình thay con bé làm đều rất chính xác, nhưng hiện giờ, lựa chọn của nó hình như cũng rất tốt.” Ánh mắt của người trước mặt có chút mơ màng, như đang nghĩ đến chuyện gì rất lâu trước đó, một lát sau, bà phục hồi tinh thần lại.
”Nói mấy lời này với cậu cũng không có ý gì, nhiều năm qua là chúng tôi bạc đãi con bé. Hy vọng sau này cậu có thể đối xử tốt với nó.”
Trong thư phòng im lặng rất lâu, sau khi Trình Như Ca nói xong, hai người không hẹn mà cùng im lặng, Thẩm Ý Nùng vừa mới khóc xong không hiểu sao mắt lại đỏ lên.
Trình Như Ca nghĩ, đồng ý sẽ đối xử với cô thật tốt, kết quả chưa được hai ngày đã làm cô khóc mất.
”Anh là thằng ngu ngốc.” Anh ôm cô vào lòng, giọng điệu tự trách.
”Nhưng những gì anh nói đều là thật.” Anh chôn mặt vào hõm vai cô, âm thanh rầu rĩ.
”Anh rất vui, có thể được em thích nhiều năm như vậy.”
Thẩm Ý Nùng không nói gì, ôm chặt anh, như là muốn nhận lấy nhiệt độ cơ thể trên người anh, thời gian chậm rãi trôi qua, mảng vải trước ngực Trình Như Ca bị ướt.
Thẩm Ý Nùng phải mất một thời gian rất lâu để có thể đón nhận chuyện này. Cô vốn đã hình thành thói quen dùng trạng thái chiến đấu để nghênh đón người đó, kết quả người ta lại tuyên bố muốn giảng hòa với cô, buông vũ khí trong tay xuống. Còn im lặng lộ ra chút ấm áp, cô không biết phải làm sao, nhưng đồng thời lại có sự tủi thân ùn ùn kéo đến.
Hoặc ví dụ như, bạn khát khao một thứ gì đó đã sắp từ bỏ nhưng nó lại đột nhiên được đưa đến trước mặt bạn. Mệt mỏi vì những vất vả từng chịu đựng, sự tiếc nuối đến muộn, tất cả được bù lại bằng những năm tháng đau khổ.
Vì vậy, cô đã xem nhẹ một vấn đề.
Trước lúc ngủ, Trình Như Ca hỏi cô.
”Sao em lại thích anh?”
Thẩm Ý Nùng vốn đang lẳng lặng nằm trong lòng anh bỗng cứng đờ, giật giật, sau đó là kéo chăn cao lên vùi mình vào.
”Em ngủ rồi.” Cô ấp úng nói, Trình Như Ca cười khẽ, luồn hai tay vào chăn kéo cô ra.
”Không được ngủ.” Anh cù lét cô, Thẩm Ý Nùng làm sao chịu được, lập tức cuộn mình cong người lăn lộn trước ngực anh.
”Có nói không?”
”Ha ha ha được, em nói em nói—”
Cô ngoan ngoãn nhận thua, bị anh đặt dưới thân, đôi mắt trong suốt có ánh sáng, càng ngày càng sáng.
”Có lần em tan học, vô tình thấy được poster của anh.”
”Sau đó thì sao?”
”Sau đó một lần tình cờ xem được phim của anh, lúc đó anh diễn một nhân vật tên là Quý Nhiên.”
”Sau này em đi tra tư liệu của anh, biết được thông tin của anh, biết được anh.”
”Ừm, cứ thế là thích anh à?”
”Không khác lắm.” Cô gật đầu, cố gắng làm mình có vẻ chân thành, Trình Như Ca liếc cô.
”Không phải em chưa từng xem phim của anh nên không có ấn tượng gì à?”
”Anh chán ghét fan của anh như thế, em không dám nói.” Thẩm Ý Nùng nuốt nước bọt, trợn to mắt giải thích.
Trình Như Ca nghĩ đến gì đó, vẻ mặt trầm xuống, nhẹ nhàng thở dài, xoa mái tóc cô.
”Trước kia vì một số người nên anh rất không muốn tiếp xúc với fan. Nhất là những người vô cùng nhiệt tình chủ động, chỉ biết làm anh thêm gánh nặng.”
”Nhưng sau khi quen em, anh cảm thấy fan cũng không đến nỗi thế. Ít nhất phần đông đều là người lý trí thiện lương, âm thầm nỗ lực sau lưng mà không cần báo đáp, nghiêm túc thích mình.”
”Loại tình cảm này, vừa đặc biệt lại quý giá.”
Anh thật may mắn biết bao.
Có thể gặp em.
Khi anh còn coi em là một người xa lạ, em đã thích anh từ lâu từ rất lâu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT