Đi tới ghế lô phía trước, Dung Dữ như nhớ tới điều gì, chụp lấy vai Tần Kiết nói:

- Đúng rồi, Tần cẩu, chờ ông đây cho cậu một bất ngờ.

Bởi vì Tần Kiết nghĩ chuyện khác nên không quan tâm lời Dung Dữ nói.

Đẩy cửa phòng, giọng hát ấm áp, nhẹ nhàng của Lâm Nhiễm truyền tới.

"Người từng yêu lại rời đi, có phải hay không ngẩng đầu cũng nhung nhớ."

Dung Dữ bất chấp tất cả, hô một tiếng cổ vũ: "Hay!"

Tần Kiết nhìn thoáng qua Dung Dữ rồi tìm vị trí ngồi xuống. Dung Dữ cũng đi theo, ngồi xuống. Khi anh ta rót rượu, ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng trước mặt:

- Ế? Trần Ân Tứ?

Tần Kiết quay đầu, nhìn Trần Ân Tứ đang nói chuyện với người khác, lúc này mới phát hiện mình hiểu sai ý của Dung Dữ, quay đầu nhìn sang màn ảnh trên tường.

Trần Ân Tứ trong MV, eo thon gọn, mặc đồng phục học sinh, bước trên con đường nhỏ trong trường, ánh mắt ngập tràn thanh xuân.

- Đây là MV của Trần Ân Tứ khi còn trẻ, lúc đó đúng là đẹp thật...

Biểu cảm Dung Dữ như đang thưởng thức một ly rượu ngon:

- Nhớ lúc trước, khi môi giới nhà, lần đầu gặp cô ấy, cô ấy cũng mặc một cái váy thế này, phối với tất nửa chân, chân lộ ra... thật sự câu dẫn người ta muốn phạm tội.

Tần Kiết cầm chai rượu lên, dốc vào miệng Dung Dữ:

- Câu dẫn ông già nhà cậu.



Dung Dữ bị đẩy vào họng, giật mình:

- Tần cẩu, cậu còn cẩu hơn thế này được không? Có đứa nào lại chiếm tiện nghi đến thế? Có xem ông ra gì không vậy?

Tần Kiết mặc kệ Dung Dữ đang mắng chửi, quay sang xem MV tiếp.

Trần Ân Tứ đang nhảy, mặc trên người một bộ váy trắng, duyên dáng xoay vòng.

“Nhiều năm về sau, anh bên ai tình sâu như biển, liệu có nhớ còn nợ em cả tương lai.”

...

Lâm Nhiễm hát xong, người cũng gặp cả rồi, đến trước mặt Dung Dữ:

- Dung Dữ, không phải nói còn muốn chơi sao? Bắt đầu đi.

- Đến đây, đến đây. - Từ bàn đá cẩm thạch, Dung Dữ lấy ra dụng cụ do quản lý KTV chuẩn bị.

- Trò chơi rất đơn giản, chỉ là chơi xúc xắc bình thường thôi. Người thua rút thẻ từ trong hộp, làm theo những gì trên đó viết. Làm không được... thì uống ba ly rượu.

Nói xong quy tắc, Dung Dữ lại sợ mọi người không hiểu, phối hợp với Lâm Nhiễm làm mẫu một lần.

- Giờ mọi người hiểu rồi chứ?

Dung Dữ bắt đầu phát xúc xắc cho mọi người, lúc phát cho Tần Kiết, hỏi:

- Tần cẩu, cậu dám chơi không?

Giọng Tần Kiết giống y hệt anh, biếng nhác:


- Ông lại sợ quá cơ.

Người sợ nào đó, một giây sau nhận xúc xắc, trên dưới trái phải lắc hai cái, đặt trên bàn, mở nắp... 6 cái mặt 6.

Cả đám người: “...”

Trần Ân Tứ cũng như vậy cạn lời, trong tim cao quý dâng lên hai tiếng: “Hơ hơ.”

Trò chơi bắt đầu, người nổ phát súng chơi đầu tiên là Dung Dữ.

Anh ta rút một tấm card: "Lần đầu của bạn là ai?"

Dung Dữ chẳng cần mặt mũi duỗi tay: “Ở trong này.”

Cả đám người trong phòng cười cười, xong, lượt thứ hai bắt đầu, lần này vẫn là Dung Dữ thua vì người ta cao hơn.

- Đù, sao lại là ông?

Dung Dữ lại rút một lá: "Trong những người ngồi ở đây, bạn cảm thấy người khác giới nào khiến bạn dễ chịu nhất?"

Dung Dữ:

- Câu hỏi này hay, Lâm Nhiễm là loài động vật khác rồi, vì vậy người khác giới làm ông dễ chịu nhất là Trần Ân Tứ.

- Dung Dữ, anh mới là động vật!

Trong lúc Dung Dữ và Lâm Nhiễm cãi nhau, lượt ba bắt đầu.

⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC 🍃

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play