- Cậu xem tiểu thuyết nhiều đến nỗi tẩu hoả nhập ma à?
Lâm Nhiễm:
- Không có. Nói cho tớ nghe nhanh đi, cậu với Kiết Gia có phải tro tàn lại cháy không?
Trần Ân Tứ:
- Cậu đúng là xem đến ngốc luôn rồi. Tớ tro tàn lại cháy với ai cũng sẽ không cháy với tên đó.
Lâm Nhiễm:
- Vấn đề là cậu cũng chẳng tàn với ai cả.
Trần Ân Tứ: “...”
Trần Ân Tứ hiếm khi cứng họng không thể phản bác như vậy. Không biết có phải do cô ngoài đống tro Tần Kiết không còn cái khác, ngực hơi phập phồng, nên lúc mở miệng ngữ khí của cô có chút giận dỗi khó nhận ra:
- Tóm lại, tớ và hắn ta sẽ không có chuyện tro tàn lại cháy.
Nói xong, Trần Ân Tứ vào phòng cách vách, khoá trái cửa.
Hai người trong phòng rửa tay xong, sau khi ra ngoài, Lâm Nhiễm nhịn không được lại lên tiếng:
- Trần Hề, cậu với Kiết Gia lúc đầu rất tốt mà. Trước đó còn đi ăn vui vẻ, tối hôm ấy tớ vào nhà vệ sinh, còn thấy Kiết Gia đè cậu lên bồn rửa tay mà hôn, sao đến ngày sau, hai người lại chia tay vậy? Cậu cũng giỏi thật, chia tay với anh ta xong cứ thế rời khỏi Thượng Hải. Nếu không phải tớ vô tình gặp cậu, có phải cả đời này cậu cũng không định liên lạc với tớ?
Lúc tớ xuất ngoại gặp Kiết Gia mấy lần. Có khi, tớ chuốc say anh ta, hỏi lý do vì sao hai người chia tay, anh ta không nói. Trần Hề, cậu thật sự chưa từng nghĩ đến việc gương vỡ lại lành? Chuyện lúc trước cậu định buông bỏ thật sao?
Trần Ân Tứ chờ Lâm Nhiễm rửa tay xong, cùng với cô ấy ra khỏi phòng vệ sinh. Đi được vài mét, Trần Ân Tứ mới nói:
- Buông rồi, đã buông từ lâu rồi.
...
- Ông đây tìm cậu cả vòng, hóa ra cậu trốn ở đây.
Dung Dữ tìm cả tầng hết năm phút mới thấy Tần Kiết đang ngồi xổm trong cầu thang thoát hiểm. Chân người đàn ông rất dài, ngồi chiếm hết chừng năm bậc thang.
Anh nhìn chăm chú vào điện thoại, nhập tâm đến nỗi tận khi Dung Dữ đứng ngay bên mới nhấn nút khóa màn hình.
Tần Kiết quá giỏi ngụy trang, Dung Dữ căn bản cũng chẳng biết anh kì lạ chỗ nào, lại tiếp tục nói:
- Cậu đi vệ sinh kiểu gì mà bay đến đây luôn vậy?
Tần Kiết không nói gì, từ từ cất điện thoại vào túi, đứng dậy.
Cầu thang của hội sở này quét sạch đến nỗi không một hạt bụi, Tần Kiết vẫn phủi phủi hai cái:
- Về thôi.
Nói xong, anh bước nhanh xuống dưới. Lúc mở cửa lối thoát hiểm, Tần Kiết thấy bảng quảng cáo bên trên, nhìn chằm chằm chữ “buông” mấy lần.